Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt 【Ẩm thực + Không nữ chính+ Đời thường + Hài hước + Chữa lành + Đọc khi ăn rất hợp】 Lâm Huyền – một người không muốn đi làm, bất ngờ được liên kết với Hệ thống Ẩm Thực. Mỗi tuần, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chỉ định địa điểm và món ăn cần bán. Ngay trong tuần đầu tiên, khi nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Huyền sững sờ: Cái gì?! Bán cánh gà siêu cay ngay trước cổng… bệnh viện hậu môn – trực tràng?! Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế?! —— Tuần thứ hai: Bán thịt ba chỉ trộn tỏi ở khu hẹn hò dành cho người trung niên. Tuần thứ ba: Bán đậu phụ thối ngay trước cổng một buổi hòa nhạc. …… Nhưng thực tế đã chứng minh — chỉ cần đồ ăn đủ ngon, bán ở đâu cũng không quan trọng. —— Bình luận từ thực khách khắp nơi: Thực khách 1: “Gì cơ?! Ông chủ Lâm lại lại lại đổi chỗ bán nữa rồi hả?” Thực khách 2: “Bệnh trĩ của tôi khỏi rồi đó! Vậy mà cánh gà cay cậu không bán nữa?!” Thực khách 3: “Tôi lạy anh, mở một cửa hàng đàng hoàng đi! Đừng ép tôi phải quỳ xin như vầy nữa…” Thực khách 4: “Giờ tôi chẳng cần biết ông chủ Lâm bán món gì, chỉ cần anh ấy chịu mở bán, là tôi hạnh phúc rồi.” Thực khách 5: “Tọa độ XX, ông chủ Lâm lại xuất hiện rồi! Mau đến!” Thực khách N: “Tọa độ… nước Mẽo, vừa ra khỏi sân bay đã thấy ông chủ Lâm. Tôi khóc mất!” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 292: Ông đây không phải là không trả nổi tiền Chương 291: Mặt mũi gì chứ, làm sao quan trọng bằng cái dạ dày của mình được! Chương 290: Sự bá đạo của cậu chính là liều thuốc giải của tôi Chương 289: Sao có thể nghĩ ông chủ Ếch và ông chủ Lâm có liên quan được chứ? Chương 288: Cái mặt nạ đầu ngựa này lại còn có tính kế thừa nữa à?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 70

Chương 70: Ánh mắt giao nhau

“Không cần trả tiền, tôi tặng anh.”

Lâm Huyền liếc mắt, ngăn Miêu Viễn Sơn lại khi anh định trả tiền.

Chỉ riêng hai bộ tạp dề hàng đặt riêng kia thôi cũng đủ để mua cả một ngọn núi khoai tây chôn sống hắn rồi.

Miêu Viễn Sơn gật đầu, cũng không khách sáo gì.

Đều là hàng xóm trong khu Kim Ngự Hoa Phủ, so đo hai chục tệ thì mất giá quá.

Bên này, Lam Tâm Duyệt nghe có người gọi món thì bắt đầu gọt khoai tây.

Miêu Viễn Sơn liếc nhìn hai cái, vẻ mặt bỗng trở nên hơi ngứa ngáy khó chịu.

“Ờm, tôi làm có gì không đúng sao?”

Lam Tâm Duyệt có chút chột dạ, không biết là mình làm sai ở đâu, hay là đã bị người trước mặt này nhận ra rồi.

“Không, không liên quan đến cô, là vấn đề của tôi.”

Miêu Viễn Sơn nói một câu khiến Lam Tâm Duyệt khó hiểu vô cùng.

“Cô cứ gọt tiếp đi, không cần để ý đến anh ta.”

Lâm Huyền bình tĩnh nói. Hắn đoán ngay là bệnh nghề nghiệp của Miêu Viễn Sơn lại tái phát rồi.

Rất nhanh, một củ khoai tây đã được gọt sạch sẽ, lại được rửa qua nước một lần.

Lâm Huyền đặt củ khoai đã gọt vỏ lên thớt, cầm lấy con dao phay.

Soạt soạt soạt~

Tiếng dao phay thái khoai tây vang lên.

Tháp khoai tây sở dĩ có tên như vậy là vì phải cắt củ khoai thành một dải hình xoắn ốc.

Công đoạn này thường sẽ dùng một loại máy đặc chế, sau khi xử lý củ khoai xong sẽ dùng xiên tre kéo dãn ra, tạo thành hình một tòa tháp.

Ấy vậy mà Lâm Huyền, người đã nhận được kinh nghiệm về dao pháp, cứ thế dùng dao phay để xử lý củ khoai.

Nhìn con dao phay trông có vẻ nặng nề, nhưng trong tay Lâm Huyền lại nhẹ nhàng như không.

Miêu Viễn Sơn chăm chú nhìn từng động tác của hắn, vẻ mặt khó chịu dần biến mất, thay vào đó là một biểu cảm đầy phấn khích.

“Điểm xuống dao hoàn hảo, nhát dao tinh tế.”

Miêu Viễn Sơn cũng là người từng trải, đã thấy, đã ăn nhiều. Anh biết có những đầu bếp Trung Hoa cực kỳ lợi hại, với tài dùng dao xuất thần nhập hóa. Dùng củ cải tỉa hoa chỉ là hạng nhập môn, cao cấp hơn, chim cá muông thú, thần tiên Phật thánh, tất cả đều có thể được tạo hình từ một con dao phay.

Tuy việc dùng dao phay để cắt tháp khoai tây không được tính là khó trong số đó, nhưng cái phong thái tự tin như thể đã hòa làm một, cùng sự kiểm soát công cụ một cách chính xác và khéo léo này, Miêu Viễn Sơn cũng chỉ từng thấy ở những bậc thầy mà thôi.

“Đúng là phí của trời.” Miêu Viễn Sơn cảm thán một câu.

Anh cảm thấy nếu Lâm Huyền đi học điêu khắc, chắc chắn sẽ lưu danh trong điện thờ nghệ thuật.

Thế mà cái người này lại có sở thích đi bán hàng rong.

Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ, Lâm Huyền đã đặt dao xuống.

Củ khoai đã được xiên que, chỉ cần kéo nhẹ một cái là lập tức giãn ra, tạo thành một tòa tháp hình xoắn ốc.

Mỗi một lát khoai tây trong vòng xoắn đều có độ dày mỏng đồng đều một cách đáng kinh ngạc.

Ngoài độ dày, ngay cả chiều rộng của dải khoai sau khi kéo ra cũng gần như y hệt nhau.

Điều này khiến Miêu Viễn Sơn cảm nhận được một vẻ đẹp của sự chính xác.

Đến chính anh cũng phải ngạc nhiên, chưa từng nghĩ mình lại có thể cảm nhận được cái đẹp từ một xiên đồ ăn vặt ven đường.

Một vài tia cảm hứng lóe lên trong đầu Miêu Viễn Sơn. Tiếc là bên cạnh không có cọ vẽ và giá vẽ, anh đành thôi, cố gắng ghi nhớ cảm giác này vào trong óc.

Lâm Huyền thì nào biết trong lúc hắn cắt một củ khoai tây, trong đầu Miêu Viễn Sơn đã nảy ra bao nhiêu thứ.

Khoai đã cắt xong, dầu trong chảo cũng đã sôi sùng sục.

Cả xiên tháp khoai tây được cho vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên vui tai.

Nếu là chiên cả củ khoai tây, sẽ cần thời gian rất lâu.

Nhưng tháp khoai tây đã được cắt ra, trong dầu nóng không cầm cự được bao lâu đã nhanh chóng ngả sang một màu vàng ruộm hấp dẫn.

Lâm Huyền nhân lúc đó vớt tháp khoai ra để ráo dầu, sau đó rắc lên một lớp bột gia vị đặc chế.

Hơi nóng còn sót lại trên tháp khoai đã đánh thức mùi thơm của bột gia vị. Mùi thơm cay nồng lập tức lan tỏa.

Miêu Viễn Sơn, người đang cố gắng níu kéo những tia cảm hứng trong đầu, ngay lập tức bị mùi thơm này làm cho mê muội, mắt dán chặt vào xiên khoai tây.

“Anh muốn vị gì?”

Lâm Huyền mở nắp hàng loạt hộp gia vị trên quầy, bên trong là đủ các loại sốt và bột khác nhau.

Bột gia vị ban nãy chỉ tạo nên một lớp vị nền cho tháp khoai.

Thực tế thì khoai tây là thứ nguyên liệu cực kỳ dễ tính, hợp với đủ loại sốt.

Và trước mắt, Lâm Huyền đã chuẩn bị đến mười loại gia vị.

Ngoài những vị cơ bản nhất như tương cà, sốt mayonnaise, còn có bột cà ri, bột hải sản, mù tạt mật ong, phô mai, chanh, tỏi phi, rong biển, hành lá.

“Cho tôi một vị cà ri đi.”

Miêu Viễn Sơn không mắc bệnh khó lựa chọn, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

Lâm Huyền rắc bột cà ri lên tháp khoai tây.

Khỏi phải nói, lại là một sự bùng nổ về hương thơm.

Miêu Viễn Sơn vội vàng nhận lấy, cắn một miếng.

Rốp~

Tiếng giòn tan vỡ ra giữa đôi môi và kẽ răng.

“Ngon quá!”

Miêu Viễn Sơn trợn tròn mắt, cảm nhận một sự vui sướng dâng trào.

Bản thân cà ri đã là một tập hợp của nhiều loại hương liệu. Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào lớp bột, Miêu Viễn Sơn chỉ cảm thấy khoang miệng của mình vừa trải qua một trận bão gia vị càn quét.

Hương vị phức tạp nhưng lại hòa quyện đến lạ kỳ, khiến người ta không thể ngừng lại.

Mà đỉnh nhất là, sau vị cà ri, lại có một lớp vị nền của tiêu đen và các loại gia vị khác len lỏi trên đầu lưỡi.

Vị giác cứ thế truyền đi những cảm nhận nối tiếp nhau không dứt.

Cuối cùng, là hương thơm đậm đà của chính củ khoai tây tỏa ra sau khi được chiên ở nhiệt độ cao. Nó giống như một cái nền vững chắc, nâng đỡ trọn vẹn tất cả những tầng hương vị trước đó.

“Thêm một xiên nữa, tôi muốn vị tỏi phi.”

Một xiên còn chưa ăn hết, Miêu Viễn Sơn đã gọi ngay xiên tiếp theo.

Hương vị của tháp khoai tây này thực sự vượt xa sức tưởng tượng của anh, rõ ràng chỉ là một món ăn vặt ven đường, nhưng sự cân bằng tuyệt diệu giữa các loại gia vị này, quả thực là xưa nay chưa từng thấy.

Cách đó không xa, Hà Tĩnh San, một fan của Lam Tâm Duyệt, đang tức giận nhìn vào điện thoại.

“Lũ bàn phím này thì biết cái gì mà nói linh tinh! Chị Duyệt nhà mình mà là loại người chảnh chọe đó sao?”

Hà Tĩnh San liên tục để lại bình luận trên mạng, cố gắng đòi lại công bằng cho thần tượng của mình.

Là một fan cứng, cô đã tham gia đủ các loại buổi gặp mặt của Lam Tâm Duyệt. Nếu là loại ngôi sao vừa có chút danh tiếng đã vênh váo hống hách, Hà Tĩnh San sẽ không bao giờ thích.

Đúng lúc này, một mùi thơm không biết từ đâu bay tới, lọt vào mũi Hà Tĩnh San.

“Hửm? Thơm quá?”

Hà Tĩnh San khựng lại, đôi tay đang gõ phím cũng bất giác dừng lại.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, ngay lập tức phát hiện ra chiếc xe bán hàng rong ở cách đó không xa.

Ngửi mùi thơm đang không ngừng lan tỏa trong không khí, cái bụng phản chủ của Hà Tĩnh San lại réo lên ùng ục hai tiếng.

Tĩnh San ơi là Tĩnh San, mày thật không có tiền đồ, lúc này mà còn có thể thèm ăn được à?

Hà Tĩnh San tự lên án mình trong lòng.

Lúc này chính là thời điểm quan trọng cần phải lên mạng chiến đấu vì thần tượng, đáng lẽ phải tức đến mức ăn không nuốt nổi mới phải.

Sao lại đột nhiên lên cơn thèm ăn thế này?

Sau khi nhanh chóng để lại hai bình luận bên dưới bài đăng của hai trang tin lá cải chuyên đặt điều, Hà Tĩnh San cuối cùng vẫn đứng dậy, đi về phía chiếc xe bán hàng nhỏ.

Thôi thì, ăn no rồi mới có sức mà chiến đấu chứ.

Hà Tĩnh San nhanh chóng tìm cho mình một lý do chính đáng.

Đến gần xe hàng, cô liền thấy Miêu Viễn Sơn đang gặm tháp khoai tây. Tiếng nhai giòn rôm rốp như một chiếc đồng hồ báo thức không ngừng thúc giục cô.

Đứng trước xe hàng, Hà Tĩnh San vô thức đánh giá một lượt.

Cô thấy Lâm Huyền ở phía sau xe, và cả Lam Tâm Duyệt đang che chắn kín như bưng.

Và Lam Tâm Duyệt, cũng vì có người đến gần, mà ngẩng đầu nhìn qua.

Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc.