Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt 【Ẩm thực + Không nữ chính+ Đời thường + Hài hước + Chữa lành + Đọc khi ăn rất hợp】 Lâm Huyền – một người không muốn đi làm, bất ngờ được liên kết với Hệ thống Ẩm Thực. Mỗi tuần, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chỉ định địa điểm và món ăn cần bán. Ngay trong tuần đầu tiên, khi nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Huyền sững sờ: Cái gì?! Bán cánh gà siêu cay ngay trước cổng… bệnh viện hậu môn – trực tràng?! Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế?! —— Tuần thứ hai: Bán thịt ba chỉ trộn tỏi ở khu hẹn hò dành cho người trung niên. Tuần thứ ba: Bán đậu phụ thối ngay trước cổng một buổi hòa nhạc. …… Nhưng thực tế đã chứng minh — chỉ cần đồ ăn đủ ngon, bán ở đâu cũng không quan trọng. —— Bình luận từ thực khách khắp nơi: Thực khách 1: “Gì cơ?! Ông chủ Lâm lại lại lại đổi chỗ bán nữa rồi hả?” Thực khách 2: “Bệnh trĩ của tôi khỏi rồi đó! Vậy mà cánh gà cay cậu không bán nữa?!” Thực khách 3: “Tôi lạy anh, mở một cửa hàng đàng hoàng đi! Đừng ép tôi phải quỳ xin như vầy nữa…” Thực khách 4: “Giờ tôi chẳng cần biết ông chủ Lâm bán món gì, chỉ cần anh ấy chịu mở bán, là tôi hạnh phúc rồi.” Thực khách 5: “Tọa độ XX, ông chủ Lâm lại xuất hiện rồi! Mau đến!” Thực khách N: “Tọa độ… nước Mẽo, vừa ra khỏi sân bay đã thấy ông chủ Lâm. Tôi khóc mất!” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 292: Ông đây không phải là không trả nổi tiền Chương 291: Mặt mũi gì chứ, làm sao quan trọng bằng cái dạ dày của mình được! Chương 290: Sự bá đạo của cậu chính là liều thuốc giải của tôi Chương 289: Sao có thể nghĩ ông chủ Ếch và ông chủ Lâm có liên quan được chứ? Chương 288: Cái mặt nạ đầu ngựa này lại còn có tính kế thừa nữa à?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 231

Chương 231: Gâu gâu, thật muốn làm một con… của ông chủ Lâm

Ông chủ hàng quẩy gân cổ lên rao hàng, cái điệu bộ cứ như chỉ thiếu nước vác thêm cái loa phóng thanh.

Gương mặt béo tròn bị nụ cười ép ra thành ba nếp nhăn.

Ông ta cũng không mong cả đám này đều mua quẩy của mình, ít nhất cũng phải được năm sáu người chứ?

Quẩy nóng hôi hổi, thơm phức, giòn tan ngon thế này cơ mà!

Tuy nhiên, ông ta rao mấy tiếng liền, mà đám người kia cứ như điếc, đứng bên cạnh tự nói chuyện với nhau.

Hoàn toàn lơ đi lời mời chào nhiệt tình này.

Giọng của ông chủ hàng quẩy ngày một nhỏ dần, cuối cùng thì ngậm miệng lại luôn.

Ông ta ai oán liếc nhìn đám người, cảm giác mình chẳng khác gì một thằng "simp", dâng hiến cả con tim mà người ta chẳng thèm đói hoài.

Không ăn thì biến!

Ông chủ hàng quẩy bỗng dưng nổi tính kiêu ngạo.

Sau đó, ông ta hậm hực quay đi, đưa tay định vặn nhỏ lửa bếp.

Dù sao thì giờ cũng chưa đến giờ ăn, cứ để lửa cháy mãi thì tốn tiền lắm, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Nhưng điều ông ta không ngờ là, vừa mới vặn nhỏ lửa, khóe mắt đã liếc thấy hai người trong đám đông đang nói chuyện cùng nhau đi về phía mình.

Ế?!

Những nếp nhăn trên mặt ông chủ hàng quẩy vốn đã giãn ra, lại nhanh chóng nhăn lại thành ba lớp, tốc độ cứ như diễn viên kịch Xuyên kịch đổi mặt nạ.

Ông ta nhiệt tình chào hỏi: "Ăn quẩy không? Hai tệ một cái, năm tệ hai cái! Mới rán đấy nhé, đảm bảo vừa thơm vừa giòn!"

"Ồ ồ, xin lỗi ông chủ, tôi qua đây là muốn hỏi, hôm qua bên cạnh hàng của ông có phải có một người bán bánh bao không."

Một trong hai vị khách quen lịch sự nói.

Nói rồi, anh ta còn lôi điện thoại ra, lướt vài cái trên màn hình, tìm một tấm ảnh đưa đến trước mặt ông chủ hàng quẩy, "Người này trông như thế này."

Ông chủ hàng quẩy hơi ngẩn người, bất giác nhìn vào màn hình điện thoại.

Người trong ảnh, chẳng phải là cậu thanh niên sáng hôm qua đẩy chiếc xe ọp ẹp bán bánh bao bên cạnh hàng của mình hay sao.

Việc buôn bán của cậu thanh niên đó tốt đến mức không tưởng!

Gần sáu giờ mới đến dọn hàng, kết quả là sáu rưỡi đã bán sạch sành sanh, dọn hàng đi về.

Lúc đó ông ta còn tưởng cậu thanh niên kia sẽ về lấy thêm một mẻ nữa ra bán tiếp, kết quả đợi đến lúc mình dọn hàng cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.

"Đúng, là người này bán bánh bao ở đây…"

Ông chủ hàng quẩy vừa nói vừa thầm nghĩ, hình như mình đã hiểu ra ý đồ của đám người này rồi.

Xem bộ dạng này, chẳng lẽ bọn họ đều đặc biệt đến đây để chờ mua bánh bao?

Hôm qua ông ta đã chứng kiến, những người mua bánh bao, không một ai không khen ngon.

Nghe được câu trả lời chắc nịch của ông chủ hàng quẩy, vị khách quen đang hỏi rõ ràng vui mừng ra mặt.

Người khách quen còn lại đứng bên cạnh lại bĩu môi nói: "Có gì mà phải hỏi, hôm qua trong nhóm anh ta chụp ảnh rồi."

"Không được, tính tôi là cứ phải tự mình hỏi mới tin."

Hai người thì thầm với nhau vài câu, rồi không chút do dự quay người bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề có ý định mua quẩy.

Tra nam!

Ông chủ hàng quẩy nhìn bóng lưng hai người rời đi, ba nếp nhăn trên mặt nhanh chóng duỗi thẳng, thay vào đó là vẻ mặt u sầu.

Ông ta chỉ đành bất lực vặn nhỏ lửa thêm lần nữa…

Hoàng Chí Cương đi thẳng đến chỗ mua bánh bao hôm qua.

Khi sắp đến nơi, anh ta đã thấy ở đó tụ tập hơn chục người.

Nhiều chủ hàng xung quanh đều ném ánh mắt tò mò và háo hức về phía đám đông này.

Một đám người đông như vậy tụ tập lại, có nghĩa là một nguồn doanh thu tiềm năng không nhỏ.

Chủ hàng nào cũng hy vọng đám người này sẽ ghé qua hàng của mình, mang lại một mối làm ăn béo bở.

Trong đám đông, có vài người hôm qua đã nhờ Hoàng Chí Cương mua hộ bánh bao.

Vừa thấy bóng dáng Hoàng Chí Cương, một người lập tức hét lớn: "Anh em ơi, trùm seeder tới rồi kìa!"

Một đám người lập tức đồng loạt quay sang nhìn Hoàng Chí Cương.

"Chết tiệt, cái đồ seeder may mắn!"

"Tôi không ghen tị với cái bao lì xì, tôi ghen tị là ông được ăn bánh bao nhiều hơn chúng tôi một ngày!"

Hoàng Chí Cương nghe những lời này, cười hề hề, chẳng thèm bận tâm đến sự công kích của anh em trong nhóm.

Dù gì thì cũng đã nhận được một nghìn tệ tiền lì xì, lại còn được ăn bánh bao của ông chủ Lâm.

Bị chửi vài câu thì có đáng là gì?

Hơn nữa, đây đâu phải là chửi, rõ ràng là lời chúc phúc thì có!

Gâu gâu, thật muốn làm một con cún của ông chủ Lâm… Thôi, suy nghĩ này có hơi b**n th**…

Bên này, Tôn Hưng lười đi bộ, bèn cưỡi con xe điện nhỏ của mình, đi thẳng ra cổng làng Thượng Lô.

Anh ta nhớ Lâm Huyền đã nói với mình, địa điểm bán bánh bao hôm qua là ở bên cạnh một hàng quẩy.

Tôn Hưng miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hàng quẩy… quẩy…"

Anh ta vốn còn lo mình không tìm được chỗ, hoặc lỡ mà tìm nhầm, thì lại hỏng việc.

Vừa rẽ vào con phố ở cổng làng Thượng Lô, anh ta đã thấy từ xa một đám người đang tụ tập.

Mà bên cạnh đám người đó, vừa hay là một hàng quẩy.

"Chắc là đám người này rồi?"

Tôn Hưng thầm nghĩ, anh ta có linh cảm, có lẽ đám người này chính là những khách quen mà Lâm Huyền đã nói.

Anh ta cưỡi chiếc xe điện nhỏ, đi thẳng đến trước mặt đám khách quen, dừng lại với một tiếng "két".

Đám khách quen đang nói chuyện rôm rả, chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của Tôn Hưng, còn tưởng anh ta cũng là một thành viên nào đó trong nhóm.

Tôn Hưng dừng xe, nhìn đám người trước mặt.

Anh ta hơi do dự hỏi: "Xin lỗi cho hỏi, có ai ở đây đến tìm ông chủ Lâm không ạ?"

Một khách quen nghe vậy, cười ha hả: "Anh là người mới vào nhóm à, anh nên hỏi là, ở đây có ai không phải đến tìm ông chủ Lâm không."

Những người xung quanh nghe vậy cũng cười theo.

Tôn Hưng hơi sững người, bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua đám người gần 20 người trước mặt.

Anh ta cảm thấy mình vẫn đã đánh giá quá thấp sức hút của Lâm Huyền.

Đây mới là đến sớm nửa tiếng đấy nhé, nếu thật sự theo lời Lâm Huyền năm rưỡi mới đến, thì ở đây không biết còn tụ tập bao nhiêu người nữa.

Nghĩ đến đây, trong đầu Tôn Hưng đột nhiên loé lên một ý nghĩ, nếu đám người này biết bánh bao đã bán hết, hơn nữa họ còn đi nhầm chỗ, thì hậu quả…

Vãi chưởng, mình sẽ không bị đánh chứ?

Tôn Hưng có chút hoảng.

Một khách quen thấy Tôn Hưng đi xe điện, tưởng anh ta cũng ở gần đây.

Thế là không nhịn được cà khịa một câu: "Anh cũng ở gần đây à? Vận may của anh không bằng ông seeder kia rồi."

Tôn Hưng nhất thời không hiểu câu này có ý gì, nhưng lúc này anh ta cũng không có tâm trí đâu mà suy nghĩ kỹ.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.

Sau đó quay sang đám khách quen trước mặt nói: "Các vị, tôi đến đây để thông báo giúp ông chủ Lâm, mọi người đừng đợi ở đây nữa, bánh bao của anh ấy đã bán hết rồi, sáng nay sẽ không đến đây bán hàng đâu."

"Nếu mọi người vẫn muốn ăn bánh bao, thì một giờ sáng, đến tiệm net Bầu Trời Xanh mà mua."

"Ông chủ Lâm còn đặc biệt dặn, sẽ ưu tiên phục vụ những khách đang chơi net ở quán."

"À đúng rồi, tiệm net Bầu Trời Xanh ở ngay bên cạnh, ra khỏi con đường này rẽ trái, khoảng 150 mét, ngay mặt đường, dễ tìm lắm."

Tôn Hưng nói một hơi hết sạch những lời Lâm Huyền đã dặn.

Đám khách quen đang nói chuyện, không biết từ lúc nào đã im bặt, từng người một như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ.

Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Tôn Hưng.

Khi Tôn Hưng vừa dứt lời, đám khách quen đồng loạt phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

"Hả???"