Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.3/10 từ 7 lượt Phong Tuyền xuyên không chỉ sau một giấc ngủ, cứ ngỡ mình bước vào một thế giới kỳ ảo kiểu light novel phép thuật, nào ngờ thực chất lại là dòng tận thế do “tai họa thứ tư*” gây ra. Người chơi không thể kiểm soát, người chơi quá mức tự do. Người chơi quả thật không hổ danh là “Tai hoạ thứ tư”. Phong Tuyền không thể chấp nhận việc thế giới của mình bị hủy hoại dưới tay đám người chơi điên rồ này, thế nên hắn cẩn thận tạo ra hết thân phận này đến thân phận khác, từng bước một dẫn dắt bọn họ, ngăn cản họ tràn vào những khu vực nguy hiểm nhất. Sau khi hoàn thành vai trò dẫn đường, tiện thể cứu thế giới vài lần, Phong Tuyền lặng lẽ rút lui. Nhưng người chơi thì phát điên cả lên. 【Người dẫn đường của tôi, hu hu! Nhà phát hành, làm sao các người có thể nhẫn tâm như vậy! Ivan chỉ là một người bình thường thôi mà! Điều duy nhất cậu ấy mong muốn chỉ là tìm lại người em gái mất tích của mình!】 【Vị thần tín ngưỡng bị vấy bẩn, Thánh Tử thuần khiết chìm trong máu tanh, nhấn chìm mọi hiểm họa ngay từ ban đầu, chỉ để lại nụ cười như lần đầu gặp gỡ—Andyver, anh không cần phải làm vậy đâu, hu hu hu!】 【Dẫu là anh hùng cứu thế, nhưng lại chẳng thể giữ được người mình yêu, cuối cùng chỉ vì một câu hỏi thăm của quá khứ mà buông bỏ tất cả… Lorenzo, ngủ ngon nhé.】 【Các thân phận còn lại chưa được mở khóa…】 Phong Tuyền: Thật ra tất cả bọn họ đều là tôi đấy 😀 Thẻ nội dung: Không gian ảo tưởng, ma pháp kỳ ảo, trò chơi võng du, tưởng tượng bay xa.  P/S: Nhân vật chính đội lốt nhiều thân phận, toàn văn không để lộ thân phận thật. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phong Tuyền ┃ Vai phụ: Andyver, Lorenzo  Một câu tóm tắt: Khoác đủ loại thân phận để ngăn người chơi phá hủy thế giới.  Thông điệp: Có thể hành động theo ý mình, nhưng đừng hành xử tùy tiện. (*Chú thích: “Tai họa thứ tư” – thuật ngữ thường dùng để chỉ người chơi trong các game thế giới mở hoặc game nhập vai, ám chỉ việc họ phá hủy mọi thứ, gây hỗn loạn và là một thế lực không thể ngăn cản.) Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 282: Chức vị Chương 281: Quẳng việc Chương 280: Suy nghĩ chệch hướng Chương 279: Sắp hé lộ Chương 278: Ủy thác

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 223

Chương 223: Tò mò

Điểm này là điều mà Igo Minci và Sachima không ngờ tới.

Nhân viên giáo hội cười nói: "Hai vị tìm Kỵ sĩ Lorenzo có việc gì sao? Theo thời gian thường lệ, có lẽ chỉ một lát nữa thôi, Kỵ sĩ sẽ rời đi."

Sachima cẩn thận hỏi: "Tôi có thể hỏi, Kỵ sĩ đến đây vì việc gì không ạ?"

Nhân viên giáo hội nghĩ một lúc: "Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết cậu ấy đến giáo hội đều được chính Thánh Tử điện hạ tiếp đón — có lẽ là một số công việc của hoàng tộc chăng?"

Nói thì nói vậy, nhưng trong khế ước của kỹ năng, nhân viên giáo hội thở dài, lẩm bẩm: "Nói mới nhớ lần đầu gặp Kỵ sĩ, tôi suýt nữa tưởng mình nhìn thấy Đức Giáo Hoàng…"

Lần này không cần Igo Minci nhắc, Sachima cũng biết mình phải hỏi tiếp: "—Giáo Hoàng? Thì ra chúng ta có Giáo Hoàng sao?"

Nhân viên giáo hội xua tay: "Cô nói đùa rồi, trong giáo hội sao lại không có Giáo Hoàng được chứ? Nhưng vì lúc đó tôi chỉ nhìn từ xa, chỉ thấy được mái tóc trắng xinh đẹp đó — đến khi nhìn gần mới phát hiện, hai người họ thực ra không giống nhau lắm."

Nữ nhân viên giáo hội này tuổi tác đã hơi lớn, bà dùng giọng hồi tưởng kể lại: "Dù sao thì Đức Giáo Hoàng ngài ấy rất hoạt bát, hoàn toàn khác với Kỵ sĩ điềm đạm… nếu phải nói, là Giáo Hoàng của sau này… haizz."

"Haha, chắc là già rồi nên không kìm được mà nhớ lại quá khứ." Nhân viên giáo hội lắc đầu, lại nói với Sachima vài câu rồi rời đi.

Sachima không hỏi được thêm gì nữa — kỹ năng của cô chỉ có thể đảm bảo NPC không nói dối, lời nói ra tuyệt đối là sự thật, nhưng nếu NPC ngay từ đầu đã từ chối trả lời, Sachima cũng đành chịu.

Đang lúc hai người do dự nên rời đi hay đợi Kỵ sĩ ra, họ phát hiện mình không cần lựa chọn nữa, họ căn bản không kịp nói gì, chỉ thấy Kỵ sĩ mím môi sải bước đi thẳng qua mặt họ, rồi rời khỏi giáo hội.

"Cậu ấy không thấy chúng ta à?"

"Chắc vậy?"

"Cảm giác cậu ấy không vui lắm thì phải?"

"Hình như thế."

Thấy hỏi han vô vọng, Sachima và Igo Minci đang định rời đi, thì tình cờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Theo bản năng của người chơi, Igo Minci kéo Sachima trốn đi.

"…Ta không biết." Giọng của Thánh Tử mang theo một cảm xúc khác, anh đang nói chuyện với người bên cạnh.

"Hồi sinh là không được phép." Andyver thở dài một hơi, "Nhưng cậu ấy vẫn chưa vượt qua ranh giới đó, nên ta cho rằng mình không có tư cách ngăn cản."

"Cậu ấy hỏi ta về khả năng trong đó… về khả năng liệu tiểu bá tước lúc đó có phải chỉ rơi vào giấc ngủ sâu không."

Giọng của anh thậm chí còn có chút mông lung: "Vậy mà ta lại không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn — ta không có cách nào cho cậu ấy một câu trả lời tuyệt đối."

Một giọng nữ điềm tĩnh vang lên: "Ngài là vì lo lắng cho trạng thái tinh thần của Lorenzo đại nhân nên không thể phủ nhận, hay là không thể xác nhận liệu Ledia đại nhân có thật sự chỉ rơi vào giấc ngủ sâu?"

Thánh Tử không trả lời câu hỏi này.

Anh ngừng một lúc mới gọi tên người phụ nữ này, Igo Minci không biết biểu cảm của anh bây giờ ra sao, nhưng Thánh Tử cười trầm một tiếng: "Cô lúc nào cũng nhạy bén như vậy, Camilla."

Camilla là nữ hầu cận không rời nửa bước bên cạnh Thánh Tử.

"Xuất thân của đại nhân Lorenzo giống với tôi, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ngài ấy." Camilla nói bằng một giọng cực kỳ bình tĩnh: "Nếu lúc đó người gặp chuyện là điện hạ, tôi cũng sẽ có hành động giống như Lorenzo đại nhân."

Thánh Tử thì trả lời: "Cô không cần phải làm đến mức đó đâu, Camilla."

"Andyver đại nhân, lúc đó là ngài đã cứu tôi, nên tôi sẽ làm như vậy. Nếu không có ngài, có lẽ tôi cũng giống như tất cả những nô lệ khác, đánh mất chính mình. Chứ không phải như bây giờ, có thể ở lại bên cạnh ngài."

"Camilla—" Thánh Tử ngầm ngăn lại.

"Tôi là nô lệ, là món hàng bị chính cha ruột bán đi. Là ngài đã cho tôi một giá trị khác." Camilla trầm giọng nói: "Tôi nguyện vì ngài mà trả giá mọi thứ, giống như Lorenzo đại nhân nguyện vì vị đại nhân kia mà trả giá."

Thánh Tử lại một lần nữa im lặng.

"Mảnh vỡ của Mẫu Thụ Tinh Linh cần phải xử lý, đó là điều tất yếu. Cho nên chuyện này ta không thể ngăn cản Lorenzo, chỉ có cậu ấy là người thích hợp nhất." Andyver chuyển chủ đề, anh nói: "Nhưng, cậu ấy muốn lợi dụng mảnh vỡ của Mẫu Thụ cũng là thật."

"Cô dường như không muốn ta ngăn cản cậu ấy."

Camilla dùng giọng điệu không khác mấy so với trước đó mà nói: "Là ngài đang do dự."

"Mẫu Thụ là biểu tượng của sự sống, ngài đã nuôi dưỡng bao thế hệ tinh linh, nếu vị tiểu bá tước kia thật sự chỉ rơi vào giấc ngủ sâu, hành vi của Kỵ sĩ không có gì sai sót. Đánh thức chủ nhân của mình, không phải là chuyện sai trái."

"Thế nhưng… ngược lại, nếu cậu ấy bước ra bước đó, tiến hành hồi sinh, người mà cậu ấy hồi sinh, có thật sự còn là người đó không?"

"Đùa giỡn với sinh mệnh, sớm muộn cũng sẽ bị sinh mệnh đùa giỡn." Andyver nói.

Sau đó, hai người càng đi càng xa, Igo Minci và Sachima cũng không nghe rõ cuộc đối thoại phía sau nữa.

Hai người chơi nhìn nhau, dường như đã hiểu ra điều gì đó, lại dường như chẳng hiểu gì cả.

Igo Minci nói nhỏ: "Tôi hình như, có chút manh mối về cách làm nhiệm vụ của cậu rồi?"

Sachima gật đầu nặng nề: "Tôi hình như… cũng có chút hiểu rồi?"

Xác định được điều này, hai người chơi rời khỏi vị trí ban đầu. Và Andyver và Camilla cũng dừng lại.

Andyver còn chưa nói gì, Camilla đã liếc nhìn vị trí hai người vừa ẩn nấp: "Họ đi rồi, Andyver đại nhân."

"Ta biết." Andyver nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Ban nãy cô không cần phải nói những lời đó, Camilla."

Chênh lệch cấp độ giữa người chơi và Andyver quá lớn, ở trong giáo hội thậm chí không thể trốn qua được mắt Camilla, bị phát hiện là chuyện bình thường.

Và cuộc đối thoại ban nãy, là thông tin mà Andyver cố tình tung ra, chỉ là anh không ngờ Camilla sẽ nhân tiện phân tích cả bản thân mình.

Thánh Tử tóc vàng lắc đầu: "Hồi sinh là cấm thuật, nếu đã vậy, một khi cậu ấy thật sự bước ra bước đó, người kia sẽ đi ngăn cản."

Camilla lần đầu tiên có chút nghi hoặc trước lời nói của Thánh Tử, tò mò về thân phận của "người kia", nhưng cô chỉ giữ những thắc mắc này trong lòng, không định hỏi ra.