Giới thiệu truyện

Đánh giá: 2.7/10 từ 3 lượt Thể loại: Độc đáo, lãng mạn, hiện đại, truyền thuyết, du hành thời gian, ngành giải trí, nữ cường, thoải mái, ngốc nghếch, góc nhìn nữ chính, series Giả tưởng Văn án: Vưu Dật Tư là một đặc công vào thời kỳ tận thế. Thành thạo lái máy bay, xe tăng, gỡ bom và chiến đấu, tính cách lạnh lùng, rất tận tâm với nghề. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô xuyên thành một người quản lý xui xẻo trong một cuốn sách về ngành giải trí. Nữ minh tinh được mọi người yêu mến và vô cùng nổi tiếng, sau khi bị người khác chiếm đoạt công lao thì đã bị đuổi khỏi một công ty lớn, đành bất lực trơ mắt tiếp quản một công ty giải trí nhỏ sắp đóng cửa, phải gánh toàn bộ công ty. Tin tức tiêu cực của nghệ sĩ kéo nhau lên hot search, Vưu Dật Tư cầm trong tay ba chiếc điện thoại di động với các cuộc gọi đến không ngừng, mất ba giây để tiếp nhận tình hình. Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên và bỏ điện thoại vào túi. Sau đó, cô mở cửa sổ, bắn súng neo để cố định lại rồi lắc người nhảy xuống từ tầng 30… Đến công ty làm việc. * Một số nghệ sĩ của cô có tính khí thất thường. Nghệ sĩ A vì xe đưa đón đến đón mình tệ hơn xe đối thủ nên tức giận: “Sao cô không lái trực thăng đến đón tôi!?” Vưu Dật Tư hoài nghi hỏi: “Cậu có chắc là cần không?” Sau khi cúp điện thoại, bên phía thảm đỏ vẫn đang cào cấu nhau. Một lúc sau, một chiếc trực thăng ầm ầm từ trên trời bay đến… Vưu Dật Tư vẻ mặt nghiêm túc lái trực thăng đến hiện trường, một tay nắm lấy cạnh cửa sổ trước gió mạnh, duỗi đôi chân dài nhảy xuống nói: “Đi thôi.” Các nghệ sĩ, đối thủ và tất cả người trong giới truyền thông đều ngẩng đầu lên nhìn như trời trồng. Cư dân mạng: ?? Đù má ?! Người quản lý biết lái trực thăng à?! Nghệ sĩ B tham gia một chương trình tạp kỹ huấn luyện quân sự, vì kiêu ngạo và lười biếng nên bị khán giả chửi. Vưu Dật Tư dạy dỗ cô ấy, cô ấy liền trợn mắt nói: “Nếu cô có thể đứng mà lưng không đau thì tôi cũng sẽ làm được!” Vưu Dật Tư bình tĩnh hỏi: “Cô chắc chứ?” Ngày hôm sau, người nghệ sĩ chết lặng khi nhìn thấy Vưu Dật Tư đang đứng xếp hàng trong đội ngũ. Trong quá trình tập bắn súng, Vưu Dật Tư một tay để sau lưng, một tay cầm súng bắn lượt nào lượt nấy toàn trúng vòng mười điểm. Trong quá trình tập leo xuống nhanh bằng dây, Vưu Dật Tư bắt đầu từ tầng 20, tiếp đất một cách hoàn hảo. Trong quá trình tập chạy với vật nặng, một nhóm người lề mề kêu trời đạp đất, Vưu Dật Tư trong camera đang đeo chiếc túi trên lưng, lướt qua như một cơn gió, sải bước vượt chướng ngại vật hơn 20km, thậm chí trên đường đi còn vượt qua một nhóm sĩ quan huấn luyện đang tập luyện với vẻ mặt ngơ ngác. Khi đến tham quan xe tăng, Vưu Dật Tư… Vưu Dật Tư đang lái một chiếc xe tăng di chuyển!!! Di chuyển!!! Sau khi Vưu Dật Tư nhảy khỏi nóc xe, cô cởi mũ bảo hiểm một cách gọn gàng, hếch cằm: “Đến lượt cô đấy.” Nghệ sĩ B, các khách mời và ê-kíp chương trình đều ngơ hết ra. Cư dân mạng: ?? Đù má! Quản lý có phải là lính đặc chủng không?!!? * Nghệ sĩ C, mười phút trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, sống chết đòi phải treo tấm áp phích đẹp trai của mình phía trên địa điểm tổ chức. Ngay khi cậu ta đang làm ầm ĩ và không chịu lên sân khấu thì Vưu Dật Tư lạnh lùng sải bước đi tới, tách đám đông ra, trên vai cô đang vác một khẩu súng mỏ neo. Bắn một cái, tấm áp phích của cậu ta đã được đóng chặt trên sân khấu. Nghệ sĩ C tựa lưng vào tường: Chị à, có gì từ từ nói, em sợ… Khán giả (la hét khàn giọng): Đù má?!! Chị gái! Chị còn biết làm gì nữa thế? Chị nói đi!! Vưu Dật Tư hơi suy nghĩ: “Ném bom có ​​tính không?” Khán giả: … * Dưới sự làm việc tàn nhẫn và tận tâm của Vưu Dật Tư, cuối cùng cô đã trở thành một thế hệ đỉnh lưu mới. Khán giả đã không còn muốn nhìn thấy các ngôi sao nữa, họ muốn nhìn thấy người quản lý điên cuồng ở gần khán đài! #Phim về đặc công đã trở thành hiện thực #Đừng hát nữa, làm trì hoãn việc chị Vưu thực hiện sứ mệnh của mình Mỗi một mục đều kích hoạt hotsearch. Nhiều năm sau, nghệ sĩ C – người đã trở thành siêu sao đã tổ chức một buổi hòa nhạc lớn. Đèn bật sáng, bảng hiệu đèn dưới sân khấu đồng loạt đều là: Chị Vưu hãy dũng cảm bay lên, chúng em sẽ luôn ở bên chị! Siêu sao C: … Vưu Dật Tư mãi mãi là thần. Cư dân mạng khăng khăng cô là lực lượng bí ẩn của quốc gia, không thể che giấu được nữa rồi… * Đối với Chu Nhàn Đình đang ở đỉnh cao danh vọng, Vưu Dật Tư – người khiến anh ta nổi tiếng lại là điều cấm kỵ mà anh ta không muốn nhắc tới. Khi công ty xóa bỏ công lao của cô và đuổi cô ra khỏi vị trí quản lý cấp cao, anh ta cũng không nói gì. Sau này Vưu Dật Tư đích thân dẫn ba vị đỉnh lưu mới chớm trở về, anh ta biết cô muốn trả thù mình, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, đang định ôn lại chuyện cũ của họ. Vưu Dật Tư liếc anh ta một cái: “Đừng trì hoãn tôi làm nhiệm vụ!” Mỏ neo được bắn ra, cô nhảy từ tầng 30 xuống rồi bỏ đi. Chu Nhàn Đình: ??!!??!??? #Người mà tôi bạc tình bội nghĩa đã trở thành đặc công rồi à?!# * 1. Sảng văn với motip nữ chính Mary Sue khoa trương, kỳ ảo và phi thực tế, nữ chính rất cường điệu, không phù hợp với thực tế. Không chấp nhận việc phụ nữ mạnh thì đàn ông mạnh hơn, không ai mạnh hơn chị Vưu, hoàn toàn là nữ chủ. 2. Sẽ có nhiều người muốn ship couple bách hợp cho nữ chính nhưng đa số chỉ là cho vui chứ không có tình tiết cảm xúc thật sự mập mờ nào, fan cuồng của nữ chính 80% là con gái, nhân vật nam có xu hướng trẻ hơn, cho dù thích cô ấy cũng sẽ vô thức đặt mình vào thế yếu, không có sự phát triển tình cảm và couple thường thấy. Điều này rất quan trọng, hãy cân nhắc kỹ.  3. Nam chính không tranh giành bối cảnh, anh ấy là một người chồng nhỏ đáng yêu, tuyến tình cảm ít nhưng vẫn sẽ có. Anh ấy đóng một vai trò đáng kể trong tuyến tình cảm này, sau này anh ấy sẽ là một đôi với nữ chính, nên anh ấy vẫn là nam chính. Là boy và girl chứ không phải girl và boy, nếu phải giải thích thì chắc là do nam chính có thể bị cưỡi đến bất tỉnh. 4. Giải thích cho bài viết trên: Vai trò của nam chính trong cốt truyện không có nghĩa là nam chính giúp đỡ nữ chính, hướng dẫn nữ chính, bước chân vào chia công, v.v., mà có tác dụng giải thích thế giới quan đến với độc giả và để nhân vật nữ chính tiết lộ chân tướng sự thật. 5. Máy bắn mỏ neo ở chương 1 không phải là lỗi mà là ý văn dẫn đầu cho đoạn văn sau. 6. Cuối cùng: Thiết lập nhân vật nữ chính không biết có cần cảnh cáo không? Cô ấy cao, vạm vỡ, tóc ngắn, tàn nhẫn, sống ngoài vòng pháp luật, sẽ học luật và hòa nhập với xã hội, không có nhu cầu tình cảm. Độ sâu/ độ cao của tuyến tình cảm sẽ khiến cô ấy cảm thấy như có người bạn đời bầu bạn cũng không tệ. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 29

Chương 29

Dáng… dáng người quả thực rất đẹp.

Dù tất cả những người có mặt đều là dân chuyên nghiệp được huấn luyện bài bản, họ cũng chưa từng thấy một cảnh tượng nào kỳ vĩ đến thế.

Xưa có Vĩ Sinh ôm cột, nay có Trương Đống Quốc ôm đèn.

Bọn họ đồng loạt dừng lại trước cửa, đôi mắt trống rỗng, ngẩng đầu há hốc nhìn lên.

Giữa ánh sáng lộng lẫy phát ra từ hàng vạn ngọn đèn chùm khổng lồ, hai chân Trương Đống Quốc vắt chéo ôm chặt lấy chiếc đèn trần trông hệt như một nữ thần giáng thế. Và cũng trong khoảnh khắc đó, ánh sáng dường như đã hòa cùng pho tượng nữ thần mạ vàng trước cửa khách sạn.

Cảm giác lúc này hẳn là nên có bản nhạc Hallelujah vang lên…

Trương Đống Quốc cúi đầu im lặng hồi lâu, hai tay ông ta ôm lấy đèn chùm, nhắm nghiền mắt, thở dài: “Tôi chẳng mong gì khác nữa.”

“Cảnh sát.” Giọng nói ông ta cất lên, tuyệt vọng nhưng lại phảng phất sự buông xuôi và giác ngộ, đến cuối cùng giọng thậm chí còn vỡ ra: “Thả tôi xuống đi.”

Mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vã ồ lên mấy tiếng rồi đẩy sô pha tới, đặt ngay bên dưới Trương Đống Quốc, sau đó dè dặt nhắc: “Tổng giám đốc Trương cẩn thận đấy.”

Trương Đống Quốc buông tay.

Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên. Ông ta rơi thẳng xuống sô pha, hai chân vẫn mang quần thu đông vắt chéo trên lưng ghế, đôi giày cao gót vẫn treo lủng lẳng, để lộ hai gót chân trơ trọi.

Hai người lập tức tiến lên, mỗi bên một người đỡ lấy ông ta. Một trong số đó còn tranh thủ liếc qua nhãn hiệu giày dưới chân.

“VALENTINO cơ à.” Anh ta lắc đầu cảm thán: “Hơn chục triệu bạc mà lại dùng vào việc này.”

Khó khăn lắm mới lôi được đôi giày cao gót đen bóng pha lê cỡ 42 méo mó khỏi chân Trương Đống Quốc. Sau đó, ông ta mới được đỡ đứng dậy, giật phăng bộ tóc giả và lưới đội đầu. Mái tóc vốn của một doanh nhân giờ đây đã rối tung, còn chiếc váy đuôi cá dệt kim trên người thì rủ xuống, che đi đôi chân có phần thô kệch.

Nếu bỏ qua đôi chân đỏ ửng vì bị ép chặt để lại vết hằn trông khá lạc quẻ thì bộ trang phục này thực sự cũng ra dáng lắm. Vai rộng lưng dày, vóc dáng đậm chất phương Tây. Trước ngực và mông chẳng biết độn thứ gì, làm cho vòng eo vốn thẳng đuột bỗng có đường cong quyến rũ, toát lên một vẻ gợi cảm khó tả.

Vưu Dật Tư cầm một đôi dép khách sạn còn nguyên bao bì vứt sang. Trương Đống Quốc vội vã đón lấy, xé bao, vừa xỏ dép vừa luồn tay vào nách lôi hai miếng độn ngực ra. Ông ta vốn định cởi luôn váy, nhưng nghĩ lại thấy chỉ mặc bộ đồ thu đông bên trong thì hơi mất thể diện, thế nên đành hạ tay xuống.

Mười ngón tay buông thõng hai bên luống cuống siết chặt lại. Ông ta thấy những người khác bày ra vẻ bình tĩnh, quay đầu thu thập chứng cứ, như thể chẳng ai nhìn mình.

Vưu Dật Tư chống một tay lên hông, áo khoác vest trắng rộng mở để lộ chiếc sơ mi đen bên trong. Cô khẽ giơ tay lên, nắm hờ thành nắm đấm, che miệng hắng giọng một cái, sau đó thản nhiên nói: “Đống Quốc, ông cũng phải kiểm tra nữa.”

“Tôi kiểm tra gì cơ?” Trương Đống Quốc ngơ ngác.

Vưu Dật Tư giải thích sơ qua về tác hại và tính gây nghiện của loại m* t** mới này. Sắc mặt Trương Đống Quốc lập tức tái mét, hốt hoảng nói:”Tôi… Tôi lên lầu đi tè ngay đây!”

“Mẫu tóc cũng được.” Một người đang ngồi xổm ngẩng đầu lên bổ sung: “Hôm nay bọn tôi thu thập toàn là tóc.”

Trương Đống Quốc lập tức đưa hai tay ra nhổ phần tóc ngắn sau tai mình. Nhưng móng tay đã bị cắt sạch, mò mãi cũng không nắm được sợi tóc nào. Ông ta cố thêm hai lần, thậm chí còn phát ra tiếng dùng sức đầy quyết tâm.

“… Tổng giám đốc Trương này, thực ra bọn tôi có thể lấy giúp ông.” Người bên cạnh nhắc nhở.

Vưu Dật Tư hơi nhướng mí mắt, ánh nhìn vẫn không đổi, thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu.

Khó mà nói cô đang chê điều gì.

Vưu Dật Tư chống một tay lên hông, vòng qua mọi người, tay còn lại chống lên bàn mạt chược, xem xét mấy tách trà họ để lại.

Trương Đống Quốc chỉ biết thầm nghĩ, chẳng trách cái tên chó má Lý Nham lại hiểu lầm.

Hôm nay sư phụ của ông ta mặc một bộ quần áo trông thực sự rất S. Bộ vest trắng rộng phối cùng sơ mi lụa đen bên trong. Ngay cả khi đã hóa trang thì những đường nét sắc lạnh, không chút khoan nhượng kia vẫn không hề bị lu mờ. Nếu Lý Nham thật sự đụng phải Vưu Dật Tư, chắc chắn hắn sẽ vô cùng mong chờ được bị đánh đòn.

Nghĩ đến đây, Trương Đống Quốc mới sực nhớ ra Lý Nham vẫn còn ở trên lầu.

Ông ta lập tức túm váy, gọi hai người bên cạnh: “Trên lầu còn một người nữa, đi theo tôi bắt hắn!”

Hai người kia đứng dậy, theo sát ông ta lên tầng.

Giang Triển Ba nhìn hiện trường đã thu thập gần xong, ngẩng đầu hỏi: “Trên lầu còn người, hay là lên xem thử?”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Đi thôi.”

Thế là dưới tầng chỉ còn hai người ở lại đóng gói vật chứng, những người khác đều theo sau lên lầu.

Trương Đống Quốc dẫn đầu, ấn tay nắm cửa, chỉ đường: “Ở trong phòng tắm ấy, tôi đã khống chế hắn rồi. Cái thằng b**n th** đáng chết này…”

Cánh cửa trượt vừa mở ra, hơn chục người đồng loạt trông thấy một gã đàn ông bị bịt miệng, tay chân trói chặt, người cong như con tôm đang cố nhích mông trèo ra khỏi bồn tắm.

Nghe thấy tiếng động, gã đàn ông liền ngẩng đầu lên, đôi mắt gã mở to đầy kinh hãi.

Có lẽ vừa rồi lúc giãy giụa như con tằm, hắn đã vô tình chạm vào nút bật vòi hoa sen. Nửa chiếc áo sơ mi trên người ướt đẫm trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt và cơ thể đầy những dấu vết bị hành hạ.

Mọi người lại lần nữa đứng sững ngay cửa.

Lần này, Giang Triển Ba hơi nghẹn lời. Một lúc lâu sau, ông ấy mới lên tiếng: “… Tổng giám đốc Trương.” Giọng điệu có chút do dự: “Sở thích này, không thể đùa được đâu.”

“?” Trương Đống Quốc đang định kéo hắn ra, nghe vậy bèn quay đầu nhìn ông ấy đầy khó hiểu.

Chốc lát sau, ông ta mới phản ứng kịp, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Liên quan gì đến tôi! Là cái tên b**n th** này! Hắn muốn tôi làm chủ nhân của hắn!”

Trương Đống Quốc nhanh chóng nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lại: “Hắn muốn chị Vưu làm chủ nhân của hắn!”

Biểu cảm của những người khác vẫn còn ngây ngô chưa hoàn hồn.

Trương Đống Quốc giật chiếc khăn bịt miệng Lý Nham ra, tức giận nói: “Hắn chơi bạo lắm, lại còn trông mặt mà bắt hình dong, tưởng chị Vưu cũng là người trong giới!”

Vưu Dật Tư hỏi: “Giới nào?”

Trương Đống Quốc nghẹn lời.

Câu này… nên giải thích với sư phụ kiểu gì đây?

Những người khác cũng im lặng trong giây lát.

Nếu câu này nói về ai khác thì đúng là vô lý, nhưng nếu là nói đến chị Vưu thì… thật ra bọn họ lại có hơi tin đấy.

Giang Triển Ba ho khẽ, nghiêm túc nói: “Đưa hắn ra ngoài luôn đi.”

Hai người tiến lên cởi trói, đỡ gã ra ngoài.

Trước khi bị kéo đi, Lý Nham đột nhiên quay đầu nhìn Trương Đống Quốc.

Trên khuôn mặt bầm tím của hắn xuất hiện một biểu cảm khó hiểu, thậm chí còn có chút lưu luyến: “… Lần sau lại giẫm lên tôi nữa nhé.”

“…”

“…”

Trương Đống Quốc tuyệt vọng phát hiện biểu cảm của sư phụ dường như hơi nặng nề.

“Đống Quốc.”

Một lát sau, Vưu Dật Tư vỗ vai anh như một người thầy, khích lệ nói: “Có trải nghiệm đặc biệt cũng có thể làm đặc công.”

Việc điều tra chuyện này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Vưu Dật Tư cũng kiên nhẫn chờ báo cáo từ phía Giang Triển Ba.

May mắn là tên đầu sỏ mang theo m* t** vẫn chưa kịp ra tay nên các sếp lớn có mặt hôm đó không ai bị trúng chiêu.

Chỉ là nếu cứ tiếp tục thế này, nếu không giải quyết kẻ sản xuất m* t** thực sự thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở thành khách hàng của chúng.

Đến cuối, Vưu Dật Tư bỗng nhớ ra một chuyện.

“Trương Đống Quốc, lại đây.” Cô gọi.

Trương Đống Quốc vội vàng ngồi xuống, hỏi: “Sư phụ có chuyện gì thế?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông biết ông đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Tống Miên không?”

Trương Đống Quốc sững người, sau đó nghiêm túc đáp:”Sư phụ, tôi thực sự biết rồi.”

Ông ta nói: “Từ khi gặp sư phụ, tôi mới hiểu rằng con người phải có công lý và chính nghĩa trong lòng, không thể vì mình có quyền lực mà muốn làm gì thì làm. Nếu thích ai thì nên theo đuổi đàng hoàng, chứ không phải dùng những thủ đoạn uy h**p hay ám chỉ để ép buộc người ta. Tôi chân thành hối lỗi về những gì mình đã làm trước đây, sư phụ muốn trừng phạt thế nào tôi cũng đáng chịu cả.”

Trương Đống Quốc đầy hối hận: “Sau khi ly hôn, tôi chỉ một lòng theo đuổi sự nghiệp. Khi sự nghiệp lên đến đỉnh cao, tôi lại cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, chẳng còn gì mới mẻ cả. Khi đó gặp sư tỷ, tôi mới nhất thời nổi lòng tà.”

Tống Miên là một người rất có thần thái.

Dù trong giới giải trí đầy rẫy người đẹp, cô ấy vẫn sở hữu sức hút rất riêng, luôn mang theo một cảm giác nghi thức kỳ lạ, vừa tinh tế vừa mê cái đẹp, say mê tất cả những việc tốn thời gian. Đi bên cô, mỗi ngày đều có cảm giác đầy mong đợi, chẳng ai biết hôm nay cô ấy lại định làm trò gì.

Vưu Dật Tư quen cô ấy một thời gian cũng cảm nhận được điều đó.

Lúc trước khi bị Trương Đống Quốc uy h**p, phản ứng đầu tiên của Tống Miên là tuyên bố rằng mình là một ngôi sao nữ đầy triển vọng, xinh đẹp và trẻ trung, chẳng có ai xứng với cô ấy cả.

Có thể nhiều người sẽ cảm thấy cô ấy quá tự luyến. Nhưng cô ấy lại rất quan tâm đến việc fan thích cô ấy vì cô ấy xinh đẹp. Đối với những người yêu quý và giúp đỡ cô ấy, cô ấy lại đặc biệt kiên trì một cách khó hiểu.

Vưu Dật Tư giúp cô ấy, cô ấy cũng sẽ đối xử với Vưu Dật Tư rất tốt, thậm chí còn sùng bái cô nữa.

Thế giới này có rất nhiều người kỳ lạ, mỗi người đều mang trong mình những tính cách mà Vưu Dật Tư chưa từng thấy trong thế giới tận thế của mình.

Không phải những con người chạy theo quy trình máy móc, không phải những công cụ vô tri, không phải những gương mặt nhạt nhòa vô danh.

Nhà tư bản có thể là một Trương Đống Quốc đôi lúc ngốc nghếch đến mất mặt.

Người làm công việc đặc biệt cũng có thể ôn hòa, hài hước khi trò chuyện như Giang Triển Ba.

Người trẻ tuổi có thể ngông cuồng như Tống Miên, có thể tự luyến như Lâm Liệt Ảnh, có thể trầm lặng như Tiểu Giang.

Chính thế giới rực rỡ màu sắc này đã tạo nên tất cả ngay từ đầu.

Lần đầu tiên, Vưu Dật Tư nảy sinh ý định cải tạo một nhà tư bản, thậm chí còn nói ra những lời như thế này: “Sức ảnh hưởng của ông có thể giúp ông làm được rất nhiều chuyện mà không phải chịu trừng phạt. Nhưng từ nay về sau, ông không thể dùng nó vào những việc như vậy nữa. Sức ảnh hưởng của ông cũng có thể trở thành bàn quay số phận thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.”

Cô bình tĩnh nói: “Đối với bọn tôi mà nói, để tác động đến một người vốn chẳng dễ dàng gì. Muốn thay đổi cả cuộc đời một người, có khi phải đánh đổi cả tính mạng. Nhưng ông thì chỉ cần một câu nói, một hành động, một sự chỉ dẫn.”

Cô nói: “Chỉ cần đơn giản vậy thôi, cũng đủ giúp rất nhiều người có cuộc sống tốt hơn.”

Trương Đống Quốc ngơ ngác nhìn cô.

Cô không nói gì nữa, chậm rãi bước đến trước bể cá lớn trong văn phòng của Trương Đống Quốc.

Bên trong là những loài cá cảnh quý hiếm. Vưu Dật Tư cúi người, qua sự khúc xạ của nước, cô nhìn thấy chiếc bàn làm việc khổng lồ méo mó phản chiếu sau lưng mình, rồi lại vượt qua nó để nhìn ra cửa sổ sát đất và những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Cô tùy tiện nhặt một nắm sỏi trang trí bên cạnh, thả từng viên theo kẽ tay xuống nước.

“Ông có thể để chúng chìm xuống.”

Rồi ngay trước khi chúng chạm đáy, cô nhẹ nhàng vốc nước, dễ dàng vớt tất cả lên, để những viên sỏi ướt đẫm trải trên lòng bàn tay.

“Cũng có thể kéo chúng lên.”

Vưu Dật Tư bình thản nói: “Ông có thể làm được rất nhiều chuyện. Tống Miên xinh đẹp như thế, đừng để con gái nghĩ rằng xinh đẹp là một lưỡi dao, có thể đâm người khác, cũng có thể tự đâm chính mình.”

*

Khi về đến căn cứ huấn luyện quân sự, Trương Đống Quốc như chợt bừng tỉnh, nói: “Sư phụ.”

Vưu Dật Tư ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

“Mấy chuyện khác, tôi tạm thời chưa biết nên bồi thường gì cho Tống Miên.” Trương Đống Quốc gãi đầu: “Nhưng phiền phức lớn nhất của cô ấy hiện tại chắc là tên Trương Lực kia. Chính là tên ngôi sao nam đã có vợ nhưng vẫn bị cô ấy châm chọc mấy câu trên chương trình, khiến cô ấy bị nhiều người công kích đó. Tôi từng gặp cậu ta, đúng là không ra gì. Tôi cũng biết cậu ta luôn giả bộ làm một người chồng yêu vợ, nhưng thực tế sau lưng lại bẩn thỉu không kể xiết.”

Trương Đống Quốc nói. “Vừa nãy tôi đã để cậu ta tự mình cảm nhận một chút về sức mạnh của tư bản.”

Vưu Dật Tư im lặng giây lát.

Được thôi.

Trương Đống Quốc cất điện thoại, hài lòng nói: “Cứ để tôi bảo vệ công lý của giới giải trí.”

Vưu Dật Tư day trán.

Cô mở cửa xe bước xuống, vừa hay gặp huấn luyện viên Hồ đi tới.

“Chị Vưu, cuối cùng chị cũng về rồi!” Huấn luyện viên Hồ vô cùng phấn khích: “Hai ngày nay bọn họ tiến bộ nhiều lắm, mau quay lại xem đi. Ngày mai huấn luyện xong là có thể đi tham quan chỗ khác rồi.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Chỗ khác là chỗ nào?”

“Xe tăng.” Huấn luyện viên Hồ thản nhiên nói: “Chỉ là tham quan thôi, không phải nội dung huấn luyện quan trọng. Bên chỗ chúng tôi toàn xe đã nghỉ hưu, mấy hôm trước còn cho đoàn phim mượn để quay phim. Lần này thu lại để quay chương trình, suýt nữa bọn họ không chịu trả.”

Nói rồi anh ta gạt chuyện này qua, cười hì hì: “Nhưng còn phải làm phiền chị Vưu một chuyện nữa, lãnh đạo đã chọn được người rồi, muốn hỏi xem khi nào chị có thời gian hướng dẫn bọn họ chút.”

“Cậu cũng trong đó à?”

“Có chứ! Tôi chăm chỉ lắm đó.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.

Bên kia, Trương Đống Quốc nhận một cuộc điện thoại, ậm ừ đáp vài câu rồi hỏi: “Ai cơ? Trương Lực đang quay phim ở đây á?”