Giới thiệu truyện

Đánh giá: 2.7/10 từ 3 lượt Thể loại: Độc đáo, lãng mạn, hiện đại, truyền thuyết, du hành thời gian, ngành giải trí, nữ cường, thoải mái, ngốc nghếch, góc nhìn nữ chính, series Giả tưởng Văn án: Vưu Dật Tư là một đặc công vào thời kỳ tận thế. Thành thạo lái máy bay, xe tăng, gỡ bom và chiến đấu, tính cách lạnh lùng, rất tận tâm với nghề. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô xuyên thành một người quản lý xui xẻo trong một cuốn sách về ngành giải trí. Nữ minh tinh được mọi người yêu mến và vô cùng nổi tiếng, sau khi bị người khác chiếm đoạt công lao thì đã bị đuổi khỏi một công ty lớn, đành bất lực trơ mắt tiếp quản một công ty giải trí nhỏ sắp đóng cửa, phải gánh toàn bộ công ty. Tin tức tiêu cực của nghệ sĩ kéo nhau lên hot search, Vưu Dật Tư cầm trong tay ba chiếc điện thoại di động với các cuộc gọi đến không ngừng, mất ba giây để tiếp nhận tình hình. Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên và bỏ điện thoại vào túi. Sau đó, cô mở cửa sổ, bắn súng neo để cố định lại rồi lắc người nhảy xuống từ tầng 30… Đến công ty làm việc. * Một số nghệ sĩ của cô có tính khí thất thường. Nghệ sĩ A vì xe đưa đón đến đón mình tệ hơn xe đối thủ nên tức giận: “Sao cô không lái trực thăng đến đón tôi!?” Vưu Dật Tư hoài nghi hỏi: “Cậu có chắc là cần không?” Sau khi cúp điện thoại, bên phía thảm đỏ vẫn đang cào cấu nhau. Một lúc sau, một chiếc trực thăng ầm ầm từ trên trời bay đến… Vưu Dật Tư vẻ mặt nghiêm túc lái trực thăng đến hiện trường, một tay nắm lấy cạnh cửa sổ trước gió mạnh, duỗi đôi chân dài nhảy xuống nói: “Đi thôi.” Các nghệ sĩ, đối thủ và tất cả người trong giới truyền thông đều ngẩng đầu lên nhìn như trời trồng. Cư dân mạng: ?? Đù má ?! Người quản lý biết lái trực thăng à?! Nghệ sĩ B tham gia một chương trình tạp kỹ huấn luyện quân sự, vì kiêu ngạo và lười biếng nên bị khán giả chửi. Vưu Dật Tư dạy dỗ cô ấy, cô ấy liền trợn mắt nói: “Nếu cô có thể đứng mà lưng không đau thì tôi cũng sẽ làm được!” Vưu Dật Tư bình tĩnh hỏi: “Cô chắc chứ?” Ngày hôm sau, người nghệ sĩ chết lặng khi nhìn thấy Vưu Dật Tư đang đứng xếp hàng trong đội ngũ. Trong quá trình tập bắn súng, Vưu Dật Tư một tay để sau lưng, một tay cầm súng bắn lượt nào lượt nấy toàn trúng vòng mười điểm. Trong quá trình tập leo xuống nhanh bằng dây, Vưu Dật Tư bắt đầu từ tầng 20, tiếp đất một cách hoàn hảo. Trong quá trình tập chạy với vật nặng, một nhóm người lề mề kêu trời đạp đất, Vưu Dật Tư trong camera đang đeo chiếc túi trên lưng, lướt qua như một cơn gió, sải bước vượt chướng ngại vật hơn 20km, thậm chí trên đường đi còn vượt qua một nhóm sĩ quan huấn luyện đang tập luyện với vẻ mặt ngơ ngác. Khi đến tham quan xe tăng, Vưu Dật Tư… Vưu Dật Tư đang lái một chiếc xe tăng di chuyển!!! Di chuyển!!! Sau khi Vưu Dật Tư nhảy khỏi nóc xe, cô cởi mũ bảo hiểm một cách gọn gàng, hếch cằm: “Đến lượt cô đấy.” Nghệ sĩ B, các khách mời và ê-kíp chương trình đều ngơ hết ra. Cư dân mạng: ?? Đù má! Quản lý có phải là lính đặc chủng không?!!? * Nghệ sĩ C, mười phút trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, sống chết đòi phải treo tấm áp phích đẹp trai của mình phía trên địa điểm tổ chức. Ngay khi cậu ta đang làm ầm ĩ và không chịu lên sân khấu thì Vưu Dật Tư lạnh lùng sải bước đi tới, tách đám đông ra, trên vai cô đang vác một khẩu súng mỏ neo. Bắn một cái, tấm áp phích của cậu ta đã được đóng chặt trên sân khấu. Nghệ sĩ C tựa lưng vào tường: Chị à, có gì từ từ nói, em sợ… Khán giả (la hét khàn giọng): Đù má?!! Chị gái! Chị còn biết làm gì nữa thế? Chị nói đi!! Vưu Dật Tư hơi suy nghĩ: “Ném bom có ​​tính không?” Khán giả: … * Dưới sự làm việc tàn nhẫn và tận tâm của Vưu Dật Tư, cuối cùng cô đã trở thành một thế hệ đỉnh lưu mới. Khán giả đã không còn muốn nhìn thấy các ngôi sao nữa, họ muốn nhìn thấy người quản lý điên cuồng ở gần khán đài! #Phim về đặc công đã trở thành hiện thực #Đừng hát nữa, làm trì hoãn việc chị Vưu thực hiện sứ mệnh của mình Mỗi một mục đều kích hoạt hotsearch. Nhiều năm sau, nghệ sĩ C – người đã trở thành siêu sao đã tổ chức một buổi hòa nhạc lớn. Đèn bật sáng, bảng hiệu đèn dưới sân khấu đồng loạt đều là: Chị Vưu hãy dũng cảm bay lên, chúng em sẽ luôn ở bên chị! Siêu sao C: … Vưu Dật Tư mãi mãi là thần. Cư dân mạng khăng khăng cô là lực lượng bí ẩn của quốc gia, không thể che giấu được nữa rồi… * Đối với Chu Nhàn Đình đang ở đỉnh cao danh vọng, Vưu Dật Tư – người khiến anh ta nổi tiếng lại là điều cấm kỵ mà anh ta không muốn nhắc tới. Khi công ty xóa bỏ công lao của cô và đuổi cô ra khỏi vị trí quản lý cấp cao, anh ta cũng không nói gì. Sau này Vưu Dật Tư đích thân dẫn ba vị đỉnh lưu mới chớm trở về, anh ta biết cô muốn trả thù mình, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, đang định ôn lại chuyện cũ của họ. Vưu Dật Tư liếc anh ta một cái: “Đừng trì hoãn tôi làm nhiệm vụ!” Mỏ neo được bắn ra, cô nhảy từ tầng 30 xuống rồi bỏ đi. Chu Nhàn Đình: ??!!??!??? #Người mà tôi bạc tình bội nghĩa đã trở thành đặc công rồi à?!# * 1. Sảng văn với motip nữ chính Mary Sue khoa trương, kỳ ảo và phi thực tế, nữ chính rất cường điệu, không phù hợp với thực tế. Không chấp nhận việc phụ nữ mạnh thì đàn ông mạnh hơn, không ai mạnh hơn chị Vưu, hoàn toàn là nữ chủ. 2. Sẽ có nhiều người muốn ship couple bách hợp cho nữ chính nhưng đa số chỉ là cho vui chứ không có tình tiết cảm xúc thật sự mập mờ nào, fan cuồng của nữ chính 80% là con gái, nhân vật nam có xu hướng trẻ hơn, cho dù thích cô ấy cũng sẽ vô thức đặt mình vào thế yếu, không có sự phát triển tình cảm và couple thường thấy. Điều này rất quan trọng, hãy cân nhắc kỹ.  3. Nam chính không tranh giành bối cảnh, anh ấy là một người chồng nhỏ đáng yêu, tuyến tình cảm ít nhưng vẫn sẽ có. Anh ấy đóng một vai trò đáng kể trong tuyến tình cảm này, sau này anh ấy sẽ là một đôi với nữ chính, nên anh ấy vẫn là nam chính. Là boy và girl chứ không phải girl và boy, nếu phải giải thích thì chắc là do nam chính có thể bị cưỡi đến bất tỉnh. 4. Giải thích cho bài viết trên: Vai trò của nam chính trong cốt truyện không có nghĩa là nam chính giúp đỡ nữ chính, hướng dẫn nữ chính, bước chân vào chia công, v.v., mà có tác dụng giải thích thế giới quan đến với độc giả và để nhân vật nữ chính tiết lộ chân tướng sự thật. 5. Máy bắn mỏ neo ở chương 1 không phải là lỗi mà là ý văn dẫn đầu cho đoạn văn sau. 6. Cuối cùng: Thiết lập nhân vật nữ chính không biết có cần cảnh cáo không? Cô ấy cao, vạm vỡ, tóc ngắn, tàn nhẫn, sống ngoài vòng pháp luật, sẽ học luật và hòa nhập với xã hội, không có nhu cầu tình cảm. Độ sâu/ độ cao của tuyến tình cảm sẽ khiến cô ấy cảm thấy như có người bạn đời bầu bạn cũng không tệ. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 3

Chương 3

Dương Na đóng cửa đi ra khỏi văn phòng, nhân viên bên ngoài liền vây quanh cô ấy.

“Chị, chị Vưu nói gì vậy? Chúng ta còn làm không?” Nhân viên đều lo lắng, không biết công ty tồi tàn này có thể tồn tại được bao lâu nữa.

Một lúc sau, Dương Na mới nặng nề ngẩng đầu lên.

“Chị không nghĩ tình hình lạc quan lắm đâu.” Cô ấy nói từng chữ với vẻ mặt nghiêm túc, nặng như ngàn cân: “Chị Vưu đã dùng cách nói mỉa mai để nói với chị rằng công ty hiện đang phải đối mặt với áp lực kinh tế lớn như thế nào.”

Những người khác: “?”

“Chị ấy nói muốn ăn thịt hộp ăn trưa cho bữa sáng.” Giọng điệu của Dương Na dần trở nên buồn bã: “Chị ấy còn muốn ăn bánh quy nén, trộn với nước nóng và thêm chút đường nữa.”

Những người khác: “…”

Công ty của chúng ta sắp toang đến nơi rồi.

*

“Vưu Dật Tư? Chị ta muốn lo chuyện này à?” Tống Miên sau khi ngồi lên xe thì cảm thấy buồn cười, cô ấy cười lớn: “Chị ta quan tâm đến quan hệ công chúng từ lúc nào vậy? Đừng vì công ty chỉ còn lại vài người mà lại hoảng loạn định tìm đường thoát chứ?”

“Vậy chị cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Na hỏi.

Tống Miên không chớp mắt: “Bỏ chút tiền ra ngoài không được à?”

“Tiền đâu?”

Cả hai đều im lặng.

Tống Miên kéo khẩu trang lên, chỉnh lại mũ và kính, thấy tài xế taxi không để ý thì dựa vào cửa thấp giọng chửi: “Mẹ kiếp.”

“Lát nữa chị tới công ty thì có thể nói chuyện với chị Vưu, mặc dù chúng ta sắp toang rồi, nhưng nguồn tài nguyên cuối cùng vẫn nằm trong tay chị ấy, nói không chừng chúng ta có thể còn chuyển mình được.” Giọng nói của Dương Na lộ ra vẻ rộng lượng, cô ấy cầm chiếc túi nhựa trong siêu thị, nói: “Chị với tên sếp già đó rốt cuộc là sao vậy?”

“Mẹ nó, có thể trách tôi à? Với cái dáng vẻ xấu xí của ông ta mà ông ta dám nói ông ta và tôi đang yêu nhau hả? Nhìn thế nào đi nữa cũng thấy là mấy tin đồn kiểu sugar daddy, nếu ông ta không bỏ ra xấp xỉ một triệu thì tôi có thể nhìn trúng ông ta chắc?” Tống Miên càng nói càng to, khó khăn lắm mới kìm nén lại được, cô ấy che miệng, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói: “Dù sao thì đó là vấn đề của tên sếp già, không nói với cô nữa.”

“Alo?”

Tống Miên ở đầu bên kia đã cúp máy.

Dương Na bất lực gõ cửa phòng làm việc của Vưu Dật Tư, đặt bữa sáng của cô lên bàn.

Cấp trên đã nói như thế nhưng cô ấy thực sự không dám làm vậy, ngoài mấy món Vưu Dật Tư chỉ ra, cô ấy còn mua một túi bánh mì nhân bơ mới nướng và một cốc cacao nóng.

“Để đó đi.” Vưu Dật Tư đang nhìn tập tin trên màn hình, xem một cách rất nghiêm túc.

Dương Na nhẹ nhàng đặt đồ xuống, trong lòng có chút cảm động, băn khoăn không biết hôm nay có phải chị Vưu cuối cùng đã chịu làm việc chăm chỉ hay không, mắt cô ấy vô tình liếc nhìn sang thì thấy Vưu Dật Tư đang tìm kiếm trên Baidu: Kết quả của cuộc điều tra dân số toàn quốc lần trước.

Dương Na: “…”

Lúc cô ấy thực sự buồn chán thì thỉnh thoảng cũng sẽ lấy việc công làm việc riêng, tìm kiếm những thứ hoàn toàn không liên quan như vậy, cô ấy hiểu mà. Xem ra không liên quan gì đến làm việc chăm chỉ cả.

Vưu Dật Tư xem xong thì hơi im lặng.

Đây không chỉ là thời đại có tài nguyên dồi dào mà còn là thời đại của dân số cực kỳ đông đảo.

Một đất nước có hàng trăm triệu dân.

Đây quả là một thế giới hòa bình.

Cô im lặng cầm chiếc túi Dương Na vừa đặt xuống, lấy hộp thịt hộp và bánh quy ra, sau đó lại đưa tay vào, tay hơi khựng lại, rồi lấy ra hai món còn lại.

Một miếng bánh mì nóng hổi và một ly nước nghi ngút khói.

Cô mở nắp ra nhìn, có màu nâu, có thể ngửi thấy mùi ngọt nồng nặc.

Vưu Dật Tư cau mày nhìn Dương Na.

Tình trạng ô nhiễm nguồn nước ở đây chắc không nghiêm trọng đến thế này đâu, cô bình thường có thể uống được nước uống sạch.

Dương Na bắt gặp ánh mắt của cô, vội vàng nói: “Chị Vưu, em nhân tiện mua thêm cacao nóng, đây cũng là nước có thêm đường.”

Vưu Dật Tư dời tầm mắt, nói: “Cảm ơn.”

Cô nói xong nhưng cũng không đụng vào, sau đó bắt đầu tìm kiếm trên Baidu: Cacao nóng.

Hóa ra đó là một thức uống làm từ sôcôla.

Sôcôla ở thế giới của bọn họ không phải là thực phẩm bổ sung thể chất hiếm thấy.

Vưu Dật Tư nghĩ đến một thanh sôcôla được nhân viên ở căn cứ chuyền tay nhau, trong lòng cô tràn đầy xúc động, cuối cùng cũng cầm lên uống một ngụm.

Thực sự rất ngon, thảo nào ai cũng muốn uống nó.

Cô không thèm ăn mà lại nhấp một ngụm nữa rồi mới hỏi Dương Na: “Bánh mì này cũng vậy à?”

“A, em tiện tay mua đó, vừa mới nướng ở tầng dưới, mùi thơm phức luôn.” Dương Na giải thích nói, tại sao cô ấy lại thấy hôm nay chị Vưu hơi kỳ lạ nhỉ, uống một cốc cacao nóng lại giống như uống rượu vang đỏ năm 1982 vậy.

Vưu Dật Tư gật đầu rồi cầm lên cắn một miếng. Phần nhân kem nóng ngọt lịm tràn ra, cô nhất thời không kịp chuẩn bị, chân đá ghế lùi về phía sau một bước lớn, đụng vào tường như gặp phải kẻ ám sát.

Dương Na vừa mới bắt đầu thu dọn đồ đạc: “…?” Chị Vưu đang làm gì vậy?

Vưu Dật Tư im lặng một lát rồi nói: “Bánh có nhân à?”

Dương Na sửng sốt một lát: “Đúng… đúng rồi ạ, nhân kem.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Được, nhớ rồi.”

Trông dáng vẻ của cô rất trang trọng, Dương Na có chút bối rối, bắt đầu tự hỏi chị Vưu có phải bị đả kích gì hay không.

Một lúc sau, cô ấy đi ngang qua bàn của Vưu Dật Tư, lại vô tình liếc mắt nhìn. Cô đang tìm kiếm trên Baidu: Sản lượng lương thực và giá dầu.

Dương Na: “…” Cô ấy cảm thấy nghi ngờ là đúng.

Tống Miên lén lút đi đến công ty, ra khỏi thang máy, cuối cùng cô ấy cũng cởi khẩu trang và mũ ra, sốt ruột tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu dặm lại phấn trang điểm.

Dương Na đóng cửa lại, vừa đi ra đã nhìn thấy cô ấy nên vội vàng đi tới hỏi: “Trên đường chị cũng để như vậy đi tới đây à?”

Tống Miên quay mặt đi, tiếp tục vỗ nhẹ lớp da dưới mắt, nói: “Tôi đã che kín lắm rồi! Đội mũ và đeo khẩu trang nữa, không có ai nhận ra đâu.”

Dương Na không nói câu nào, nhìn một lượt bộ vest của thương hiệu C nào đó rồi đến chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá, sau đó nhìn bộ móng tay to tướng trên tay và đôi giày cao gót đế đỏ ở chân cô ấy mà muốn véo cô ta một cái.

“Tổ tông ơi! Chị ăn mặc như thế này đến Starfish Entertainment thì ai mà nghĩ chị là người khác đâu chứ?”

Tống Miên khựng lại, sau đó sốt ruột nói: “Thì cũng đã đến rồi đấy thôi!”

Dương Na cố nhịn hít vào một hơi, khịt mũi, lời nói ra liền rộng lượng, nghĩ thông rồi.

“Bỏ đi, chị vào trong nói chuyện với chị Vưu đi.”

Tống Miên trang điểm xong liền cầm túi xách đi đến văn phòng.

Vừa bước vào, cô ta đã ngồi trên ghế sô pha nói: “Chị định làm gì đấy chị Vưu?”

Vưu Dật Tư khoanh tay, cách một cái bàn nhìn thẳng vào cô ta. Vẻ mặt bình tĩnh và thận trọng đó khiến Tống Miên hơi khó chịu, sau đó cô hỏi: “Chuyện tình cảm của cô là thế nào?”

Nói đến chuyện này là Tống Miên lại thấy tức.

Cô ấy ném túi xách lên bàn, hét lên: “Mấy người không thấy chuyện đó quá đáng à? Tôi – Tống Miên, là một nữ diễn viên ngôi sao đang lên, có tương lai tươi sáng. Tôi còn trẻ nhưng đã có sáu tác phẩm nổi tiếng, số người theo đuổi tôi đang xếp hàng đến tận Canada kìa, một tên già nói yêu đương với tôi thì sẽ được yêu đương với tôi chắc?”

Vưu Dật Tư nâng cằm, ý nói tiếp tục.

Tống Miên nghẹn ngào một lúc, khí thế đột nhiên dịu lại, cô ấy nói: “… Ông ta đe dọa tôi.”

Vốn tưởng rằng Vưu Dật Tư sẽ có phản ứng gì lớn lắm, nhưng không ngờ cô vẫn hất cằm bình tĩnh nói: “Lấy được bằng chứng gì của cô rồi?”

Tống Miên lại nghẹn họng, khí thế của cô ấy hoàn toàn suy yếu.

“Chỉ là…” Dưới cái nhìn lo lắng của Dương Na, cô ấy chậm rãi nói: “Chỉ là… trong một bữa tiệc rượu, tôi đã uống quá nhiều, pha vài trò đùa bị ông ta lén quay video lại.”

Dương Na suýt chút nữa đã bất tỉnh nhân sự.

Cái miệng rộng đó của Tống Miên thì có thể pha trò đùa tốt lành gì đâu, 100% là không được phép phát sóng, nếu bị lộ ra có lẽ sẽ còn hơn vụ bê bối tình cảm này nữa.

Vưu Dật Tư gật đầu: “Đùa gì thế?”

“…” Khí thế kiêu ngạo của Tống Miên đột nhiên trở nên lùn tịt trước mặt cô, cô ấy nói thật: “Thì nói… ngôi sao nam đã kết hôn đó, trong ba phút đã…”

Trong phòng hơi im lặng.

Vưu Dật Tư im lặng một lúc rồi nói: “Sao cô biết?”

“Tôi là nghe bạn tình của anh ta nói thôi…” Tống Miên càng nói càng mất tự tin: “Bạn tình của anh ta là một người chị em tôi quen trong đoàn phim. Cô ấy có thân hình nóng bỏng, nhưng cô ấy cũng chẳng kín miệng lắm, chuyện gì cũng nói ra bên ngoài, nhưng đã được bộ phận quan hệ công chúng gạt bỏ đi rồi.”

Dương Na chợt ngơ ngác: “Thì ra lần trước chị chế giễu anh ta trong chương trình giải trí cũng là vì chuyện này.”

Tống Miên vẫn rất tức giận.

“Nếu lần trước không phải tôi bị anh ta khiến cho chịu thiệt như vậy thì lần này tôi có nhường nhịn như thế không?”

Dương Na gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cũng biết nếu dùng danh tiếng của bản thân để đối đầu với anh ta thì đơn giản giống như lấy trứng chọi đá, sao băng va vào địa cầu.”

Tống Miên trợn mắt nhìn chẳng giống một ngôi sao nữ chút nào.

“Được, tôi hiểu rồi.” Vưu Dật Tư buông tay xuống, kết luận: “Không thể trực tiếp phủ nhận bởi vì trong tay đối phương có bằng chứng, mục đích của ông ta là buộc cô phải ngầm thừa nhận, sau đó phát triển quan hệ với cô phải không?”

“Đúng.” Giọng điệu của Tống Miên không mấy dễ chịu.

Vưu Dật Tư cầm cốc giấy lên nhấp một ngụm ca cao nóng rồi nói: “Việc này cũng dễ giải quyết thôi, vì cô đã uống rượu với ông ta nên nếu biết lịch trình của ông ta thì hãy gửi cho tôi, càng chi tiết càng tốt.”

Tống Miên không hiểu ý cô, chớp đôi mi dài: “Làm gì vậy, ý muốn đàm phán với ông ta à?”

Đàm phán? Cũng khá giống vậy.

Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Cô gửi cho tôi trước đi.”

Tuy rằng Tống Miên hơi bối rối, nhưng thấy dáng vẻ Vưu Dật Tư có vẻ có chút tự tin, không khỏi thắc mắc khi bỏ chạy liệu ông chủ cũ có để lại thế lực nào không, có thể để bọn họ dùng để trao đổi lợi ích với tên sếp già kia. Cô ấy không khỏi cảm thấy có chút hy vọng.

Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Tôi không có lịch trình, nhưng tôi có thể dụ ông ta.”

Vưu Dật Tư thực sự nhìn cô một cách tán thưởng.

Cô nói: “Nếu sinh đúng thời điểm thì cô sẽ là một người tài giỏi, nói không chừng có thể trở thành đồng nghiệp của tôi.”

Dương Na: “…?”

Tôi với tư cách là một người quản lý vậy mà chưa bao giờ nghe nói đến phẩm chất cần thiết này, là tôi chưa đủ tốt à?

Sau khi uống xong cacao nóng trong cốc, Vưu Dật Tư vẫn muốn uống thêm, nhưng hiện tại cô chưa vận động nhiều nên cũng không cần hấp thụ quá nhiều đường, cô vẫn đặt cốc giấy xuống rồi nói với Dương Na: “Hai ngày sau lại giúp tôi mua thêm một cốc cacao nóng, cảm ơn.”

“… Dạ chị Vưu.”

Dương Na cũng bối rối, tại sao phải uống cacao nóng thường xuyên và đủ định lượng như vậy? Chị Vưu gầy như vậy, chẳng lẽ còn cần giảm cân nữa à?

Cô ấy vò đầu tiện tay thu dọn rác trên bàn, nghe thấy Tống Miên nói: “Tôi đã gửi tin nhắn cho ông ta rồi, chị Vưu định đàm phán với ông ta thế nào?”

Vưu Dật Tư tắt máy tính, bình tĩnh nói: “Dù sao đây cũng là xã hội hòa bình, dùng cách mềm yếu trước đã.”

Cô đứng dậy nhặt túi xách lên, Tống Miên chợt nhận ra cô lúc này đặc biệt khiến người khác cảm thấy an toàn nên cũng vội vàng đứng dậy, đi theo cô qua hành lang đứng chờ thang máy.

“Mềm? Mềm thế nào?” Tống Miên hơi tò mò, là muốn cho ông ta lợi ích gì sao?

Vưu Dật Tư nhấn nút thang máy: “Cướp kho video của ông ta rồi phá hủy nó.”

Tống Miên gần như giật gót, nhìn cô như nhìn ma, một lúc lâu sau mới nói: “Chị Vưu, không ngờ chị cũng khá có năng lực đấy, còn cứng thì sao?”

Cửa thang máy mở ra, Vưu Dật Tư bước vào với đôi chân dài và đôi bốt da bóng loáng.

“Giết ông ta.”

*

Cy: Wow, rất dứt khoát, em thích lắm chị ơi (*´∀`)