Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.3/10 từ 7 lượt Phong Tuyền xuyên không chỉ sau một giấc ngủ, cứ ngỡ mình bước vào một thế giới kỳ ảo kiểu light novel phép thuật, nào ngờ thực chất lại là dòng tận thế do “tai họa thứ tư*” gây ra. Người chơi không thể kiểm soát, người chơi quá mức tự do. Người chơi quả thật không hổ danh là “Tai hoạ thứ tư”. Phong Tuyền không thể chấp nhận việc thế giới của mình bị hủy hoại dưới tay đám người chơi điên rồ này, thế nên hắn cẩn thận tạo ra hết thân phận này đến thân phận khác, từng bước một dẫn dắt bọn họ, ngăn cản họ tràn vào những khu vực nguy hiểm nhất. Sau khi hoàn thành vai trò dẫn đường, tiện thể cứu thế giới vài lần, Phong Tuyền lặng lẽ rút lui. Nhưng người chơi thì phát điên cả lên. 【Người dẫn đường của tôi, hu hu! Nhà phát hành, làm sao các người có thể nhẫn tâm như vậy! Ivan chỉ là một người bình thường thôi mà! Điều duy nhất cậu ấy mong muốn chỉ là tìm lại người em gái mất tích của mình!】 【Vị thần tín ngưỡng bị vấy bẩn, Thánh Tử thuần khiết chìm trong máu tanh, nhấn chìm mọi hiểm họa ngay từ ban đầu, chỉ để lại nụ cười như lần đầu gặp gỡ—Andyver, anh không cần phải làm vậy đâu, hu hu hu!】 【Dẫu là anh hùng cứu thế, nhưng lại chẳng thể giữ được người mình yêu, cuối cùng chỉ vì một câu hỏi thăm của quá khứ mà buông bỏ tất cả… Lorenzo, ngủ ngon nhé.】 【Các thân phận còn lại chưa được mở khóa…】 Phong Tuyền: Thật ra tất cả bọn họ đều là tôi đấy 😀 Thẻ nội dung: Không gian ảo tưởng, ma pháp kỳ ảo, trò chơi võng du, tưởng tượng bay xa.  P/S: Nhân vật chính đội lốt nhiều thân phận, toàn văn không để lộ thân phận thật. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phong Tuyền ┃ Vai phụ: Andyver, Lorenzo  Một câu tóm tắt: Khoác đủ loại thân phận để ngăn người chơi phá hủy thế giới.  Thông điệp: Có thể hành động theo ý mình, nhưng đừng hành xử tùy tiện. (*Chú thích: “Tai họa thứ tư” – thuật ngữ thường dùng để chỉ người chơi trong các game thế giới mở hoặc game nhập vai, ám chỉ việc họ phá hủy mọi thứ, gây hỗn loạn và là một thế lực không thể ngăn cản.) Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 282: Chức vị Chương 281: Quẳng việc Chương 280: Suy nghĩ chệch hướng Chương 279: Sắp hé lộ Chương 278: Ủy thác

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 220

Chương 220: Bạn thân đến mấy cũng phải xé nhau một lần vì lật thuyền của nhau

Bây giờ đã quá muộn, Andyver mời họ ở lại giáo hội, Tiểu Nạp và Cầu Cầu có thể nói là đã quá quen rồi, còn Igo Minci thì từ chối.

Dù sao cô cũng không đi một mình, sau lưng cô còn có một cô bé hắc pháp sư đang sợ hãi Thánh Tử.

Andyver không nói gì về điều này, chỉ cười rồi nói: "Ta sẽ cho người tiễn các người đi."

"Nhưng lần sau, người đến xem xét tình hình có lẽ sẽ không phải là ta nữa." Khi nói câu này, nụ cười trên mặt Andyver khiến người ta không đoán ra được ý tứ.

Và khi họ vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy Camilla đang đứng canh ở cửa mật đạo, tay cầm một ngọn đèn dầu.

Dường như bất kể lúc nào, Camilla cũng mang dáng vẻ rất nghiêm túc, gần như không ai thấy cô cười bao giờ. Có vẻ như không cần Thánh Tử mở lời, Camilla đã biết công việc của mình.

Cô hơi cúi chào Igo Minci và Sachima, sau đó đưa tay ra hiệu cho hai người đi cùng mình.

"Mời đi lối này." Camilla nói.

Nhóm bốn người cứ thế tách ra, Tiểu Nạp và Cầu Cầu thì đi theo sau lưng Andyver. Anh quen đường quen lối đến nơi dành cho tín đồ và lữ khách, trước khi rời đi còn nói: "Việc con người có đủ lòng hiếu kỳ là một điều rất tốt đẹp."

Cầu Cầu và Tiểu Nạp gần như ngay lập tức hiểu được vế sau từ biểu cảm của anh: 【Nhưng gây phiền phức cho người khác thì không tốt đẹp chút nào.】

Đợi Andyver rời đi, Tiểu Nạp mới cà khịa: "Lúc nãy còn chưa nhận ra, thì ra Thánh Tử có sở thích quái đản! Anh ấy cố tình dọa người!!"

Cầu Cầu: "Tớ cứ tưởng cậu đã nhận ra ngay lúc thấy anh ấy ra rồi chứ."

"Phải biết rằng, Verdyan chẳng nghiêm túc chút nào."

Verdyan chính là tên giả của Andyver, Tiểu Nạp đã lâu không nghe thấy cái tên này nên ngẩn ra một lúc mới nhận ra.

"Tóm lại! Offline!" Tiểu Nạp xoa tay, "Tớ phải vẽ lại cảnh ban nãy mới được!"

Cầu Cầu vỗ tay cổ vũ một cách vô cảm: "Cố lên."

Cả hai đều là cú đêm, sau khi offline, một người cầm laptop lên gõ gõ, người còn lại ngồi trước bàn máy tính cầm bút cảm ứng.

Lúc này, tiếng gõ bàn phím laptop chính là tiếng ồn trắng làm nền hoàn hảo nhất.

Để vẽ một bức toàn thân, Tiểu Nạp cần ba tiếng, cộng thêm điều chỉnh bối cảnh, một bức tranh hoàn chỉnh cần hơn năm tiếng. Tiểu Nạp giỏi vẽ tranh minh họa có không khí, rất thích điều chỉnh màu sắc và ánh sáng.

Nhưng bây giờ cô cũng không phải đang vẽ để kiếm tiền, đơn thuần chỉ là dùng tình yêu để phát điện, nên độ hoàn thiện không cao đến thế, bản phác thảo khá thô, các nét thừa cũng không xử lý, chỉ dựa vào sự phối hợp của các mảng màu lớn đã đủ thu hút người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên, thời gian bỏ ra cũng giảm đi một nửa.

Tiểu Nạp xoa xoa cái cổ đau mỏi vì cúi đầu quá lâu, vừa quay lại đã thấy cô bạn thân cũng gần như đã dừng tay.

Cô nhảy tót lên giường, rồi như một con giòi nhích từng chút một đến bên cạnh bạn mình, sau đó thò đầu ra: "Cầu?"

Rồi Tiểu Nạp nhìn thấy, những dòng chữ chi chít trong tài liệu, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn số từ ở góc dưới bên trái, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Vãi! Cậu viết được mười ba nghìn chữ trong một tối á?! Mới bao lâu chứ!"

Cầu Cầu đẩy gọng kính: "Hơi có cảm hứng, với lại còn chưa sửa, chỉ là bản nháp thôi."

"Bản nháp vạn chữ." Tiểu Nạp lẩm bẩm một bên.

Ánh mắt cô lướt theo những cú trượt chuột tùy ý của Cầu Cầu, và nhìn thấy vài dòng trên màn hình máy tính.

【Mái tóc đen dài như mực vẩy lên cuốn truyện tranh màu vàng kim, mực nước từng chút một thấm vào trang giấy, để lại vết tích không bao giờ có thể sửa chữa.

Pháp sư ẩn mình trong đêm tối, và Thánh Tử thánh khiết nhất dưới ánh sáng, hai người vốn là hai thái cực đối lập.】

【"Ngươi thua rồi." Andyver tùy ý vuốt một lọn tóc dài của người trước mắt, mái tóc vốn mềm mượt lạnh lẽo giờ đây vì dính máu của chính mình, sau khi máu khô lại, trông thảm hại từ bết dính chuyển sang đông cứng.

Thứ phản chiếu trong đáy mắt anh, hình ảnh hiện lên trong mặt nước màu vàng kim sâu thẳm như đầm nước kia, chính là cảnh tượng mà anh vẫn luôn muốn tận mắt chứng kiến.】

【Tiếng cười trầm thấp truyền đến, lồng ngực của người thanh niên tóc dài thảm hại khẽ rung lên, kéo theo cả vết đỏ dưới đuôi mắt cũng mang màu sắc mập mờ. Hai tay hắn bị trói trong xiềng xích màu đen, vị trí cọ xát với xiềng xích hằn lên vết đỏ, càng làm vết thương thêm nặng, hắn hỏi ngược lại: "Ta thua rồi?"

"Thật sự là ta, đã thua sao?" Lời nói hàm chứa sự chế nhạo rõ ràng.】

【Trong trận chiến này, không có người chiến thắng.】

Lẽ ra câu này rất thích hợp để làm kết thúc, nhưng Tiểu Nạp lại phát hiện thanh cuộn bên phải vẫn còn ba phần tư, định xem cô bạn thân của mình đã viết gì tiếp theo.

Rồi cô nhìn thấy toàn là những từ ngữ không được phép xuất hiện trên Tấn Giang như 【mập mờ, th* d*c, giọng khàn đặc, tiếng kêu đau】.

Tiểu Nạp kinh ngạc thốt lên: "Vãi! Cậu viết H à!!!"

Cầu Cầu kéo thẳng xuống cuối trang: "Cậu không thấy biểu cảm của Thánh Tử ban nãy rất có mùi đó sao?"

"Nhà tù, giam cầm, xiềng xích, ánh sáng và bóng tối, đây chẳng phải là những tag hot để viết H à?"

"Đúng là rất thơm." Tiểu Nạp hơi nghiêng người, để Cầu Cầu nhìn thấy màn hình máy tính chưa tắt của cô.

Lần này đến lượt Cầu Cầu thò đầu ra, cô nhìn Thánh Tử bị xiềng xích trói buộc trên màn hình, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô bạn thân.

Tiểu Nạp đau đớn gật đầu: "Cậu lật thuyền của tớ rồi, chị em ạ."

Cầu: "Tớ cứ tưởng, cậu ăn tạp."

Nạp: "Yêu anh ấy là phải để ảnh làm thụ chứ!"

Cầu: "…"

Tiểu Nạp nghiêm túc nói: "Tình yêu trước đây của tớ chưa đủ, bây giờ tớ mới là fan cuồng của Thánh Tử! Mỗi một giây một phút tình yêu của tớ dành cho idol của mình lại càng sâu đậm hơn!!"

Cầu Cầu thì cầm gối lên: "Nỗi buồn và niềm vui của con người không giống nhau, khai chiến thôi, đối thủ!"

Bạn thân đến mấy cũng phải xé nhau một lần vì lật thuyền của nhau.