Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 5 lượt Tên truyện: Cánh cửa Homer Tác giả: Kisaragi Kisaragi (Mộc Canh Mộc Canh) Độ dài: 81 chương Thể loại: Chính kịch, cường cường, ngọt sủng Giới thiệu: “Khi mặt trời rực lửa chiếu qua bầu trời, tôi thấy ánh trăng mờ ảo lấp lánh ánh sao, mảnh đất dưới chân ngươi đang vỡ vụn, đó là những trang thơ Homer tàn tạ.” “Nào, những người còn sống, hãy cất tiếng ngâm nga.” 《Cánh cửa Homer》 Cronos & Diệp Lâm – Vô hạn lưu PS: Các chi tiết lý thuyết trong truyện được tham khảo từ《Interstellar》và Bách khoa toàn thư Baidu, người trong ngành đừng coi là thật, tất cả đều là hư cấu. Nhận xét từ bạn đọc Nguyễn Trư Trư: Hay lắm hay lắm. Bối cảnh hoang tàn rất hấp dẫn! Truyện ngọt ngào quá! Tôi rất thích kiểu người bề trên có “cảm giác thần thánh” này rồi! Cảm giác công trung thành bất chấp được mất vì người yêu!! Công đeo bộ trói buộc cũng khiến tôi cảm thấy thật gợi cảm thật đẹp! Cả bộ truyện đều rất ngọt ngào! Tĩnh Thủy Biên thật tuyệt vời huhuhu. Lưu ý/review trước khi đọc của editor: Truyện hơi hướng sci-fi, không phải vô hạn lưu điển hình, có nhiều kiến thức về vật lý thiên văn, không hiểu có thể bỏ qua 🥹 Truyện 1×1, muốn dò b.o.m m.ì.n chi tiết thì comment hỏi tui nhe. Truyện không có tag niên hạ/niên thượng, mình cũng chẳng biết đây là niên hạ hay niên thượng vì bộ này còn dính tới nghịch lý ông nội nữa 🥹 Còn về nghịch lý ông nội là gì thì trong truyện sẽ có giải thích sau nhen. Ban đầu vì một vài lý do mà công sẽ làm thụ bị th.ươ.ng (chắc là hơi nặng), về sau thì công thì siêu siêu chiếm hữu thụ, còn thụ thì dung túng cho công chiếm hữu. Công chỉ để ý đến thụ, mấy người khác không là gì trong mắt công. Vậy nên là công không thèm quan tâm đến SỐNG C.H.Ế.T của người khác ra sao, thỉnh thoảng làm ngta bị th.ươ.ng vì động đến thụ 😇 Vì mục 3 nên mình xin phép khi hai người CHÍNH THỨC yêu nhau thì để công xưng tôi-em và thụ là em-anh (gần cuối truyện cơ hihi, nhma trước đấy thì hai người không khác gì người yêu luôn he) Truyện chỉ có ít nước lèo thoi dù là truyện Trường Bội, tác giả bảo có ngoại truyện th.ịt thà up trên weibo nhma tui k tìm được, bồ tèo nào tìm được gửi tui rùi tui edit choa 🫣 Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 65

Chương 65: Màn 65: Ma trận (3)

Diệp Lâm đang xem qua một vài đĩa phim cũ. Anh giống như Kỷ Tiểu Bối đã nói, cố gắng hồi tưởng lại một số thứ, nhưng khi tìm lại được những bộ phim quen thuộc, hiệu quả lại không tốt lắm.

Hơn nữa, anh thực sự sắp phát ớn với mấy bộ phim đó rồi.

Kiến thức vật lý liên quan trong《Interstellar》thực ra rất nông cạn. Diệp Lâm thích những cảnh quay về vũ trụ trong phim, hình ảnh hố đen, sao Mộc đều được làm rất chân thực, tỷ lệ cũng hoàn hảo, chắc chắn là được tạo ra bằng các chuyên gia.

Kỷ Tiểu Bối thích nhất là《Blade Runner》, cô có thể thuộc lòng câu thoại “Cổng Tannhäuser”, giống như lúc đầu cô nói với Diệp Lâm, những cảnh tượng mà loài người không thể tưởng tượng được.

Cronos không có bộ phim yêu thích nào, hắn không quan tâm đến khóa giải mã hay mã nguồn, chỉ nghĩ mỗi ngày làm sao để được ngủ với Diệp Lâm thêm chút nữa, dù sao thì từ khi hết nghỉ phép, hắn lại bắt đầu cuộc sống hàng ngày phải ngâm mình trong biển.

Diệp Lâm sau này khi nghĩ xem rốt cuộc mình đã giấu mã nguồn ở đâu, thường vô thức nhìn chằm chằm vào Cronos.

Tuy nhiên, Tiên phong luôn hiểu lầm, thường vì một ánh mắt của Diệp Lâm mà trực tiếp c** đ*, đè lên hôn môi.

Khiến Diệp Lâm thời gian gần đây vô cùng lo lắng, chỉ sợ mình lỡ nhìn sai một cái, giây tiếp theo đã bị ấn xuống giường nửa ngày không dậy nổi.

Kỷ Tiểu Bối chắc là lương tâm trỗi dậy, cũng không thúc giục anh. Mặc dù Diệp Lâm tạm thời chưa thể khôi phục trí nhớ, nhưng gần đây vẫn có những chuyện tốt xảy ra.

Một trong số đó là George đã tỉnh.

Bệnh viện Pefon có chức năng thông báo cho người thân của bệnh nhân. Trước khi George hôn mê được đưa vào, Diệp Lâm đã đăng ký thông tin liên lạc của mình trên đó. Khi anh đến bệnh viện, George vừa tỉnh lại, vẫn đang thực hiện một số phản ứng hồi phục cơ bản, như di chuyển nhãn cầu, phân biệt số.

Anh ta tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện.

Diệp Lâm chỉ có thể căng thẳng nhìn anh ta. Thời gian thăm khám rất ngắn, anh vẫn mặc đồ vô trùng, được bọc kín như một cái kén.

“Không mất trí nhớ chứ?” Diệp Lâm quan tâm nhất là điều này.

Có lẽ George muốn trợn mắt, nhưng vì không có sức lực, việc lật mí mắt cũng trở thành chuyển động chậm, lòng trắng mắt lộ ra quá lâu suýt nữa khiến Diệp Lâm tưởng anh ta lại sắp ngất đi.

Toàn bộ cơ thể đều không có vấn đề lớn, nhưng có một số di chứng, ví dụ như từ đầu gối trái trở xuống, George không cảm nhận được gì.

Diệp Lâm sau đó đã cùng anh ta làm rất nhiều kiểm tra, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, cũng không thể xác định có phải do thần kinh hay không.

“Ngồi xe lăn là được.” Tâm lý của George không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Anh ta nhìn nhận chuyện sinh tử nhẹ nhàng hơn bất kỳ ai, Diệp Lâm đã phát hiện ra điểm này khi ở trong cửa.

“Anh đã liên lạc được với Kỷ Tiểu Bối chưa?” George hỏi, “Có nhớ ra gì không?”

Diệp Lâm: “Đâu dễ thế, còn chưa giải mã được chương trình nội bộ của 26 inch và 28 inch.”

George: “Những thứ đó không quan trọng nữa rồi, phải tìm được mã nguồn.” Anh ta dừng lại, rồi nói, “Trong thời gian tôi không có ở đây, Lý Triệu Bạch có gây chuyện gì không?”

Diệp Lâm hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Chắc là không. Chủ yếu là chúng ta và người bên Vật lý thiên văn cũng ít qua lại. Tọa độ Điểm Kỳ Dị cho họ rồi thì họ còn phải dành thời gian tính toán dữ liệu quỹ đạo hấp dẫn mới, tạm thời không để ý đến bên chúng ta đâu.”

George nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Anh cũng đang tính toán à?”

Biểu cảm của Diệp Lâm có chút gượng gạo. Anh quả thật đang âm thầm giải bài toán này. Không công khai là vì mọi người bây giờ hy vọng anh có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhưng chuyện trí nhớ rõ ràng là không đáng tin cậy bằng vật lý. Diệp Lâm lại không muốn làm giảm sự nhiệt tình của mọi người, chỉ đành lén lút tính toán.

George nhìn chằm chằm vào mặt anh, một lúc lâu sau mới rũ mắt, thờ ơ nói: “Bên Vật lý thiên văn có đội ngũ Bạch Hạc gần trăm người đang xử lý dữ liệu khổng lồ trong cửa và tính toán tọa độ Điểm Kỳ Dị. Anh làm một mình, có vấn đề gì không?”

“Cũng tạm được.” Diệp Lâm gãi đầu, bây giờ anh có thể trực tiếp tiếp cận máy tính siêu hạt nhân của khu I, điều này mang lại cho anh rất nhiều tiện lợi, “Chỉ là ngủ ít đi vài tiếng thôi.” Nếu Cronos mỗi ngày có thể ít làm phiền anh một chút, tốc độ thực ra còn có thể tăng lên.

George thở dài, anh ta lẩm bẩm: “Anh quả nhiên không thay đổi gì cả.”

Diệp Lâm nghe anh ta nói vậy thì có chút tò mò, cố ý hỏi: “Vậy anh nghĩ tôi sẽ đặt mã nguồn ở đâu?”

George: “Anh hãy nghĩ từ một góc độ khác, nếu bây giờ anh có mã nguồn, anh sẽ đặt nó ở đâu?”

Diệp Lâm chớp mắt.

“Tự tin lên.” George ngồi trên xe lăn, anh ta lăn bánh xe, từ chối sự giúp đỡ của Diệp Lâm, “Bây giờ anh quyết định đặt nó ở đâu, thì ngày xưa anh nhất định đã làm như vậy rồi. Không có gì phải nghi ngờ cả, vì anh là như thế đấy.”

Vài ngày trước khi George xuất viện, Cronos hiếm khi khá ngoan ngoãn, chỉ phụ trách việc đưa đón Diệp Lâm.

Tình cảm của Tiên phong đối với George tóm lại là hoàn toàn không có tình cảm. Cronos chỉ nhìn thoáng qua đối phương từ xa qua lớp kính vào ngày đầu tiên.

Đôi mắt nhạt màu như đang nhìn một sinh vật vẫn còn đang thở.

George vì điều này mà tâm trạng rất phức tạp, bóng gió hỏi về cuộc sống hôn nhân ép buộc của Diệp Lâm thế nào.

“Cũng tốt.” Diệp Lâm nghĩ một lát, thành thật nói, “Mới đầu định ly hôn, sau đó phát hiện hình như tôi đã thầm yêu anh ta hơn trăm năm rồi, thì cảm thấy dù sao cũng coi như một giấc mơ thành hiện thực.”

George: “?” Biểu cảm của anh ta như đang nói “Hai người lại dây dưa đến thế à?”

Diệp Lâm thực ra cũng không thể hiểu lắm sự lựa chọn của bản thân trong quá khứ, bất kể trước đây là vì tương lai Trái Đất hay hòa bình thế giới, dường như anh thực sự đã gánh vác một số phận nặng nề không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể vì thế mà không tiếc từ bỏ mọi thứ, bao gồm cả Cronos.

Cái gọi là “lựa chọn của anh chính là ‘chân lý’ cuối cùng” của Kỷ Tiểu Bối, đối với Diệp Lâm cũng rất mâu thuẫn. Anh không chắc liệu bản thân trong quá khứ có “chân thực” hơn, hay “Diệp Lâm” hiện tại không có gánh nặng gì mới là chân thực.

Không ai có thể cho anh câu trả lời giữa hai điều này.

Quá khứ bị phong ấn trong dòng sông ký ức, như những viên sỏi cuội, được gột rửa sạch sẽ, trong suốt và đáng yêu.

Diệp Lâm hài lòng với hiện tại, anh có vật lý và Cronos, thỉnh thoảng vào cửa để tìm Điểm Kỳ Dị cũng không phải là chuyện gì to tát. Nếu Lý Triệu Bạch có thể an phận, anh không ngại lặp lại cuộc sống như vậy mỗi ngày.

“Có lẽ anh của quá khứ cũng từng khao khát như vậy.” George hiếm khi an ủi người khác, anh ta không thấy suy nghĩ của Diệp Lâm có gì đáng xấu hổ, “Chỉ là môi trường không cho phép, vì thảm họa đứt gãy xảy ra quá đột ngột, xích đạo vỡ vụn, văn minh sụp đổ, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể sống yên ổn được.”

Diệp Lâm đùa: “Cả phe “Di cư” cùng lúc trỗi dậy nữa.” Anh nói, “Có lẽ họ mới đúng? Chúng ta thực sự nên từ bỏ Trái Đất, từ bỏ Cánh cửa Homer, đi đến vũ trụ, bất kỳ hành tinh nào khác, tạo một tầng khí quyển nhân tạo có lẽ cũng không quá khó khăn?”

George nhìn Diệp Lâm như nhìn một kẻ ngốc: “Anh đã từng phủ quyết đề xuất đó rồi mà, đừng để tôi phải nhấn mạnh lại nữa chứ?”

Diệp Lâm có chút tò mò: “Cơ sở mà tôi phủ quyết lúc đó rốt cuộc là gì?”

George nhún vai: “Ai biết được. Mức độ công nghệ lúc đó không thể đồng thời hỗ trợ phe “Di cư” và Beacon Project. Còn anh đã chọn Beacon Project, tạo ra các Tiên phong. Đương nhiên nếu chọn di cư, chúng ta có lẽ sẽ từ bỏ tất cả người thường, chỉ mang theo Bạch Hạc.” Anh ta dừng lại một chút, rồi lại như phàn nàn, “Tôi đâu biết lúc đó anh nghĩ gì, đột nhiên trở nên lương thiện và tốt đẹp đến vậy, có lẽ là đang yêu?”

Diệp Lâm: “…”