Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 5 lượt Tên truyện: Cánh cửa Homer Tác giả: Kisaragi Kisaragi (Mộc Canh Mộc Canh) Độ dài: 81 chương Thể loại: Chính kịch, cường cường, ngọt sủng Giới thiệu: “Khi mặt trời rực lửa chiếu qua bầu trời, tôi thấy ánh trăng mờ ảo lấp lánh ánh sao, mảnh đất dưới chân ngươi đang vỡ vụn, đó là những trang thơ Homer tàn tạ.” “Nào, những người còn sống, hãy cất tiếng ngâm nga.” 《Cánh cửa Homer》 Cronos & Diệp Lâm – Vô hạn lưu PS: Các chi tiết lý thuyết trong truyện được tham khảo từ《Interstellar》và Bách khoa toàn thư Baidu, người trong ngành đừng coi là thật, tất cả đều là hư cấu. Nhận xét từ bạn đọc Nguyễn Trư Trư: Hay lắm hay lắm. Bối cảnh hoang tàn rất hấp dẫn! Truyện ngọt ngào quá! Tôi rất thích kiểu người bề trên có “cảm giác thần thánh” này rồi! Cảm giác công trung thành bất chấp được mất vì người yêu!! Công đeo bộ trói buộc cũng khiến tôi cảm thấy thật gợi cảm thật đẹp! Cả bộ truyện đều rất ngọt ngào! Tĩnh Thủy Biên thật tuyệt vời huhuhu. Lưu ý/review trước khi đọc của editor: Truyện hơi hướng sci-fi, không phải vô hạn lưu điển hình, có nhiều kiến thức về vật lý thiên văn, không hiểu có thể bỏ qua 🥹 Truyện 1×1, muốn dò b.o.m m.ì.n chi tiết thì comment hỏi tui nhe. Truyện không có tag niên hạ/niên thượng, mình cũng chẳng biết đây là niên hạ hay niên thượng vì bộ này còn dính tới nghịch lý ông nội nữa 🥹 Còn về nghịch lý ông nội là gì thì trong truyện sẽ có giải thích sau nhen. Ban đầu vì một vài lý do mà công sẽ làm thụ bị th.ươ.ng (chắc là hơi nặng), về sau thì công thì siêu siêu chiếm hữu thụ, còn thụ thì dung túng cho công chiếm hữu. Công chỉ để ý đến thụ, mấy người khác không là gì trong mắt công. Vậy nên là công không thèm quan tâm đến SỐNG C.H.Ế.T của người khác ra sao, thỉnh thoảng làm ngta bị th.ươ.ng vì động đến thụ 😇 Vì mục 3 nên mình xin phép khi hai người CHÍNH THỨC yêu nhau thì để công xưng tôi-em và thụ là em-anh (gần cuối truyện cơ hihi, nhma trước đấy thì hai người không khác gì người yêu luôn he) Truyện chỉ có ít nước lèo thoi dù là truyện Trường Bội, tác giả bảo có ngoại truyện th.ịt thà up trên weibo nhma tui k tìm được, bồ tèo nào tìm được gửi tui rùi tui edit choa 🫣 Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 69

Chương 69: Màn 69: Cuối thế kỷ 21 (2)

Ngày hôm sau, George chống nạng đến văn phòng của Diệp Lâm.

Đối với Diệp Lâm, người mà đêm qua không ngủ ngon lắm, ban ngày gặp ai cũng thấy đau đầu. Anh vẫn nằm bò trên màn hình LCD, 24 inch nằm dưới chân, dưới mắt là hai quầng thâm rõ rệt. Anh mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người bước vào.

George rõ ràng đã hiểu lầm, mặt cứng đờ nói: “Hai người kiềm chế một chút đi.”

Diệp Lâm sững sờ, ngay sau đó tức đến mức suýt trợn mắt. Đêm qua anh ngủ mơ toàn những chuyện vớ vẩn về việc khôi phục ký ức. Sáng dậy bên cạnh lại chẳng có ai, ngay cả nụ hôn chào buổi sáng và buổi tối cũng không có. Kiềm chế cái quỷ gì mà kiềm chế!

“Anh đến làm gì?” Diệp Lâm thái độ tệ hại nói, “Hôm qua cãi nhau thua Lý Triệu Bạch à?”

Chuyện Lý Triệu Bạch cãi nhau với George ở khu Sinh hóa vào nửa đêm, Trần Đa đã kể cho Diệp Lâm nghe từ sáng sớm. Cảnh tượng đó, theo lời bạn thân của anh, cực kỳ sống động, hùng tráng.

Diệp Lâm vốn không hứng thú, nhưng Trần Đa nhắc đến thời điểm quan trọng là chỉ còn hơn nửa năm nữa cửa sẽ mở.

Tính theo chu kỳ 33 tháng, trong vòng mười năm kể từ lần họ vào cửa gần nhất, Homer đã mở cửa trung bình 5 lần. Gần đây có các tàu vũ trụ liên tục trở về từ bên trong cửa, nhưng đều không mang về tọa độ Điểm Kỳ Dị.

“Zeus và Apollo sẽ không dễ dàng vào cửa, họ có cái cớ canh giữ vườn tượng, không thể sai khiến được.” George ngồi đối diện màn hình LCD. Anh ta đặt cây nạng bên cạnh bàn, dường như 24 inch rất hứng thú, cứ loanh quanh cây nạng.

Trần Đa: “Hơn nữa, trong thời gian Cronos bị nhốt ở khu R, đều là Apollo và Zeus luân phiên vào cửa tìm kiếm Điểm Kỳ Dị. Công lao khổ lao lớn như vậy, không thể ép người ta được.”

George đối với lời nói của Trần Đa thì khinh thường ra mặt. Anh ta cho rằng đối phương chỉ là ở chung với Diệp Lâm nhiều quá nên sinh ra hảo cảm vô cớ với Tiên phong, lớp filter quá dày, hoàn toàn không phù hợp với giá trị quan của Bạch Hạc.

Diệp Lâm không đến để nghe hai người họ cãi nhau, hơn nữa cũng không biết George đang bất mãn điều gì. Việc Homer có mở cửa hay không cũng đâu phải anh có thể kiểm soát. Tuy là lỗ sâu nhân tạo do anh tạo ra, nhưng mã nguồn lại không nằm trong tay anh, anh đang nghĩ anh có thể làm gì đây?

“Rốt cuộc anh đang cãi nhau với Lý Triệu Bạch về cái gì?” Diệp Lâm xoa thái dương, “Anh ta đâu có lấy được bộ trói buộc của Cronos đâu.”

George lạnh lùng nói: “Chỉ hơn nửa năm nữa là cửa sẽ mở rồi, cậu và Tiên phong đều phải vào cửa. Đến lúc đó, phải tháo bộ trói buộc của Thiên Phụ ra, anh định đặt ở đâu?”

Diệp Lâm: “Trước đây đặt ở đâu thì bây giờ đặt ở đó.” Anh dừng lại một chút, rồi nói, “Trước đây không phải đều không xảy ra chuyện gì à?”

George “hừ” một tiếng, móc mỉa nói: “Trước đây Lý Triệu Bạch đâu có biết mã nguồn ở đó.”

Diệp Lâm im lặng một lúc, nói: “Vậy thì đặt ở vườn tượng, Zeus và Apollo trông coi. Chúng ta nhanh chóng tìm được Điểm Kỳ Dị rồi về, sau đó chuyển mã nguồn đi là được chứ gì.”

George nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Tại sao phải đợi các cậu trở về? Chuyện vào cửa hoàn toàn có thể để Thiên Phụ hiện tại một mình đi tìm Điểm Kỳ Dị. Cậu ở lại, chuyển mã nguồn đi ngay lập tức mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”

Diệp Lâm có lẽ đã bị suy nghĩ của George làm cho chấn động, anh gần như không thể tin nổi nhìn George, sắc mặt vô cùng khó coi: “24 inch còn ở đây đấy? Nói câu này anh không sợ mất mạng à?”

George cúi đầu xuống, quả nhiên thấy chiếc vali không biết từ lúc nào cũng không còn quay quanh cây nạng của anh ta nữa. Nòng súng trên cần gạt đen ngòm nhìn chằm chằm vào anh ta, còn phát ra một loạt tiếng “ha” kỳ lạ.

“Lựa chọn này không thể xảy ra, đừng nhắc lại nữa.” Diệp Lâm bất lực nói, “Hơn nữa, khi chúng tôi vào cửa, máy tính siêu hạt nhân chắc hẳn đã có thể giải mã được khóa giải mã của 26 inch và 28 inch rồi. Đến lúc đó, lợi dụng thông tin trong vali, các anh cũng có thể tự mình chuyển mã nguồn đi mà.”

Diệp Lâm im lặng một lúc, anh nhìn George, bình tĩnh nói: “Trong trăm năm không có tôi, các anh đã tạo ra một đội ngũ Bạch Hạc quy mô lớn như vậy. Tôi tin rằng, trong tương lai các anh cũng không cần tôi.”

George còn muốn nói gì đó, nhưng bị một cử chỉ của Diệp Lâm ngăn lại.

“Cronos không giống vậy, không phải anh ấy cần tôi.” Diệp Lâm suy nghĩ một lúc, anh đột nhiên bật cười, “Ngay cả khi vì một lý do nào đó, thế giới đột nhiên bị hủy diệt, Trái Đất không còn tồn tại, tôi cũng sẽ hối hận vì không thể ở bên anh ấy vào khoảnh khắc đó.”

“Tôi không thể đối mặt với khả năng lần sau vào cửa lại nhìn thấy Beacon của anh ấy.”

“Vị thần ích kỷ có lẽ không phải anh ấy, mà là tôi. Nếu không thì trong thảm họa đứt gãy, anh ấy đã không phải là người bị bỏ lại.”

“Người không thể rời xa anh ấy là tôi, người ràng buộc anh ấy cũng là tôi.” Diệp Lâm khoanh tay, anh thở dài một hơi, nói, “Tôi hy vọng anh có thể hiểu, có lẽ là tôi cần anh ấy hơn.”

Trước khi đến, George không hề chuẩn bị tâm lý để nghe một lời tỏ tình “lay động lòng người” như vậy. Hơn nữa, thà nói đó là một lời thề nguyện trang trọng còn hơn là một lời tỏ tình.

Điều đó khiến George vô cớ cảm thấy một áp lực rất lớn.

Tình trạng của Diệp Lâm khi vừa ra khỏi khoang sinh mệnh, George rõ hơn bất kỳ ai. Anh thoi thóp, đầu óc dường như hỏng mất. Ban đầu thậm chí còn giống một đứa trẻ sơ sinh, xa lạ và đề phòng với thế giới này, tò mò nhưng lại đầy mơ hồ và lo lắng.

Anh bây giờ rõ ràng chưa nhớ lại bất cứ điều gì, nhưng lại như thể nhớ tất cả.

George chưa từng làm việc cùng “Diệp Lâm” của Bạch Hạc đời đầu tiên, nhưng lúc này đối phương đang ngồi trước mặt anh ta, điềm tĩnh, bình yên, sở hữu sự mạnh mẽ của một người bề trên. Mọi điều anh nói đều là sự thật và kết quả anh dự đoán cũng đều sẽ xảy ra.

George nắm chặt cây nạng trong tay. Anh ta không muốn mình trông lúng túng và vụng về, nhưng ánh mắt của Diệp Lâm lại khiến anh ta có ảo giác như mình vẫn còn là một đứa trẻ.

Cuối cùng, sự xuất hiện của Kỷ Tiểu Bối đã phá vỡ áp lực cân bằng giữa hai người. Cô liếc nhìn George, rồi lại đối diện với ánh mắt của Diệp Lâm. Cô khẽ nói: “Anh làm anh ta sợ rồi.”

Diệp Lâm khó hiểu: “Tôi đâu có làm gì đâu?”

Kỷ Tiểu Bối: “Với thân phận của anh, không làm gì cũng rất đáng sợ rồi.”

Vài giây sau Diệp Lâm mới phản ứng lại, anh cúi đầu nhìn mình, suy tư. George dường như thực sự thở phào nhẹ nhõm, anh ta chống nạng đứng dậy, ánh mắt vẫn không dám nhìn vào Diệp Lâm, trốn tránh hồi lâu, rồi mới thì thầm: “Tôi đi trước đây.”

Trần Đa, người ngây thơ bẩm sinh, ngoài việc kinh ngạc vì bạn thân của mình lại sâu sắc đến thế, không có suy nghĩ nào khác. Anh ta rất vô tư còn đi v**t v* đỉnh vali của 24 inch.

Kỷ Tiểu Bối ngồi vào vị trí của George.

Diệp Lâm nhìn cô, hỏi: “Bây giờ tôi rất giống “anh ta” à?”

“Anh chính là “anh ta”.” Kỷ Tiểu Bối nói, “Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, cho dù không khôi phục trí nhớ, lời nói và hành động của anh cũng đang dần dần tiệm cận với bản thân trong quá khứ.”

Diệp Lâm nhíu mày: “Cô cũng rất sợ tôi à?”

Kỷ Tiểu Bối lắc đầu: “Không phải sợ, là kính sợ. Thầy tôi, Trâu Minh Hạo, dù là bạn thân của anh, cũng vô cùng kính sợ anh.” Dường như cô đang hồi tưởng một lúc, rồi mới nói, “Tôi là học trò của thầy ấy, thời gian làm việc cùng anh không lâu, lúc đó ngay cả nói chuyện cũng không dám nói với anh.”

Diệp Lâm quả thật không thể tưởng tượng được bản thân lúc đó rốt cuộc quỷ quái đến mức nào. Thế mà Cronos vẫn một lòng một dạ muốn l*m t*nh với anh, quả thực là đồ to gan lớn mật, không sợ cường quyền rồi.