Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt 【Ẩm thực + Không nữ chính+ Đời thường + Hài hước + Chữa lành + Đọc khi ăn rất hợp】 Lâm Huyền – một người không muốn đi làm, bất ngờ được liên kết với Hệ thống Ẩm Thực. Mỗi tuần, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chỉ định địa điểm và món ăn cần bán. Ngay trong tuần đầu tiên, khi nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Huyền sững sờ: Cái gì?! Bán cánh gà siêu cay ngay trước cổng… bệnh viện hậu môn – trực tràng?! Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế?! —— Tuần thứ hai: Bán thịt ba chỉ trộn tỏi ở khu hẹn hò dành cho người trung niên. Tuần thứ ba: Bán đậu phụ thối ngay trước cổng một buổi hòa nhạc. …… Nhưng thực tế đã chứng minh — chỉ cần đồ ăn đủ ngon, bán ở đâu cũng không quan trọng. —— Bình luận từ thực khách khắp nơi: Thực khách 1: “Gì cơ?! Ông chủ Lâm lại lại lại đổi chỗ bán nữa rồi hả?” Thực khách 2: “Bệnh trĩ của tôi khỏi rồi đó! Vậy mà cánh gà cay cậu không bán nữa?!” Thực khách 3: “Tôi lạy anh, mở một cửa hàng đàng hoàng đi! Đừng ép tôi phải quỳ xin như vầy nữa…” Thực khách 4: “Giờ tôi chẳng cần biết ông chủ Lâm bán món gì, chỉ cần anh ấy chịu mở bán, là tôi hạnh phúc rồi.” Thực khách 5: “Tọa độ XX, ông chủ Lâm lại xuất hiện rồi! Mau đến!” Thực khách N: “Tọa độ… nước Mẽo, vừa ra khỏi sân bay đã thấy ông chủ Lâm. Tôi khóc mất!” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 292: Ông đây không phải là không trả nổi tiền Chương 291: Mặt mũi gì chứ, làm sao quan trọng bằng cái dạ dày của mình được! Chương 290: Sự bá đạo của cậu chính là liều thuốc giải của tôi Chương 289: Sao có thể nghĩ ông chủ Ếch và ông chủ Lâm có liên quan được chứ? Chương 288: Cái mặt nạ đầu ngựa này lại còn có tính kế thừa nữa à?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 80

Chương 80: Food Blogger ư?

Quản lý Tiêu chỉ thiếu nước buột miệng mắng hắn là đồ "ăn vạ chuyên nghiệp" nữa thôi.

"Các vị đúng là có sử dụng thịt heo đen Iberia." Lâm Huyền mặt vẫn thản nhiên như không.

Quản lý Tiêu nghe câu này vừa kịp thở phào một cái, thì hắn đã bồi thêm một câu.

"Nhưng là loại nhân trộn giữa thịt heo đen Iberia và thịt heo đen thông thường."

Lời vừa dứt.

Trong mắt quản lý Tiêu thoáng qua một tia hoảng loạn, bà ta không ngờ chàng trai trẻ này lại nói trúng phóc.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bà ta cũng không đời nào thừa nhận, nếu không sự nghiệp coi như chấm hết tại đây.

"Thưa anh, nếu anh không có bằng chứng mà cứ vu khống chúng tôi như vậy, thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về những tổn thất đã gây ra đấy!"

"Nếu bây giờ anh xin lỗi và rời đi, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện này."

Mặt quản lý Tiêu lạnh như tiền.

Lâm Huyền làm như không nghe thấy, nói tiếp: "Thịt heo đen Iberia nổi tiếng không chỉ vì thịt tươi ngon, mỡ phân bố đều, mà điều đặc biệt hơn cả là nó có mùi thơm của các loại hạt. Nhân bánh của quán các vị, mùi thơm này cực kỳ yếu, mà cảm giác béo ngậy lại quá nhiều, tuyệt đối không thể nào là thịt heo đen Iberia nguyên chất được."

"Theo suy đoán của tôi, tỉ lệ trộn đâu đó khoảng 3-7."

Tổ sư nhà nó, đoán chuẩn thế không biết! Cái lưỡi quái quỷ gì vậy?

Quản lý Tiêu thầm rủa trong bụng, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh lùng: "Anh mà còn nói nữa, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý!"

"Chúng tôi không chào đón những vị khách gây rối vô cớ như anh, mời anh rời đi ngay lập tức!"

Ngay lúc đó, từ một bàn cách đó không xa, một anh chàng mập mạp đứng bật dậy.

"Anh bạn này nói đúng đấy! Tôi cũng thấy vị nó cứ sai sai từ nãy rồi!"

"Lúc nãy tôi còn đang thắc mắc, sao nhân thịt cứ có cảm giác gì đó không ổn, nhưng nếm kỹ lại thì đúng là có vị của thịt heo đen Iberia thật."

"Cậu em này đúng là đã khai sáng cho tôi, các người đã trộn nó với thịt heo đen thông thường!"

Còn chưa xong nữa à!

Quản lý Tiêu chuyển hướng sang anh chàng mập, vẻ mặt đã có chút tức tối mất kiểm soát.

"Tôi thấy hai người là cùng một giuộc thì có."

"Bao nhiêu người ở đây, sao chỉ có hai người các anh ăn ra vấn đề? Sao người khác lại không thấy có vấn đề gì?"

"Xí!" Anh chàng mập khinh bỉ một tiếng, đáp trả: "Lão tử đây trước kia chuyên làm bên kinh doanh thịt heo nhập khẩu, thịt heo đen Iberia nó có vị gì mà tôi không biết chắc? Ban nãy tôi chỉ không chắc là do lô thịt này của quán có vấn đề hay không thôi. Nghe cậu em này nói một câu tôi mới dám khẳng định đấy."

Quản lý Tiêu vẫn cố già mồm: "Anh nói anh làm bên thịt heo nhập khẩu thì là thật à, tôi thấy hai người các anh là cùng một hội rồi!"

Đúng lúc này, trong đám thực khách đang hóng chuyện, đột nhiên có người khẽ "á" lên một tiếng.

"Ê, đây không phải là Lưu Mỏ To sao?"

"Lưu Mỏ To? Food blogger triệu fan đó hả?"

Sau vài câu bàn tán, có thực khách tại trận liền lôi điện thoại ra tìm kiếm, xác nhận anh chàng mập này chính là Lưu Mỏ To.

Lưu Mỏ To thường xuyên đăng video review quán ăn trên tài khoản của mình, và có gì nói đó, chưa bao giờ giả tạo.

"Woa, lần đầu tiên thấy người nổi tiếng bằng xương bằng thịt!"

"Chứ không lẽ ông từng thấy người nổi tiếng phiên bản 'người âm' rồi à?"

Một người bên cạnh trêu một câu, sau đó đứng dậy muốn chụp ảnh chung với anh chàng mập.

Lưu Mỏ To rất gần gũi, cũng không từ chối, cười ha hả chụp ảnh chung với thực khách.

Trong phút chốc, không khí căng như dây đàn đã biến mất, thay vào đó là một buổi họp fan nho nhỏ.

Mặt quản lý Tiêu trắng bệch, bà ta không ngờ anh chàng mập này lại là một food blogger có máu mặt. Những blogger lớn thế này đôi khi chỉ cần một câu nói là có thể định đoạt sự sống còn của một nhà hàng.

"À… tôi nghĩ chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây thôi. Anh Lưu, cậu em đây, hay là chúng ta vào văn phòng nói chuyện nhé."

Quản lý Tiêu cũng không dám cứng miệng nữa, vội hạ thấp thái độ. Bà ta muốn mời cả hai vào văn phòng, chi tiền ra để mọi chuyện êm xuôi.

"Hiểu lầm cái con khỉ! Các người quảng cáo gian dối, sớm muộn gì cũng sập tiệm thôi, tôi hơi đâu mà dây dưa với bà."

Thấy người vây xem ngày một đông, Lưu Mỏ To không muốn gây tắc nghẽn đường đi.

"Cậu em, hai chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi."

Lưu Mỏ To mời Lâm Huyền ra ngoài trò chuyện, chàng trai trẻ này rất hợp tính anh.

Không chỉ có cái lưỡi kinh dị, mà còn dám nói thẳng nói thật, chẳng sợ trời chẳng sợ đất.

Lâm Huyền không từ chối. Cả hai cứ thế rời khỏi quán Hoành thánh Vinh Phủ.

Quản lý Tiêu ở phía sau có lòng muốn ngăn cản, nhưng lại không dám hành động, sợ sự việc càng thêm ầm ĩ.

Chỉ là, những thực khách khác thấy không còn gì để hóng, liền đồng loạt chĩa mũi dùi về phía quản lý Tiêu