Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.3/10 từ 7 lượt Phong Tuyền xuyên không chỉ sau một giấc ngủ, cứ ngỡ mình bước vào một thế giới kỳ ảo kiểu light novel phép thuật, nào ngờ thực chất lại là dòng tận thế do “tai họa thứ tư*” gây ra. Người chơi không thể kiểm soát, người chơi quá mức tự do. Người chơi quả thật không hổ danh là “Tai hoạ thứ tư”. Phong Tuyền không thể chấp nhận việc thế giới của mình bị hủy hoại dưới tay đám người chơi điên rồ này, thế nên hắn cẩn thận tạo ra hết thân phận này đến thân phận khác, từng bước một dẫn dắt bọn họ, ngăn cản họ tràn vào những khu vực nguy hiểm nhất. Sau khi hoàn thành vai trò dẫn đường, tiện thể cứu thế giới vài lần, Phong Tuyền lặng lẽ rút lui. Nhưng người chơi thì phát điên cả lên. 【Người dẫn đường của tôi, hu hu! Nhà phát hành, làm sao các người có thể nhẫn tâm như vậy! Ivan chỉ là một người bình thường thôi mà! Điều duy nhất cậu ấy mong muốn chỉ là tìm lại người em gái mất tích của mình!】 【Vị thần tín ngưỡng bị vấy bẩn, Thánh Tử thuần khiết chìm trong máu tanh, nhấn chìm mọi hiểm họa ngay từ ban đầu, chỉ để lại nụ cười như lần đầu gặp gỡ—Andyver, anh không cần phải làm vậy đâu, hu hu hu!】 【Dẫu là anh hùng cứu thế, nhưng lại chẳng thể giữ được người mình yêu, cuối cùng chỉ vì một câu hỏi thăm của quá khứ mà buông bỏ tất cả… Lorenzo, ngủ ngon nhé.】 【Các thân phận còn lại chưa được mở khóa…】 Phong Tuyền: Thật ra tất cả bọn họ đều là tôi đấy 😀 Thẻ nội dung: Không gian ảo tưởng, ma pháp kỳ ảo, trò chơi võng du, tưởng tượng bay xa.  P/S: Nhân vật chính đội lốt nhiều thân phận, toàn văn không để lộ thân phận thật. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phong Tuyền ┃ Vai phụ: Andyver, Lorenzo  Một câu tóm tắt: Khoác đủ loại thân phận để ngăn người chơi phá hủy thế giới.  Thông điệp: Có thể hành động theo ý mình, nhưng đừng hành xử tùy tiện. (*Chú thích: “Tai họa thứ tư” – thuật ngữ thường dùng để chỉ người chơi trong các game thế giới mở hoặc game nhập vai, ám chỉ việc họ phá hủy mọi thứ, gây hỗn loạn và là một thế lực không thể ngăn cản.) Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 282: Chức vị Chương 281: Quẳng việc Chương 280: Suy nghĩ chệch hướng Chương 279: Sắp hé lộ Chương 278: Ủy thác

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 62

Chương 62: Đến theo lời hẹn với bạn

Có người đang giúp mình… Tinh linh hoảng loạn nhìn về phía khán giả trên khán đài, nhưng người đông quá, cậu ta hoàn toàn không có cách nào phân biệt được đó là ma lực của ai, là ai đang giúp mình.

Tuy rất nhỏ bé, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được ma lực của mình vốn bị xiềng xích áp chế, đang bắt đầu từ từ hồi phục.

Chỉ cần, chỉ cần chịu đựng qua lần này… Trong mắt tinh linh cuối cùng cũng ánh lên chút hy vọng.

Ledia lên tiếng: “Chúng ta nên rời đi rồi.”

Delphine cũng không định xem tiếp nữa, hành động của cô càng nhanh thì mới càng nhanh chóng cứu vớt được nơi này.

Sau khi có cảm giác nguy hiểm, Ledia đưa Delphine trở về vương cung, Delphine chắc sẽ giải quyết chuyện này trong thời gian nhanh nhất. Trên đường về, Ledia còn kể chuyện của tinh linh cho bản thể nghe.

Sở dĩ cậu có thuộc tính Mộc chính là vì khoảnh khắc này – thuộc tính của cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của tinh linh cùng thuộc tính ở mức độ cao nhất.

Đây là chuyện mà người bạn tinh linh – Sâm – đã nhờ hắn, nhờ Phong Tuyền lúc du ngoạn hãy để ý đến tộc nhân mất tích của mình.

Mà bây giờ, cậu đã đánh dấu lên người tộc nhân của Sâm, sau đó để bản thể đi cứu người là được rồi.

Dù sao cậu cũng chỉ là một tiểu thư bá tước cấp 50 đáng thương, việc cứu người nếu để cậu đi thì cũng chỉ là nộp mạng vô ích mà thôi. Việc phán đoán người lợi hại ở thế giới này chưa bao giờ là cấp tối đa của game cả.

Mang tâm lý tan làm, Ledia trở về phủ bá tước, sau đó vừa mở cửa sổ ra liền nhìn thấy Medusa đang ôm chân ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Tiện thể nhắc tới, Mây Trắng cũng có tư thế y hệt, chỉ là cô ôm chân ngồi trên giường mà thôi.

Nhìn thấy Ledia trở về, mắt hai người chơi lập tức sáng lên. Nhưng lời họ nói ra lại tỏ vẻ vô cùng oán trách: “Ngài và Lorenzo – rốt cuộc là dan díu với nhau từ khi nào vậy?”

“Mà Lorenzo có biết thân phận của ngài không?”

Ledia: “…”

Thứ gì đã cho các người can đảm dùng giọng điệu này nói chuyện với ta vậy?

Bên kia, Phong Tuyền đang vùi đầu chuyên tâm nghiên cứu xem nên làm thế nào để quả trứng chết kia hồi sinh, hắn xoa xoa vai, hắn đã lật tung tất cả sách ma pháp mà mình có thể tìm được.

Sách ma pháp bên chỗ Phong Tuyền có thể nói là không thiếu thứ gì, từ phân thân cho đến nuôi heo, còn Andyver thì đã trở về Thần Điện, lật xem kho sách trong Giáo hội. Sách trong Giáo hội đều liên quan đến ma pháp ánh sáng, phần liên quan đến ma pháp ánh sáng và trứng rồng chết, ngoài những cuốn sách ghi chép về quá khứ ra, có lẽ còn có ma pháp trị liệu. Nhưng ma pháp trị liệu chắc không có tác dụng gì với trứng rồng, vỏ trứng rồng có khả năng kháng ma pháp khá mạnh.

Thật ra thư viện lớn nhất trong vương quốc là ở vương cung, Phong Tuyền cứ coi như mình không biết điều này. Dù sao thì sách cấm ở vương cung chắc chắn không nhiều bằng chỗ hắn.

Ngay lúc Phong Tuyền vừa lật sang một trang khác, liền nhận được tin nhắn từ phân thân truyền đến.

Ngón tay Phong Tuyền khựng lại, dừng trên một dòng chữ trên trang sách, hắn khẽ lẩm bẩm: “Tìm thấy rồi?”

Hiệu suất này cũng khá nhanh đấy, nhanh hơn hắn dự đoán một chút.

Vì đã xác định được vị trí, Phong Tuyền búng tay một cái, trước mắt liền xuất hiện một pháp trận ma thuật không gian, vị pháp sư áo đen khoác lên mình chiếc áo choàng ma pháp chuyên dụng, che đi khuôn mặt giống như một nhân vật phản diện.

Cách ăn mặc này cũng không khác gì lần trước hắn đi gặp Sâm.

Bên kia của pháp trận ma thuật chính là đấu trường, khác với xưởng ma pháp của Phong Tuyền, phạm vi của đấu trường cực lớn, hoàn toàn không thể giống như Phong Tuyền trực tiếp tạo ra một không gian riêng, như vậy sẽ cực kỳ không ổn định – nếu có người có thể tạo ra một đấu trường chứa được vài nghìn đến vài vạn người mà vẫn giữ được sự ổn định, vậy thì Phong Tuyền xin nhận thua, hắn tuyệt đối đánh không lại.

Nhưng nếu người chứa chấp tương đối đặc biệt, là người chơi thì… Phong Tuyền suy nghĩ một chút, hình như hắn cũng không phải là không làm được.

Vì đấu trường không phải được tạo ra bằng không gian riêng, vậy nên Phong Tuyền rất yên tâm sử dụng ma pháp không gian, hắn trực tiếp lấy cành cây mà Ledia tạo ra làm định vị, sau đó xuất hiện trong một ngục tối chật hẹp.

Tinh linh tóc xanh đang co ro ôm chân ở góc phòng có năng lực cảm nhận cực mạnh, hay nói đúng hơn là bây giờ cậu ta cực kỳ nhạy cảm với sự ra vào của bất kỳ ai. Sợi xiềng xích kẹt trên cổ cậu ta đang từ từ bị cành cây đang mọc ra phá hủy, hiện tại tiến độ cũng chỉ mới được một nửa, cậu ta vẫn cần thời gian, và ngay lúc cậu ta đang nghiêm túc cố gắng tháo sợi xiềng xích này ra, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm xuất hiện trước mắt, cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vị pháp sư áo đen đang đứng trước mặt.

Vị pháp sư có một mái tóc dài xõa xuống rất đẹp, đôi mắt màu xám xếch lên, đuôi mắt ánh lên một vệt đỏ rực rỡ. 

Pháp sư áo đen trước mắt hơi cúi người xuống, lưng quay về phía chút ánh sáng yếu ớt phía sau ngục tối, đưa tay về phía cậu ta, cho dù trên người mang theo sức mạnh bóng tối khiến cậu ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà tin tưởng.

Vị pháp sư lên tiếng nói: “Ta đến theo lời hẹn với bạn, bây giờ đã tìm thấy cậu rồi, cậu có muốn đi theo ta không?”