Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 5 lượt Tên truyện: Cánh cửa Homer Tác giả: Kisaragi Kisaragi (Mộc Canh Mộc Canh) Độ dài: 81 chương Thể loại: Chính kịch, cường cường, ngọt sủng Giới thiệu: “Khi mặt trời rực lửa chiếu qua bầu trời, tôi thấy ánh trăng mờ ảo lấp lánh ánh sao, mảnh đất dưới chân ngươi đang vỡ vụn, đó là những trang thơ Homer tàn tạ.” “Nào, những người còn sống, hãy cất tiếng ngâm nga.” 《Cánh cửa Homer》 Cronos & Diệp Lâm – Vô hạn lưu PS: Các chi tiết lý thuyết trong truyện được tham khảo từ《Interstellar》và Bách khoa toàn thư Baidu, người trong ngành đừng coi là thật, tất cả đều là hư cấu. Nhận xét từ bạn đọc Nguyễn Trư Trư: Hay lắm hay lắm. Bối cảnh hoang tàn rất hấp dẫn! Truyện ngọt ngào quá! Tôi rất thích kiểu người bề trên có “cảm giác thần thánh” này rồi! Cảm giác công trung thành bất chấp được mất vì người yêu!! Công đeo bộ trói buộc cũng khiến tôi cảm thấy thật gợi cảm thật đẹp! Cả bộ truyện đều rất ngọt ngào! Tĩnh Thủy Biên thật tuyệt vời huhuhu. Lưu ý/review trước khi đọc của editor: Truyện hơi hướng sci-fi, không phải vô hạn lưu điển hình, có nhiều kiến thức về vật lý thiên văn, không hiểu có thể bỏ qua 🥹 Truyện 1×1, muốn dò b.o.m m.ì.n chi tiết thì comment hỏi tui nhe. Truyện không có tag niên hạ/niên thượng, mình cũng chẳng biết đây là niên hạ hay niên thượng vì bộ này còn dính tới nghịch lý ông nội nữa 🥹 Còn về nghịch lý ông nội là gì thì trong truyện sẽ có giải thích sau nhen. Ban đầu vì một vài lý do mà công sẽ làm thụ bị th.ươ.ng (chắc là hơi nặng), về sau thì công thì siêu siêu chiếm hữu thụ, còn thụ thì dung túng cho công chiếm hữu. Công chỉ để ý đến thụ, mấy người khác không là gì trong mắt công. Vậy nên là công không thèm quan tâm đến SỐNG C.H.Ế.T của người khác ra sao, thỉnh thoảng làm ngta bị th.ươ.ng vì động đến thụ 😇 Vì mục 3 nên mình xin phép khi hai người CHÍNH THỨC yêu nhau thì để công xưng tôi-em và thụ là em-anh (gần cuối truyện cơ hihi, nhma trước đấy thì hai người không khác gì người yêu luôn he) Truyện chỉ có ít nước lèo thoi dù là truyện Trường Bội, tác giả bảo có ngoại truyện th.ịt thà up trên weibo nhma tui k tìm được, bồ tèo nào tìm được gửi tui rùi tui edit choa 🫣 Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 33

Chương 33: Màn 33: Cái chết của Cthulhu (12)

Mỗi tín đồ đều cầu xin Thượng Đế yêu thương thế gian, yêu thương bản thân, nhưng như Cronos đã nói, không có vị thần nào thực sự sẽ rủ lòng thương xót một con người bé nhỏ, trừ khi thần có ác ý.

Diệp Lâm lúc này giống như một loài ăn cỏ vừa dẫm phải bẫy thú, anh cứ ngỡ mình đang lợi dụng “thần linh”, nhưng nào ngờ người đặt cái bẫy đó lại chính là “thần linh” đó.

Cronos đã nhiều năm không còn cảm thấy cái gọi là vui sướng hay thậm chí là phấn khích nữa. Hắn nhìn xuống mặt Diệp Lâm từ trên cao, nở nụ cười.

“Nếu cầu xin tôi.” Hắn cười hỏi, “Cậu có biết cái giá phải trả là gì không?”

Diệp Lâm vẫn giằng co, muốn dùng mánh khóe nên dịu giọng dỗ dành: “Cái này chúng ta về rồi bàn tiếp.”

Cronos không buông tha anh: “Vậy nên, sau khi về tôi có thể ngủ với cậu không?”

Diệp Lâm: “…”

Đây là lần thứ hai vị Tiên phong trước mặt nhắc đến chuyện ngủ với anh. Diệp Lâm lờ mờ cảm thấy mông lại đau nhói. Anh không hiểu tại sao đối phương lại ám ảnh việc quan hệ thể xác với mình đến vậy, không nhịn được hỏi: “Anh cũng làm chuyện này với người trước à?”

“Không.” Cronos trả lời rất nhanh, hắn như không hề có gánh nặng mà nói: “Cho nên tôi mới càng muốn “làm” cậu.”

Thật lòng mà nói, nếu Diệp Lâm là một thế thân có tình cảm thật, nghe đến đây có lẽ trong một giây đã có thể biến thành kịch bản “công cặn bã thụ ti tiện, tình yêu vừa sâu đậm vừa đau khổ”. May mà anh không phải, lúc này và về sau anh chỉ lo lắng cho… hậu môn của mình, đơn giản là không muốn chịu thiệt mà thôi.

Còn về cái gọi là quan niệm trinh tiết, giờ đã tận thế rồi, “t*nh d*c” có thể nói là nhu cầu cơ bản nhất của con người hiện tại, ăn no còn quan trọng hơn là quan hệ.

Thế nên Diệp Lâm cũng không lập tức từ chối Cronos, chỉ quanh co bày tỏ rằng những chuyện này đều có thể đợi đến khi về Trái Đất rồi hãy bàn.

Cronos bĩu môi. Hắn thực ra phần lớn thời gian đều có thái độ khá tệ, đối xử với con người gần như không khác gì súc vật. Cái ảo giác dịu dàng hiếm hoi ban nãy có lẽ cũng chỉ vì Diệp Lâm lúc đó đủ ngoan ngoãn mà thôi.

Kim Hiển sau khi bị súng cao xạ của Ariella bắn trúng, bộ Exoskeleton trên người đã bị phá hủy. Anh ta chịu đựng cơn đau đầu tìm ra bộ thứ hai, vẻ mặt khi kiểm kê vũ khí khá khó coi.

“Cô ta lấy đi một nửa rồi.” Kim Hiển run rẩy tay tháo kính, cơn đau nhói ở thái dương gần như khiến anh ta không thể mở mắt. Trần Đa lo lắng nhìn anh ta, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Kim Hiển lắc đầu, anh ta dừng lại một lúc rồi tự giễu cợt: “Cậu biết đấy, tôi là một bác sĩ tâm lý, vốn tưởng nghề này trong cửa chẳng khác gì đồ bỏ đi, ai ngờ đến đây mới thấy khá hữu dụng.”

Trần Đa tỏ ra rất đồng tình, anh ta vỗ vai Kim Hiển, vừa ngẩng đầu đã thấy Cronos bước ra khỏi phòng khám.

“Ngài Tiên phong.” Trần Đa lập tức đứng dậy, thái độ vô cùng cung kính: “Diệp Lâm đâu rồi?”

Cronos bình thản liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Ngất rồi.”

“?” Trần Đa vừa định hỏi sao lại ngất, thì thấy Diệp Lâm mặt mày tái nhợt đi theo sau Tiên phong.

Diệp Lâm nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ tột độ, mắng: “Sao cậu dễ bị lừa thế!”

Trần Đa: “…”

Tàu vũ trụ có chế độ tàu ngầm dưới nước. Diệp Lâm và vài người khác đều đã được huấn luyện lái loại này, Trần Đa phụ trách định vị. Tiến sĩ hóa học, xét theo triển vọng việc làm hoặc hướng nghiên cứu, thực ra không phải là một chuyên ngành quá rộng, đối tượng tương đối hẹp, nên đa số chỉ có thể làm đề tài nghiên cứu hoặc phát triển khoa học cả đời. Nhưng lần này, việc phân bổ nhân sự vào cửa rõ ràng có vấn đề, dẫn đến hầu hết các công việc nghiên cứu kỹ thuật đều chỉ có thể do Trần Đa đảm nhiệm.

Diệp Lâm phụ trách lái tàu vũ trụ kiêm tàu ngầm, còn Cronos lần đầu tiên chủ động ngồi vào vị trí phó lái. Diệp Lâm liếc nhìn hắn, đối phương hất cằm: “Tiếp tục lái đi.”

Trần Đa và Kim Hiển ngồi ở hàng ghế thứ hai. Kim Hiển phụ trách dò tìm bằng radar. Tàu ngầm hạt nhân cỡ lớn ở thế kỷ trước có thể lặn sâu tối đa 1000 mét, giờ đây các tàu vũ trụ đa năng của họ đều có thể lặn xuống khoảng 2000 mét.

Phạm vi nhìn thấy của đèn pha dưới nước vốn đã rất hạn chế, Diệp Lâm lại thả thêm hai máy bay không người lái có đèn pha. Tốc độ di chuyển của họ dưới nước nhanh hơn nhiều so với trên đất liền. Càng vào trung tâm, Trần Đa càng căng thẳng, anh ta không biết là do thói quen hay tự dưng bị vậy mà chân lại rung bần bật, khiến Diệp Lâm ngồi phía trước không thể không quay đầu nhìn anh ta.

“Bình tĩnh.” Diệp Lâm an ủi: “Chúng ta vẫn chưa tới đâu.”

Trần Đa: “Nhưng đã trong phạm vi năm kilomet rồi.”

Trên màn hình radar của Kim Hiển không có bất kỳ bất thường nào, anh ta ngạc nhiên nói: “Không phải nói xung quanh Điểm Kỳ Dị đều có phản ứng từ trường rất mạnh à, sao lần này lại không có gì?”

Trần Đa cũng rất băn khoăn, anh ta lại muốn rung chân, nhưng nghĩ đến Diệp Lâm đang ở phía trước nên lại cố nhịn: “Không biết… Gần thế này đáng lẽ đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi, nhưng máy đo cũng không kêu, tàu ngầm vẫn có thể tiếp tục tiến lên.” Anh ta vò đầu bứt tóc, mặc kệ tất cả mà nói: “Chúng ta vào trong phạm vi một kilomet thử xem sao.”

Kim Hiển không thể tự quyết, còn Diệp Lâm thì nhất định phải tìm được tọa độ Điểm Kỳ Dị, nên chừng nào máy đo không phát ra tiếng kêu bíp, anh vẫn phải tiếp tục tiếp cận.

Cronos cuối cùng cũng không ngồi yên nữa.

Hắn đứng dậy, siết chặt bộ đồ thám hiểm trên người, cuối cùng nhìn Diệp Lâm một cái, rồi xoay người đi về phía khoang sau của tàu.

Trần Đa đầy dấu hỏi: “Anh ta định làm gì vậy?”

Diệp Lâm không trả lời, ánh mắt anh chao đảo theo dòng chảy dưới biển ở cánh trái tàu ngầm. Một luồng sáng trắng từ đèn pha của máy bay không người lái quét qua. Cronos không biết bằng cách nào đã đi ra khỏi tàu ngầm, hắn như một con cá, nhanh chóng bơi đến phía trước tàu ngầm.

“…” Kim Hiển há hốc mồm không thể tin được, hỏi một câu mà tất cả mọi người có mặt đều đang thầm nghĩ: “Rốt cuộc anh ta có phải là người không vậy?”

Trần Đa hắng giọng, anh ta giả vờ đang xem tài liệu, mãi mới giải thích: “Tiên phong thường được cải tạo gen ngay từ giai đoạn phôi thai. Mặc dù có chung gen tổ tiên với con người, nhưng nói một cách nghiêm túc, từ góc độ sinh học, không thể coi là người bình thường.”

Vẻ mặt Kim Hiển vẫn khó mà bị thuyết phục: “Chúng ta đang ở độ sâu 2000 mét dưới biển, ngay cả khi có mặc bộ Exoskeleton, cậu cũng không thể đảm bảo mình an toàn ở độ sâu này.” Anh ta chỉ ra bên ngoài, há miệng mấy lần, cuối cùng nói: “Thậm chí anh ta còn không cần oxy.”

Đương nhiên Diệp Lâm phớt lờ cuộc thảo luận của hai người này. Anh đã từng thấy Cronos đi lại dưới đáy biển khu R như đi trên đất bằng. 2000 mét đối với đối phương, có lẽ chỉ như đang tắm trong một cái bồn tắm hơi lớn mà thôi.

Màn hình radar vẫn hiển thị ổn định không chút gợn sóng. Khoảng cách tiếp cận vị trí tính toán trung tâm đã nhỏ hơn một kilomet. Tay Trần Đa cầm máy tính bảng bắt đầu run rẩy. Diệp Lâm vừa định bảo anh ta bỏ xuống, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên. Ba người trong khoang tàu vì quán tính phanh gấp mà liên tiếp ngã nhào vào kính chắn gió ở vị trí buồng lái phía trước.

Cronos trôi nổi trong lòng biển sâu, đứng ngay phía trước tàu ngầm. Một tay hắn đặt lên nóc tàu ngầm, giống như kéo phanh tay khẩn cấp cho một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao, đứng yên bất động.