Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 5 lượt Tên truyện: Cánh cửa Homer Tác giả: Kisaragi Kisaragi (Mộc Canh Mộc Canh) Độ dài: 81 chương Thể loại: Chính kịch, cường cường, ngọt sủng Giới thiệu: “Khi mặt trời rực lửa chiếu qua bầu trời, tôi thấy ánh trăng mờ ảo lấp lánh ánh sao, mảnh đất dưới chân ngươi đang vỡ vụn, đó là những trang thơ Homer tàn tạ.” “Nào, những người còn sống, hãy cất tiếng ngâm nga.” 《Cánh cửa Homer》 Cronos & Diệp Lâm – Vô hạn lưu PS: Các chi tiết lý thuyết trong truyện được tham khảo từ《Interstellar》và Bách khoa toàn thư Baidu, người trong ngành đừng coi là thật, tất cả đều là hư cấu. Nhận xét từ bạn đọc Nguyễn Trư Trư: Hay lắm hay lắm. Bối cảnh hoang tàn rất hấp dẫn! Truyện ngọt ngào quá! Tôi rất thích kiểu người bề trên có “cảm giác thần thánh” này rồi! Cảm giác công trung thành bất chấp được mất vì người yêu!! Công đeo bộ trói buộc cũng khiến tôi cảm thấy thật gợi cảm thật đẹp! Cả bộ truyện đều rất ngọt ngào! Tĩnh Thủy Biên thật tuyệt vời huhuhu. Lưu ý/review trước khi đọc của editor: Truyện hơi hướng sci-fi, không phải vô hạn lưu điển hình, có nhiều kiến thức về vật lý thiên văn, không hiểu có thể bỏ qua 🥹 Truyện 1×1, muốn dò b.o.m m.ì.n chi tiết thì comment hỏi tui nhe. Truyện không có tag niên hạ/niên thượng, mình cũng chẳng biết đây là niên hạ hay niên thượng vì bộ này còn dính tới nghịch lý ông nội nữa 🥹 Còn về nghịch lý ông nội là gì thì trong truyện sẽ có giải thích sau nhen. Ban đầu vì một vài lý do mà công sẽ làm thụ bị th.ươ.ng (chắc là hơi nặng), về sau thì công thì siêu siêu chiếm hữu thụ, còn thụ thì dung túng cho công chiếm hữu. Công chỉ để ý đến thụ, mấy người khác không là gì trong mắt công. Vậy nên là công không thèm quan tâm đến SỐNG C.H.Ế.T của người khác ra sao, thỉnh thoảng làm ngta bị th.ươ.ng vì động đến thụ 😇 Vì mục 3 nên mình xin phép khi hai người CHÍNH THỨC yêu nhau thì để công xưng tôi-em và thụ là em-anh (gần cuối truyện cơ hihi, nhma trước đấy thì hai người không khác gì người yêu luôn he) Truyện chỉ có ít nước lèo thoi dù là truyện Trường Bội, tác giả bảo có ngoại truyện th.ịt thà up trên weibo nhma tui k tìm được, bồ tèo nào tìm được gửi tui rùi tui edit choa 🫣 Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 73

Chương 73: Màn 73: Bạch Hạc (1)

Khi bị cát bụi vùi lấp cả miệng mũi, Cronos vẫn có thể giữ được ý thức tỉnh táo. Hắn bị thương rất nặng, phải nói là chưa từng có tiền lệ. Nếu hắn là một người bình thường, có lẽ đã chết trong dòng chảy ngược nào đó của lỗ sâu rồi.

Đương nhiên, chỉ cần hắn chưa chết, lỗ sâu nhân tạo sẽ không hoàn toàn biến mất. Chỉ là nó tạm thời bị phá hủy dưới sự mất kiểm soát sức mạnh của hắn, điều này giống như hệ thống bị nhiễm virus vậy, Homer sẽ không thể hoạt động bình thường nữa.

Cronos bây giờ cũng không thể xác định mình đang ở đâu. Có thể là một hành tinh nào đó hoặc một thời đại nào đó. Vũ trụ là không gian đa chiều, mặt còn lại của phễu lỗ sâu cái gì cũng có thể tồn tại.

Không biết hắn nằm được bao lâu rồi. Cát bụi bay lất phất như mưa giăng ngập trời. Cronos cố gắng không để mình hoàn toàn lún sâu vào dòng cát, nhưng trong môi trường như vậy, rõ ràng không chỉ có mình hắn.

Khi tiếng “tít tít” vang lên, Cronos mới nhận ra, hắn vẫn đang mang theo khoang sinh mệnh của Lý Triệu Bạch.

Đối phương vì có cơ chế bảo vệ nên hiển nhiên vẫn còn sống.

Đầu Cronos bị đạp lên. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang đứng nhìn xuống.

Tình trạng của Lý Triệu Bạch trông cũng rất tệ. Sóng xung kích* của vụ nổ cộng thêm việc Cronos bất chấp sử dụng năng lực để cứu Diệp Lâm, Lý Triệu Bạch vẫn có thể tỉnh lại bằng ý chí của mình cũng là một phép màu.

*Sóng xung kích là một mặt gián đoạn lan truyền trong các môi trường vật chất (thường gặp trong môi trường chất lưu như môi trường chất khí, chất lỏng, plasma,…) mà khi đi qua mặt truyền sóng các thông số khí động, nhiệt động như mật độ, áp suất, nhiệt độ, vận tốc, entropy,… bị gián đoạn với các bước nhảy hữu hạn. (Wikipedia)

Vạch đèn xanh trên vòng tay của anh ta đã tắt hết rồi, vậy mà vẫn còn bận tâm đến sống chết của Tiên phong. Ở một khía cạnh nào đó, người này cũng là một kẻ điên.

“Anh đúng là gián mà, sao mãi không chết vậy.” Giọng Lý Triệu Bạch vọng ra qua mặt nạ, mờ nhạt và nặng nề, “Sau khi mất trí nhớ, đầu óc của anh ta quả thật không ra sao, vậy mà lại không nhận ra tại sao trước thảm họa đứt gãy lại phải giữ anh lại bằng mọi giá.”

Cronos ho một tiếng, hắn khạc ra một ngụm cát bụi, có cả máu.

Lý Triệu Bạch tay run run, từ phía sau lưng rút ra một khẩu súng. Anh ta cúi người, nòng súng áp vào thái dương Cronos, bình tĩnh nói: “Chúng ta thử xem chết não trước nhé, nếu không được, lát nữa trái tim còn có thể nhận một phát súng nữa. Anh đừng sợ, tôi sẽ chết ở đây cùng anh.”

Cronos nhắm mắt lại, hắn muốn phục hồi thêm một chút thể lực, dù chỉ là có thể nhúc nhích một chút vị trí đầu vào khoảnh khắc đối phương nổ súng cũng tốt. Chỉ là không ai ngờ, phát súng này, Lý Triệu Bạch lại không b*n r* được.

Bởi vì giây tiếp theo, anh ta đã bị người từ phía sau bắn xuyên đầu.

Biểu cảm trong mặt nạ của Lý Triệu Bạch hiển nhiên có chút mơ màng. Máu phun ra từ lỗ trên trán anh ta dính vào tấm che trong suốt. Khi ngã nhào về phía trước, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng.

Phía sau có tiếng sột soạt vang lên. Người đến đá xác Lý Triệu Bạch ra, động tác thuần thục lật lật huy hiệu tay áo của anh ta.

“Cái quái gì vậy, hàng nhái à?” Người đó ngồi xổm xuống, không thương tiếc tháo mặt nạ trên đầu Lý Triệu Bạch, nhìn kỹ một vòng, lạnh lùng nói, “Không quen, mặt cũng lạ.”

Tiếng sột soạt lại vang lên. Cronos nhận thấy người đến có đeo một bộ đàm ở thắt lưng.

“Cậu sẽ không giết người lung tung đấy chứ?” Người trong máy bộ đàm hỏi.

Người đó dường như lười trả lời, lại tiến thêm vài bước, đá đá Cronos đang nằm sấp dưới đất: “Anh là ai? Phe phái nào, số hiệu là gì.”

Cronos khẽ ngẩng đầu. Khuôn mặt người đó đeo một chiếc mặt nạ chống gió khổng lồ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt của người phương đông. Đối phương mặc kệ hắn nhìn một lúc, đột nhiên đưa tay ra, túm lấy tóc gáy Cronos, thô lỗ nâng mặt hắn lên cho nhìn rõ hơn.

Chàng trai đang đánh giá hắn.

“Anh trông rất đẹp trai.” Người đó lại nói, giọng điệu có ý cười. Anh nâng tay lên, đẩy mặt nạ chống gió trên mặt sang một bên, lộ ra khuôn mặt mình.

“Anh tên gì?” Anh lại hỏi một lần nữa.

Cronos nhìn vào khuôn mặt đó, khẽ mấp máy môi, trước khi ngất đi, hắn nói ra hai chữ cuối cùng.

“Diệp Lâm?”

Việc cõng một người đàn ông trưởng thành về căn cứ không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi người đàn ông này cao 192cm, toàn thân máu me be bét, ngay cả sống chết cũng không thể xác định rõ.

Aurora khi nhìn thấy lần đầu tiên, gần như mặt mày biến sắc: “Crane, cậu điên rồi à?!”

“Anh ta chưa chết mà.” Crane cõng người lên bàn mổ. Vừa c** q**n áo, anh vừa túm lấy đầu Trâu Minh Hạo đang ngồi trước máy tính, “Cậu tra giúp tôi ‘Diệp Lâm’, xem có thông tin đăng nhập thân phận nào không.”

Trâu Hạo Minh “ồ” một tiếng, anh ta thành thật đẩy gọng kính trên sống mũi, hai tay nhanh chóng gõ trên màn hình LCD.

Crane nhanh chóng tắm xong bước ra. Anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi bên cạnh bàn mổ kiểm tra vết thương của Cronos.

Trâu Hạo Minh đã tra cứu xong: “Không có ghi chép của người này. Cậu xem lại ký tự tiếng Trung cụ thể xem.”

Crane thờ ơ nói: “Vậy thì làm một cái thẻ căn cước đi, chúng ta có quyền hạn này mà.”

Trâu Hạo Minh: “… Cậu đây là lợi dụng chức quyền để mưu lợi riêng đấy.”

Crane cầm kéo, dứt khoát cắt phăng quần áo phía sau lưng bệnh nhân. Anh ngẩng đầu lên, cười giả lả: “Thì sao? Tôi là đại ca mà.”

Trâu Hạo Minh giơ tay đầu hàng, anh ta tủi thân quay lưng đi, bắt đầu ngoan ngoãn làm thẻ căn cước.

Khi Ôn Quân Hoa trở về, đèn đêm trong căn cứ vẫn sáng trưng. Sau sự hỗn loạn ban đầu khi Trái Đất vỡ vụn, hiện nay ở bán cầu bắc chỉ còn lại bốn căn cứ của loài người, lần lượt là Trung Quốc, Mỹ, châu Âu và Nhật Bản. Trong đó, căn cứ của Trung Quốc bao gồm những người sống sót của Nga và toàn bộ Trung Đông, quy mô lớn nhất.

Không chỉ vậy, họ còn sở hữu Crane.

Người từng ghép nối lại Nam Cực ban đầu, duy trì Trái Đất đang ngàn cân treo sợi tóc, một nhân vật như anh hùng.

Anh là một người phương đông, mồ côi. Ôn Quân Hoa đã nhận nuôi anh, nhưng cái tên thì đã được đặt sẵn từ trước, anh tự gọi mình là Bạch Hạc.

Tuy nhiên bây giờ Bạch Hạc không còn là tên riêng của một mình anh nữa, mà giống như một biểu tượng. Những nhân vật chủ chốt xung quanh Crane, đều thuộc về Bạch Hạc.

“Hôm nay cậu lại giết người à?” Ôn Quân Hoa đánh giá Cronos trên bàn mổ, “Vì anh ta?”

Crane: “Tôi là cứu hộ chính đáng, hơn nữa huy hiệu tay áo của người đó có vấn đề, giống như được làm giả theo biểu tượng của Bạch Hạc, có lẽ là hàng nhái.”

Ôn Quân Hoa cười khẽ: “Mỗi lần cậu nói dối là sẽ kiếm cớ cực kỳ nhiều.”

Nói thì là vậy, nhưng đối phương rõ ràng có vẻ không quan tâm lắm. Ôn Quân Hoa tuy nhận nuôi anh, nhưng thực ra không thể gọi là bề trên của đối phương. Những thành tựu của Crane trong vật lý thiên văn đã là một ngọn núi cao mới trong thời điểm hiện tại. Sau khi Trái Đất vỡ vụn, những suy luận và tính toán của anh về sự hình thành vành đai hành tinh, bao gồm cả việc sử dụng nhảy vọt không gian để tìm lại tọa độ Điểm Kỳ Dị của Nam Cực, Crane có một khái niệm gọi là “Chiều không gian Bạch Hạc”. Anh thậm chí còn táo bạo đến kinh ngạc, đã từng đưa ra giả thuyết về việc tạo ra “lỗ sâu nhân tạo”.

“Thành phố Dưới đã bắt đầu xây dựng rồi.” Aurora, với tư cách là chuyên gia địa chất, chủ yếu phụ trách mảng này, “Khi nào chúng ta di dời?”

Crane có chút khinh thường: “Cậu muốn tôi sống ở đỉnh kim tự tháp à?”

Aurora bật cười lớn: “Chẳng phải rất hợp với cậu ư?”

Trâu Minh Hạo dường như cũng rất hứng thú: “Đội ngũ Bạch Hạc đang không ngừng lớn mạnh, chúng ta cần nhiều thời gian hơn để thảo luận xem Trái Đất sau này nên làm gì. Tiếp tục tìm kiếm Điểm Kỳ Dị, bán cầu bắc vẫn đang hồi phục. Chúng ta đến Thành phố Dưới nơi có điều kiện môi trường hoàn toàn nhân tạo, sẽ có lợi hơn cho việc nghiên cứu của Bạch Hạc.”

“Được rồi, tôi biết các cậu muốn làm gì rồi.” Crane dựa vào bàn mổ, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt Cronos, đầu ngón tay vô thức lướt qua mi tâm tinh xảo của đối phương. Anh đột nhiên bật cười, “Đi thôi, ngày mai lên đường. Đến lúc đó, người đẹp ngủ trong rừng cũng nên tỉnh rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Triệu Bạch cuối cùng vẫn chết dưới tay Diệp Lâm, điều này có lẽ là điều anh ta không bao giờ ngờ tới.