Giới thiệu truyện

Đánh giá: 2.7/10 từ 3 lượt Thể loại: Độc đáo, lãng mạn, hiện đại, truyền thuyết, du hành thời gian, ngành giải trí, nữ cường, thoải mái, ngốc nghếch, góc nhìn nữ chính, series Giả tưởng Văn án: Vưu Dật Tư là một đặc công vào thời kỳ tận thế. Thành thạo lái máy bay, xe tăng, gỡ bom và chiến đấu, tính cách lạnh lùng, rất tận tâm với nghề. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô xuyên thành một người quản lý xui xẻo trong một cuốn sách về ngành giải trí. Nữ minh tinh được mọi người yêu mến và vô cùng nổi tiếng, sau khi bị người khác chiếm đoạt công lao thì đã bị đuổi khỏi một công ty lớn, đành bất lực trơ mắt tiếp quản một công ty giải trí nhỏ sắp đóng cửa, phải gánh toàn bộ công ty. Tin tức tiêu cực của nghệ sĩ kéo nhau lên hot search, Vưu Dật Tư cầm trong tay ba chiếc điện thoại di động với các cuộc gọi đến không ngừng, mất ba giây để tiếp nhận tình hình. Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên và bỏ điện thoại vào túi. Sau đó, cô mở cửa sổ, bắn súng neo để cố định lại rồi lắc người nhảy xuống từ tầng 30… Đến công ty làm việc. * Một số nghệ sĩ của cô có tính khí thất thường. Nghệ sĩ A vì xe đưa đón đến đón mình tệ hơn xe đối thủ nên tức giận: “Sao cô không lái trực thăng đến đón tôi!?” Vưu Dật Tư hoài nghi hỏi: “Cậu có chắc là cần không?” Sau khi cúp điện thoại, bên phía thảm đỏ vẫn đang cào cấu nhau. Một lúc sau, một chiếc trực thăng ầm ầm từ trên trời bay đến… Vưu Dật Tư vẻ mặt nghiêm túc lái trực thăng đến hiện trường, một tay nắm lấy cạnh cửa sổ trước gió mạnh, duỗi đôi chân dài nhảy xuống nói: “Đi thôi.” Các nghệ sĩ, đối thủ và tất cả người trong giới truyền thông đều ngẩng đầu lên nhìn như trời trồng. Cư dân mạng: ?? Đù má ?! Người quản lý biết lái trực thăng à?! Nghệ sĩ B tham gia một chương trình tạp kỹ huấn luyện quân sự, vì kiêu ngạo và lười biếng nên bị khán giả chửi. Vưu Dật Tư dạy dỗ cô ấy, cô ấy liền trợn mắt nói: “Nếu cô có thể đứng mà lưng không đau thì tôi cũng sẽ làm được!” Vưu Dật Tư bình tĩnh hỏi: “Cô chắc chứ?” Ngày hôm sau, người nghệ sĩ chết lặng khi nhìn thấy Vưu Dật Tư đang đứng xếp hàng trong đội ngũ. Trong quá trình tập bắn súng, Vưu Dật Tư một tay để sau lưng, một tay cầm súng bắn lượt nào lượt nấy toàn trúng vòng mười điểm. Trong quá trình tập leo xuống nhanh bằng dây, Vưu Dật Tư bắt đầu từ tầng 20, tiếp đất một cách hoàn hảo. Trong quá trình tập chạy với vật nặng, một nhóm người lề mề kêu trời đạp đất, Vưu Dật Tư trong camera đang đeo chiếc túi trên lưng, lướt qua như một cơn gió, sải bước vượt chướng ngại vật hơn 20km, thậm chí trên đường đi còn vượt qua một nhóm sĩ quan huấn luyện đang tập luyện với vẻ mặt ngơ ngác. Khi đến tham quan xe tăng, Vưu Dật Tư… Vưu Dật Tư đang lái một chiếc xe tăng di chuyển!!! Di chuyển!!! Sau khi Vưu Dật Tư nhảy khỏi nóc xe, cô cởi mũ bảo hiểm một cách gọn gàng, hếch cằm: “Đến lượt cô đấy.” Nghệ sĩ B, các khách mời và ê-kíp chương trình đều ngơ hết ra. Cư dân mạng: ?? Đù má! Quản lý có phải là lính đặc chủng không?!!? * Nghệ sĩ C, mười phút trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, sống chết đòi phải treo tấm áp phích đẹp trai của mình phía trên địa điểm tổ chức. Ngay khi cậu ta đang làm ầm ĩ và không chịu lên sân khấu thì Vưu Dật Tư lạnh lùng sải bước đi tới, tách đám đông ra, trên vai cô đang vác một khẩu súng mỏ neo. Bắn một cái, tấm áp phích của cậu ta đã được đóng chặt trên sân khấu. Nghệ sĩ C tựa lưng vào tường: Chị à, có gì từ từ nói, em sợ… Khán giả (la hét khàn giọng): Đù má?!! Chị gái! Chị còn biết làm gì nữa thế? Chị nói đi!! Vưu Dật Tư hơi suy nghĩ: “Ném bom có ​​tính không?” Khán giả: … * Dưới sự làm việc tàn nhẫn và tận tâm của Vưu Dật Tư, cuối cùng cô đã trở thành một thế hệ đỉnh lưu mới. Khán giả đã không còn muốn nhìn thấy các ngôi sao nữa, họ muốn nhìn thấy người quản lý điên cuồng ở gần khán đài! #Phim về đặc công đã trở thành hiện thực #Đừng hát nữa, làm trì hoãn việc chị Vưu thực hiện sứ mệnh của mình Mỗi một mục đều kích hoạt hotsearch. Nhiều năm sau, nghệ sĩ C – người đã trở thành siêu sao đã tổ chức một buổi hòa nhạc lớn. Đèn bật sáng, bảng hiệu đèn dưới sân khấu đồng loạt đều là: Chị Vưu hãy dũng cảm bay lên, chúng em sẽ luôn ở bên chị! Siêu sao C: … Vưu Dật Tư mãi mãi là thần. Cư dân mạng khăng khăng cô là lực lượng bí ẩn của quốc gia, không thể che giấu được nữa rồi… * Đối với Chu Nhàn Đình đang ở đỉnh cao danh vọng, Vưu Dật Tư – người khiến anh ta nổi tiếng lại là điều cấm kỵ mà anh ta không muốn nhắc tới. Khi công ty xóa bỏ công lao của cô và đuổi cô ra khỏi vị trí quản lý cấp cao, anh ta cũng không nói gì. Sau này Vưu Dật Tư đích thân dẫn ba vị đỉnh lưu mới chớm trở về, anh ta biết cô muốn trả thù mình, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, đang định ôn lại chuyện cũ của họ. Vưu Dật Tư liếc anh ta một cái: “Đừng trì hoãn tôi làm nhiệm vụ!” Mỏ neo được bắn ra, cô nhảy từ tầng 30 xuống rồi bỏ đi. Chu Nhàn Đình: ??!!??!??? #Người mà tôi bạc tình bội nghĩa đã trở thành đặc công rồi à?!# * 1. Sảng văn với motip nữ chính Mary Sue khoa trương, kỳ ảo và phi thực tế, nữ chính rất cường điệu, không phù hợp với thực tế. Không chấp nhận việc phụ nữ mạnh thì đàn ông mạnh hơn, không ai mạnh hơn chị Vưu, hoàn toàn là nữ chủ. 2. Sẽ có nhiều người muốn ship couple bách hợp cho nữ chính nhưng đa số chỉ là cho vui chứ không có tình tiết cảm xúc thật sự mập mờ nào, fan cuồng của nữ chính 80% là con gái, nhân vật nam có xu hướng trẻ hơn, cho dù thích cô ấy cũng sẽ vô thức đặt mình vào thế yếu, không có sự phát triển tình cảm và couple thường thấy. Điều này rất quan trọng, hãy cân nhắc kỹ.  3. Nam chính không tranh giành bối cảnh, anh ấy là một người chồng nhỏ đáng yêu, tuyến tình cảm ít nhưng vẫn sẽ có. Anh ấy đóng một vai trò đáng kể trong tuyến tình cảm này, sau này anh ấy sẽ là một đôi với nữ chính, nên anh ấy vẫn là nam chính. Là boy và girl chứ không phải girl và boy, nếu phải giải thích thì chắc là do nam chính có thể bị cưỡi đến bất tỉnh. 4. Giải thích cho bài viết trên: Vai trò của nam chính trong cốt truyện không có nghĩa là nam chính giúp đỡ nữ chính, hướng dẫn nữ chính, bước chân vào chia công, v.v., mà có tác dụng giải thích thế giới quan đến với độc giả và để nhân vật nữ chính tiết lộ chân tướng sự thật. 5. Máy bắn mỏ neo ở chương 1 không phải là lỗi mà là ý văn dẫn đầu cho đoạn văn sau. 6. Cuối cùng: Thiết lập nhân vật nữ chính không biết có cần cảnh cáo không? Cô ấy cao, vạm vỡ, tóc ngắn, tàn nhẫn, sống ngoài vòng pháp luật, sẽ học luật và hòa nhập với xã hội, không có nhu cầu tình cảm. Độ sâu/ độ cao của tuyến tình cảm sẽ khiến cô ấy cảm thấy như có người bạn đời bầu bạn cũng không tệ. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 76

Chương 76: Ngoại truyện

Đây vốn dĩ là một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Vưu Dật Tư vẫn như mọi khi, dậy sớm tập luyện. Sau khi tắm xong, cô kéo cửa tủ lạnh, lấy ra vài nguyên liệu chế biến nhanh nhất.

Bánh mì lát, rau xà lách, cà chua rạch một đường rồi dùng hai tay tách đôi, trông cứ như dễ dàng mở toang nắp sọ ai đó.

Nước cà chua đỏ tươi chảy xuống theo tay cô, nhìn mà rợn người. Vưu Dật Tư cầm lấy quả trứng luộc, gõ nhẹ rồi bóc vỏ, cũng bẻ đôi nó ra, nhét vào giữa bánh mì cùng với thịt hộp.

“Chị Vưu, hôm nay các lãnh đạo cấp cao quan trọng của Starfish Entertainment đều sẽ đến xưởng phim tham quan, bàn bạc về kế hoạch tiến vào ngành điện ảnh…”

Tỉnh dậy là Tống Miên đã vội vã gọi điện ngay, sợ vị tổ tông này lại đi làm nhiệm vụ nhắm bắn mafia nào đó mất rồi.

“Tôi nhớ mà.” Vưu Dật Tư ngậm bữa sáng lạnh ngắt, đầu ngón chân khẽ động đã kéo cửa đóng lại.

Tống Miên còn đang mơ màng tắt chuông báo thức: “Chị Vưu dậy sớm thế này á, đúng là kỷ luật quá…”

Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng động cơ khởi động từ phía Vưu Dật Tư.

Tống Miên lập tức tỉnh táo hẳn.

“Vãi?”

Vưu Dật Tư gắn chặt điện thoại vào giá đỡ, nói: “Mười ba phút nữa có mặt tại địa điểm mục tiêu.”

Tống Miên: “…”

Cô ấy im lặng hai giây, sau đó bật dậy như lò xo, hất chăn lao thẳng vào phòng tắm đánh răng.

Cùng lúc đó, bên kia thành phố Hải, Cố Trường Thanh cũng đã lên đường.

Sau buổi tham quan hôm nay, anh ấy còn phải làm tạo hình, vì vậy đã mang theo nguyên bộ trang phục của mình.

Lâm Liệt Ảnh đứng trước gương chỉnh cổ áo nửa ngày, cuối cùng vẫn vuốt lại tóc mai, làm ra vẻ tự nhiên mà dán miếng độn vai lên.

Lần đầu tiên gặp mặt các đạo diễn lớn phải tạo ấn tượng tốt, đúng vậy.

Khi ba người họ lần lượt đến nơi, xe của Vưu Dật Tư đã đỗ xong từ lâu.

Trong bãi đỗ xe trống trải, chỉ có duy nhất chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương, cũng chỉ có một người khoanh tay đứng dựa vào bức tường cao chờ họ.

“Chị Vưu!”

Mọi người chào hỏi qua lại.

Vưu Dật Tư gật đầu.

Lúc này, một nhân viên lái chiếc xe điện nhỏ đi ra.

“Khu này khá rộng, không khuyến khích đi bộ vào. Có ai muốn ngồi xe điện của tôi không?”

Giữa cơn gió rét căm căm, người đàn ông cao to râu ria xồm xoàm mặc áo ngắn tay nhe răng cười.

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Anh ấy lạnh đến mức rũ tay áo một cái: “Chúng tôi cũng có thể tự lái xe vào.”

Người đàn ông tiếc nuối gật đầu, kéo cần số: “Vậy tôi dẫn đường cho mọi người, ai lái xe?”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh: “…”

Anh ấy đành cam chịu đặt tay đang ôm trước ngực xuống.

Cố Trường Thanh: “Tôi.”

Chiếc xe con chạy theo sau xe điện, tiến vào đường trong khuôn viên.

Vưu Dật Tư ngồi ghế phụ, Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh ngồi phía sau, ghét bỏ mà đẩy đống trang phục ra, nhét vào cốp xe.

Hai người bị đống tóc giả và quần áo vùi lấp, luống cuống tay chân. Cố Trường Thanh thì vừa chột dạ vừa thản nhiên nhìn vào gương chiếu hậu vài lần.

Thấy chưa, đáng đời, ai bảo lúc nào cũng muốn sai khiến tôi.

Nhưng khi nhìn lại phía trước, chiếc xe điện dẫn đường đột nhiên biến mất.

Con đường tiến vào khu tham quan dường như trở nên vô tận.

Cố Trường Thanh nhíu mày, liếc sang chị Vưu: “…Chị, chị có thấy có gì đó không ổn không?”

Hai người phía sau còn đang ầm ĩ trêu chọc nhau, hoàn toàn không nhận ra xung quanh đã bị màn sương dày đặc bao trùm.

Vưu Dật Tư nghiêm mặt: “Ừ.”

Cô đã áp khuỷu tay vào cửa xe, cảnh giác quét mắt quan sát môi trường bên ngoài.

Trong điều kiện tầm nhìn thấp, dù phía trước là đường thẳng, Cố Trường Thanh vẫn giảm tốc độ, dần dần dừng xe lại.

Lúc này Tống Miên mới quay đầu hỏi: “Tới nơi rồi à?”

Lâm Liệt Ảnh vẫn đang ra sức nhét đôi giày của Cố Trường Thanh, chống tay quay lại nhìn, đột nhiên hét ầm một tiếng.

“Đệt! A a a a!”

Lâm Liệt Ảnh cầm chặt chiếc giày da của Cố Trường Thanh, hoảng sợ đến mức khuôn mặt trở nên méo mó.

“Tống Miên! Phía sau cô kìa!”

Tống Miên sững sờ, quay đầu nhìn, lập tức túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Trường Thanh, méo mặt hét lên.

“A a a a a!!!”

Hai người còn chưa kịp định thần đã bị ai đó đẩy một cái, ngã nhào vào nhau.

Vưu Dật Tư nhanh nhẹn nhảy sang, quỳ gối trên hàng ghế sau, bình tĩnh lấy đai bảo hộ, thắt lưng và các linh kiện khác nhau từ balo ra, ghép lại thành một món vũ khí đơn giản chỉ trong chớp mắt.

Trông giống như một cây nỏ.

Bên ngoài cửa xe, một cái đầu khổng lồ, lở loét mưng mủ, nghiêng nghiêng cắm trên chiếc cổ giống như ống nước. Ba chiếc răng nanh sắc nhọn đâm xuyên qua khoang miệng và nhân trung, thò ra ngoài.

Nó vung vẩy hai cánh tay như dây điện, lao tới đánh vào chiếc xe của họ.

“Rầm!”

Nhưng cánh tay đó không đập trúng xe mà bị chính lực quán tính kéo về phía trước, khiến nó lảo đảo mấy bước. Dây điện quấn quanh thân thể nó, mông chổng lên trời rồi ngã lăn ra ven đường.

Cố Trường Thanh đổ mồ hôi lạnh, không dám nhấc chân khỏi chân ga, lúc này mới quay đầu liếc một cái.

“Thứ đó là gì vậy?!”

Vưu Dật Tư nhấc cằm khỏi vũ khí, suy tư nhìn về phía cửa kính sau xe.

Thứ đó đã loạng choạng chống người bò dậy, bước những bước chân vòng kiềng kỳ quái, tiếp tục đuổi theo họ.

“Không biết.” Vưu Dật Tư còn có tâm trạng đùa cợt: “Nhưng chắc không phải đạo cụ của xưởng phim đâu.”

“…”

Thứ đó trông có vẻ như một “con người” đang đi thẳng, nhưng từng bộ phận trên cơ thể lại giống như được ghép lại từ mấy thứ lộn xộn trong đống rác.

Khối u thịt làm đầu, ống nước làm cổ, hộp đựng đồ của một hãng giao đồ ăn nào đó làm thân trên.

Còn đôi tay… Sao lại trông giống dây sạc điện thoại thế này?

Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh đờ đẫn như tượng gỗ.

“Chúng ta…” Tống Miên lắp bắp: “Không lẽ đã xuyên không rồi à?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Một phó bản tận thế phiêu lưu nhỏ, ngoại truyện dành cho fan~ Lúc nào tôi cũng muốn viết cảnh họ đánh quái hết a a a!