Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.3/10 từ 7 lượt Phong Tuyền xuyên không chỉ sau một giấc ngủ, cứ ngỡ mình bước vào một thế giới kỳ ảo kiểu light novel phép thuật, nào ngờ thực chất lại là dòng tận thế do “tai họa thứ tư*” gây ra. Người chơi không thể kiểm soát, người chơi quá mức tự do. Người chơi quả thật không hổ danh là “Tai hoạ thứ tư”. Phong Tuyền không thể chấp nhận việc thế giới của mình bị hủy hoại dưới tay đám người chơi điên rồ này, thế nên hắn cẩn thận tạo ra hết thân phận này đến thân phận khác, từng bước một dẫn dắt bọn họ, ngăn cản họ tràn vào những khu vực nguy hiểm nhất. Sau khi hoàn thành vai trò dẫn đường, tiện thể cứu thế giới vài lần, Phong Tuyền lặng lẽ rút lui. Nhưng người chơi thì phát điên cả lên. 【Người dẫn đường của tôi, hu hu! Nhà phát hành, làm sao các người có thể nhẫn tâm như vậy! Ivan chỉ là một người bình thường thôi mà! Điều duy nhất cậu ấy mong muốn chỉ là tìm lại người em gái mất tích của mình!】 【Vị thần tín ngưỡng bị vấy bẩn, Thánh Tử thuần khiết chìm trong máu tanh, nhấn chìm mọi hiểm họa ngay từ ban đầu, chỉ để lại nụ cười như lần đầu gặp gỡ—Andyver, anh không cần phải làm vậy đâu, hu hu hu!】 【Dẫu là anh hùng cứu thế, nhưng lại chẳng thể giữ được người mình yêu, cuối cùng chỉ vì một câu hỏi thăm của quá khứ mà buông bỏ tất cả… Lorenzo, ngủ ngon nhé.】 【Các thân phận còn lại chưa được mở khóa…】 Phong Tuyền: Thật ra tất cả bọn họ đều là tôi đấy 😀 Thẻ nội dung: Không gian ảo tưởng, ma pháp kỳ ảo, trò chơi võng du, tưởng tượng bay xa.  P/S: Nhân vật chính đội lốt nhiều thân phận, toàn văn không để lộ thân phận thật. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phong Tuyền ┃ Vai phụ: Andyver, Lorenzo  Một câu tóm tắt: Khoác đủ loại thân phận để ngăn người chơi phá hủy thế giới.  Thông điệp: Có thể hành động theo ý mình, nhưng đừng hành xử tùy tiện. (*Chú thích: “Tai họa thứ tư” – thuật ngữ thường dùng để chỉ người chơi trong các game thế giới mở hoặc game nhập vai, ám chỉ việc họ phá hủy mọi thứ, gây hỗn loạn và là một thế lực không thể ngăn cản.) Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 282: Chức vị Chương 281: Quẳng việc Chương 280: Suy nghĩ chệch hướng Chương 279: Sắp hé lộ Chương 278: Ủy thác

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 168

Chương 168: Ivan vậy mà vẫn còn sống?!

Lần này Sachima thật sự nổi giận rồi, thời gian trong game này có tốc độ tương đương với thực tế, cô đã đi du lịch cùng Ivan bao lâu thì ngoài đời cũng đã trôi qua gần một tháng. Một tháng, đã đủ để cô và Ivan trở thành bạn bè.

Lúc mới bắt đầu chơi, chứng sợ xã hội của Sachima còn nghiêm trọng hơn bây giờ, ngay cả với NPC tân thủ như Ivan, cô cũng không dám lại quá gần hay giao tiếp quá nhiều, độ hoàn thành phó bản tân thủ có thể nói là thuộc hàng thấp nhất. Vì vậy, ấn tượng của cô về Ivan thực ra lại là thông qua các bài hướng dẫn của người khác.

Do đó, ban đầu, Sachima chỉ có một ấn tượng sơ bộ về Ivan, chứ không quá yêu thích hay thân thiết.

Thế nhưng lòng người đều có máu có thịt, một tháng bầu bạn đủ để cô dành trọn tấm chân tình – huống hồ tính cách của Ivan vốn dĩ đã rất khó để người khác ghét bỏ!!

Kết quả là thời gian cứ thế trôi đi, và cô cũng không hoàn toàn để Ivan độc thoại, để không tỏ ra quá ngốc nghếch không bắt được chuyện, trong tháng này cô còn cầm lại sách vở, để bản thân ít nhất có thể nói ra được những câu thoại ngoài "ừm", "ồ", "à", "rồi sao nữa"!

Đối với người mắc chứng sợ xã hội, điều đáng sợ nhất chính là khi mình chủ động bắt chuyện, mà đối phương lại im lặng. Nhưng Ivan hoàn toàn không phải kiểu người như vậy — chỉ cần Sachima lên tiếng, Ivan luôn đưa ra câu trả lời khiến cô cảm thấy thoải mái nhất.

Sachima nhớ một câu nói, đại ý là: Khi bạn trò chuyện với một người và phát hiện cả hai tâm đầu ý hợp như đã quen từ lâu, cuộc nói chuyện vô cùng ăn ý và thoải mái, thì so với khả năng hai bạn là tri âm tương phùng muộn màng, khả năng cao hơn là kiến thức và EQ của đối phương vượt xa bạn, và họ đã luôn phối hợp với bạn trong suốt cuộc trò chuyện.

Ivan có lẽ chính là một sự tồn tại như vậy, nhưng lại hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy xa cách, ngược lại càng khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần hơn, trò chuyện cùng cậu, xem cậu như một người bạn tri kỷ.

Trong khoảng thời gian này, Sachima đã quên mất kết cục của Ivan trong cốt truyện, cứ ngỡ những ngày tháng như vậy có thể tiếp tục kéo dài mãi – thì trò chơi đã thẳng thừng phá vỡ ảo tưởng của cô, người bạn đầu tiên cô kết giao trong game! Cứ thế mà biến mất!!

Sachima tức giận đến mức tuôn ra một tràng dài oán thán trên mạng, trong đó kể rõ sự thoải mái khi cùng hành động với Ivan trong khoảng thời gian này, và hành vi vô nhân tính của nhà phát hành, đồng thời còn đính kèm tấm ảnh CG dù đẹp thì đẹp thật, nhưng cứ nhìn thấy là tim cô lại đau nhói.

Nhưng ngay lúc chuẩn bị đăng bài, Sachima lại do dự, đột nhiên cảm thấy mình nói những điều này có lẽ không hay lắm: “Suy cho cùng, người có vấn đề không phải nhà phát hành, mà là mình đã quên Ivan vốn đã không còn nữa…”

Sachima rưng rưng nước mắt, vừa tủi thân vừa đau lòng, đó là người bạn đầu tiên cô kết giao được trong game cơ mà! Tuy rằng chỉ là NPC…

Nhưng chính vì cậu là NPC, cô mới có thể thoải mái như vậy mà!

Sachima cảm thấy bài đăng của mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt, do dự một hồi rồi vẫn chọn thoát ra. Nhìn cửa sổ hiện lên hỏi có muốn đăng không, Sachima dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, theo thói quen nhấn vào nút có màu đậm hơn ở góc dưới bên phải, rồi thoát khỏi giao diện. Lúc này cô mới tủi thân đặt điện thoại xuống, nằm úp mặt trên giường cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tuy nhiên, do cô không thường xuyên bày tỏ suy nghĩ của mình trên diễn đàn nên hoàn toàn không để ý rằng mình đã vô tình nhấn nhầm nút. Nói cách khác, ngay cả khi Sachima không hề hay biết, những lời oán giận và tức giận tuôn ra không chút trau chuốt của cô đã được đăng tải hết lên mạng.

Nếu chỉ là oán giận thì ngày nào cũng có người gửi dao lam cho nhà phát hành. Thế nhưng, lúc Sachima đăng bài, lại cố tình đính kèm tấm ảnh CG đó!

Đợi đến khi Sachima buồn bã ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh giấc, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm. Sachima dụi mắt, theo thói quen cầm điện thoại lên mở ra, liền thấy thông báo tin nhắn chiếm đầy màn hình, cô ngây người ra.

【Trời ơi! Tấm CG này làm sao mà có được vậy?!】

【Chủ thớt đâu rồi!! Đừng có ném bom tấn xong rồi lặn mất tăm thế chứ!】

【Ivan vậy mà vẫn còn sống?!】

【Đây chắc chắn là tranh vẽ! Là photoshop thôi! Tôi không tin! Không thể nào! Tôi đã chơi lại bao nhiêu lần mà chưa lần nào thành công huhuhu QwQ】

【Haiz, chủ thớt vẫn chưa hiểu sao? Nhà phát hành rõ ràng cố tình gây sự, làm cái phó bản này chẳng phải là để hành hạ chúng ta bằng đủ mọi cách hay sao? Nếu thất bại trong phó bản, thì có nghĩa là chúng ta phải chứng kiến bias của mình chết đi ngàn vạn lần, còn nếu thành công, thì cũng chỉ là giả tạo, trong thực tế bias của tôi vẫn đã chết rồi,(hút thuốc)】

【Chủ thớt chạy đâu rồi? Ra giải thích tình hình xem nào! Bây giờ vẫn còn ban ngày mà đừng nói với tôi là chủ thớt đi ngủ rồi nhé?】

【Bây giờ tôi chỉ tò mò, chủ thớt làm thế nào thuyết phục được Ivan rời khỏi làng tân thủ!!! Bối cảnh này chắc chắn không phải làng tân thủ! Tôi đã chơi bao nhiêu lần, chưa từng thấy bối cảnh này trong làng tân thủ bao giờ!!】

【155551 Ivan của tôi ơi —— Nhìn nụ cười của cậu ấy kìa, tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý mà!! Không có cậu tôi biết sống sao đây!】

Trong đó tất nhiên cũng có không ít lời nghi ngờ, Sachima lướt qua rồi bỏ qua, cố gắng không để những lời đó tồn tại quá lâu trong lòng mình.

Rõ ràng cô chưa trả lời một câu nào, nhưng không hiểu sao bài đăng này lại hot đến vậy.

Là một người mới, Sachima hoàn toàn không nhận ra rằng, đối với một số nhóm hướng dẫn đã "tẩu hỏa nhập ma", sau khi họ cho rằng mình đã cày qua hết tất cả các hướng đi chính, lại có người có thể đi ra một kết cục hoàn toàn mới, điều này đối với họ là rất khó tin.

Dù sao thì bất kể là cưỡng ép Ivan, đánh ngất mang đi, hay lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo, hoặc tự mình hắc hóa, hay khiến Ivan hắc hóa, kết cục cuối cùng của Ivan phần lớn đều là cái chết, thường lại chết một cách rất nặng nề. Cho dù có thể sống sót, Ivan cũng rất khó lòng nở nụ cười.

Một Ivan không chút gánh nặng, gương mặt mang nụ cười thanh thản, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thậm chí còn đưa ra lời mời cùng đi du lịch – quả thực giống như trong một trò chơi mà họ tưởng chỉ có kết cục buồn, lại đột nhiên được cài đặt một kết cục có hậu, khiến người ta không thể tin nổi.

Trên diễn đàn thậm chí còn có người nghi ngờ đây là thử nghiệm của nhà phát hành để thăm dò người chơi, nên chủ thớt mới đăng bài xong là biến mất, mặc cho người chơi đồn đoán.

Đây là lần đầu tiên Sachima gặp phải chuyện như vậy, cô sợ hãi. Sau đó, khi lướt đến cuối cùng, cô nhìn thấy một câu hỏi lịch sự, nghiêm túc đã xuất hiện vài lần ở giữa bài đăng.