Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 7 lượt Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Cẩu huyết , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , 1v1 , Băng sơn , Cao lãnh chi hoa , Bệnh mỹ nhân , Hỏa táng tràng Giới thiệu: Vì cha nợ cờ bạc, Lâm Sơ bị bán vào thanh lâu. Ngày đầu tiên tiếp khách, cậu đã lọt vào mắt xanh của Đoan Vương – Thẩm Thanh Yến – người quyền cao chức trọng, khí chất thanh lãnh xuất trần. Hắn bỏ tiền chuộc thân cho cậu, mang cậu về biệt viện trong Vương phủ. Lâm Sơ mang tâm tình thấp thỏm lo sợ mà đến hầu hạ vị này, nhưng kết quả lại bị hung hăng cự tuyệt. Lúc ấy cậu mới hiểu ra, hóa ra Đoan Vương chuộc cậu về không phải để cậu hầu hạ, mà muốn cậu dùng thân mình nuôi cổ, trở thành dược nhân. Chỉ vì muốn cứu người trong lòng Đoan Vương. Lâm Sơ nghe được thù lao hậu hĩnh, lập tức đồng ý. Cậu cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn nuốt cổ trùng. Cậu gắng gượng chịu khổ, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc đưa tới mỗi tháng. Dù mỗi lần nuốt cổ trùng, thân thể cậu đều suy kiệt thêm, cậu cũng chẳng bận tâm. Không ai biết rằng, kỳ thực cậu vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian. Chi bằng trước khi chết, cậu cố gắng lo liệu cho mẹ và muội muội có chút đường sống. Thẩm Thanh Yến chưa từng gặp qua ai ngoan ngoãn như Lâm Sơ. Muốn cậu làm gì, cậu sẽ làm nấy. Rõ ràng bị ép nuốt cổ trùng đau đến mức sắp ngất, vậy mà vẫn cười nói: “Ta không sao.” Rõ ràng thân thể cậu yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng trước mặt hắn lúc nào cũng gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ. Thẩm Thanh Yến vốn lạnh lùng vô tình, bỗng bắt đầu hối hận. Hắn hối hận vì đã tìm Lâm Sơ làm người thí dược, hối hận vì bắt cậu nuôi cổ. Hắn không đành lòng nhìn Lâm Sơ chịu khổ, chỉ muốn mỗi ngày để cậu được sống tốt. Cái gọi là bằng hữu, cái gọi là tính mạng người khác, hắn chẳng muốn cứu nữa. Dựa vào cái gì mà phải lấy sức khỏe của Lâm Sơ để đổi lấy sinh mạng kẻ khác? Thẩm Thanh Yến không còn để Lâm Sơ tiếp tục nuôi cổ. Nhưng hắn không biết, đã quá muộn rồi. Thân thể của Lâm Sơ sớm đã suy sụp. Thái y chẩn đoán, Lâm Sơ chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Thẩm Thanh Yến điên rồi. “Không phải nói nuôi cổ sẽ không nguy đến tính mạng sao? Dựa vào cái gì các ngươi lại nói em ấy sẽ chết?!” “Nếu là người khỏe mạnh nuôi cổ, nhiều lắm cũng chỉ dưỡng mấy năm là có thể hồi phục. Nhưng Lâm công tử vốn đã yếu sẵn, dù không nuôi cổ thì cũng chỉ sống được ba bốn năm. Giờ mỗi tháng lại phải nuốt cổ trùng, chẳng khác nào đeo bùa đòi mạng!” Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ sắc mặt tái nhợt trong lòng, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Dù là trời cao hay địa ngục, hắn cũng phải cứu Lâm Sơ. ☀️ Sau này, cả kinh thành đều biết, Đoan Vương điện hạ hết mực cưng chiều, sủng ái vị nam sủng được nuôi ở biệt viện kia. Rồi về sau nữa, vị tiểu nam sủng ấy bất ngờ được phát hiện chính là đứa con bị ôm nhầm năm xưa của Hầu phủ Ninh Viễn. Ngày cậu trở về Hầu phủ, từng món sính lễ, từng món hạ lễ trân quý từ Vương phủ được đưa thẳng đến cửa Hầu phủ. Đó vừa là hạ lễ, cũng chính là sính lễ. 【Ngoan ngoãn đáng thương mỹ nhân bệnh tật thụ x Lãnh tâm lãnh tình, mạnh miệng mà thật ra hết mực sủng ái công】 ☀️Song khiết, công không có bạch nguyệt quang. ☀️Truyện chua ngọt xen lẫn, cẩu huyết. ☀️Tag: cung đình – hầu tước – băng sơn, cao lãnh chi hoa – truy thê – hỏa táng tràng. ☀️Góc nhìn chính: Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến. ☀️Khác: Vừa chua vừa ngọt, cũng đầy cẩu huyết. ☀️Một câu tóm tắt: Chỉ là nuốt cổ thôi, vợ sao lại chết? ☀️Ý nghĩa: Tình yêu là định nghĩa vĩnh hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 61

Chương 61: Em đừng chê ta

"Em có biết em đang làm gì không?"

Thẩm Thanh Yến khẽ rũ mắt, trong đôi mắt kia d*c v*ng đã quay cuồng, sớm đã không có cách nào che giấu.

Bàn tay nóng bỏng men theo đôi chân dài của Lâm Sơ từ dưới trượt dần lên, hắn nhìn gương mặt Lâm Sơ ngày càng đỏ bừng, nhịp thở cũng theo đó mà nặng nề hơn.

Lâm Sơ không dám ngước nhìn, đây cũng là lần đầu cậu to gan làm chuyện như thế, chỉ dám chôn mặt vào ngực Thẩm Thanh Yến, giọng nói mềm xèo như mèo con cào người, ngây thơ xen lẫn mị hoặc: "Tất nhiên là em biết…"

Đây là những thủ đoạn quyến rũ mà năm đó hoa khôi ở lâu Túy Nguyệt từng dạy cậu, hôm nay cậu đem ra dùng thử trên người Thẩm Thanh Yến.

Nhưng động tác của cậu vẫn còn vụng về, da mặt mỏng, chỉ mới thử một chút mà đã tự xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Thẩm Thanh Yến bật cười khẽ, giường khẽ rung động, Lâm Sơ lập tức bị hắn đè xuống dưới thân, căn bản không thoát nổi: "Dù tối nay em có khóc, ta cũng sẽ không buông tha đâu."

……

Đêm dài dằng dặc, tiếng khóc đứt quãng của Lâm Sơ không ngừng vang vọng trong trướng, đúng như lời hắn nói: dẫu khóc cũng không được buông tha. Tay chân Thẩm Thanh Yến luống cuống, vừa hôn vừa dỗ, lại lau nước mắt, ôm chặt vào lòng, mãi đến khi trong trướng dần yên ắng. Nhưng không bao lâu sau, chiếc giường lại bắt đầu kịch liệt rung động, hai thân ảnh đan xen rồi chìm hẳn vào trong màn đêm.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, đôi mắt Lâm Sơ vẫn còn đỏ hoe, hiển nhiên tối qua đã khóc đến thương tâm.

Vốn thân thể cậu đã yếu ớt, lại bị giày vò suốt cả đêm, giờ càng mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Cậu chỉ cảm thấy cả người kiệt quệ, bụng đói cồn cào, muốn ngồi dậy tìm chút gì ăn, nhưng vừa cử động, nơi thắt lưng lập tức dâng lên cơn nhức nhối kịch liệt khiến sắc mặt cậu đỏ bừng. Đang cố chống người xuống giường thì một bàn tay to đặt lên vòng eo gầy mảnh, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định xoa ấn.

"Sao không ngủ thêm một lát nữa?" Thẩm Thanh Yến cũng tỉnh dậy, ngồi dậy đỡ lấy eo cậu, xoa ấn thuần thục: "Có phải rất đau không?"

"Cũng… cũng ổn." Lâm Sơ miễn cưỡng đáp.

Thẩm Thanh Yến nhìn ra sự thẹn thùng của cậu, nhưng không vạch trần.

Đêm qua họ đã gọi không ít lần nước ấm, mỗi lần xong việc, đều là Thẩm Thanh Yến ôm cậu đi rửa sạch sẽ. Lâm Sơ chẳng còn chút sức nào, chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, để mặc hắn chăm chút.

Thẩm Thanh Yến đã kìm nén d*c v*ng bao năm, nay bỗng được mở ra, lại còn gặp phải một hồ ly nhỏ câu nhân như Lâm Sơ, làm sao hắn có thể buông tay.

Dù biết thân thể Lâm Sơ yếu ớt, nhưng khi tình triều dâng trào, hắn vẫn không khống chế được, vô tình khiến Lâm Sơ khóc nức nở. Mà hắn lại không chịu nổi khi thấy Lâm Sơ khóc, chỉ còn biết dỗ dành rồi lại không kìm lòng mà tiếp tục, hết lần này đến lần khác.

So với tưởng tượng, Lâm Sơ càng mềm mại yếu ớt hơn, làn da vừa chạm đã ửng hồng, chỉ cần hơi dùng sức đã in lại dấu vết.

Thẩm Thanh Yến đã khao khát cậu từ lâu, trước kia vì nhiều lý do mà phải kìm nén, nhưng tối qua chính là Lâm Sơ chủ động quấn lấy, hắn đương nhiên không cách nào bỏ qua.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Sơ, khi ấy Lâm Sơ quỳ bò trước mặt, đưa tay định tháo đai lưng hắn. Lúc đó, hắn lại đẩy người ra. Nghĩ đến đây, cổ họng bỗng thắt lại. Khi ấy, quả thật hắn không biết quý trọng.

Còn bây giờ, hắn lại luyến tiếc không nỡ để Lâm Sơ quỳ nữa, bản thân còn tình nguyện quỳ xuống, thành kính hôn người từ đầu đến chân một lượt.

Chỉ cần nghĩ đến việc ngoài hắn ra, từng có kẻ khác cũng chạm đến Lâm Sơ, trong lòng hắn chua xót vô cùng. Chỉ trách chính mình không xuất hiện sớm hơn, để bảo hộ người thật tốt.

Thẩm Thanh Yến kề trán vào trán Lâm Sơ, đôi mắt tràn ngập ghen tuông, giọng khàn khàn: "Đêm qua ta biểu hiện, em vừa lòng chứ?"

Mặt Lâm Sơ lập tức đỏ ửng: "Mọi thứ của điện hạ đều rất lợi hại, em tất nhiên là vừa lòng."

"Thật sao?"

Nghe thấy Lâm Sơ khen hắn lợi hại, ánh mắt Thẩm Thanh Yến sáng bừng: "Vậy… so với những kẻ kia, ta có phải lợi hại nhất không?"

Những kẻ kia?

Lâm Sơ thoáng ngẩn người: "Những kẻ nào?"

Thẩm Thanh Yến khó mở lời, hắn sợ nếu nói ra sẽ khiến Lâm Sơ nhận ra mình đang đem bản thân đi so với nam nhân khác, tranh giành cao thấp. Nhưng nếu không hỏi, lòng hắn lại chẳng thể yên.

Chỉ đành thấp giọng: "Ta tối qua là lần đầu tiên, có lẽ làm chưa đúng, khiến em đau, nhưng về sau sẽ không vậy nữa… em đừng chê ta."

"Hả?"

Lâm Sơ chớp mắt, bị lời hắn làm cho ngây ngẩn.

Tại sao lại chê bai điện hạ?

Cậu chẳng hiểu nổi Thẩm Thanh Yến đang nghĩ gì, thành thật đáp: "Sao có thể chứ, trong lòng em, điện hạ là lợi hại nhất."

Lợi hại nhất… Lời nói ấy khiến khóe môi Thẩm Thanh Yến bất giác nhếch cao. Bất kể quá khứ Lâm Sơ thế nào, thì hiện tại, người hắn có được chính là Lâm Sơ, và trong lòng Lâm Sơ, lợi hại nhất cũng chỉ là hắn.

Thấy gương mặt Thẩm Thanh Yến chỉ trong chớp mắt từ trầm buồn chuyển sang vui mừng, Lâm Sơ càng mờ mịt hơn.

Điện hạ này, cảm xúc của ngài biến đổi cũng nhanh thật.

Cậu vòng tay ôm eo Thẩm Thanh Yến, thuận miệng nói: "Đêm qua cũng là lần đầu tiên của em, điện hạ cũng đừng chê em."

Vừa dứt lời, Lâm Sơ cảm nhận rõ đôi tay đang đặt trên hông mình thoáng cứng lại.

Trong mắt Thẩm Thanh Yến, thần sắc không ngừng biến đổi. Trước kia vì chuyện lâu Túy Nguyệt, hắn vẫn cho rằng Lâm Sơ đã từng bị người khác chạm vào, sau này càng thích Lâm Sơ thì lại càng ghen tuông khổ sở, đến cả vừa rồi hắn vẫn còn ganh ghét những kẻ từng chiếm hữu Lâm Sơ. Mãi cho đến lúc này, nghe thấy Lâm Sơ nói đó cũng là lần đầu tiên của mình, Thẩm Thanh Yến mới hiểu ra thì ra trước nay hắn đã hiểu lầm.

Khó trách tối qua Lâm Sơ biểu hiện vừa vụng về vừa căng thẳng, mà hắn lại không nghĩ nhiều hơn, chỉ muốn để từ nay về sau thân thể Lâm Sơ chỉ còn nhớ kỹ đến hắn.

Thẩm Thanh Yến hiếm khi đỏ mặt.

Lâm Sơ thấy hắn im lặng không nói, lại nhớ đến cuộc đối thoại kỳ quái vừa rồi, chợt như phản ứng lại, ngờ vực hỏi: "Điện hạ, ngài chẳng lẽ cho rằng em… cho rằng em ở lâu Túy Nguyệt…"

Nói đến miệng, cậu lại khó mở lời.

Thẩm Thanh Yến vội vàng cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, là ta hiểu lầm."

Đôi mắt Lâm Sơ lại đỏ lên: "Em ở lâu Túy Nguyệt cũng chỉ có ba ngày, sau đó đã được ngài chuộc ra, sao ngài có thể hiểu lầm em như thế?"

Khó trách lúc đó Thẩm Thanh Yến cứ bảo cậu câu dẫn, bảo cậu đừng dùng mấy thủ đoạn quyến rũ kia — thì ra trong lòng hắn vẫn coi Lâm Sơ là kẻ lấy sắc hầu người.

Thẩm Thanh Yến biết mình khiến cậu hiểu lầm, làm Lâm Sơ đau lòng khổ sở.

Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự mắng mình hỗn trướng, một mực dỗ dành để Lâm Sơ đừng giận. Lâm Sơ vốn không định để ý đến hắn, nhưng bụng đói cồn cào, kêu lên, cậu ngượng ngùng liếc mắt, đẩy Thẩm Thanh Yến ra nói: "Em đói bụng."

Thẩm Thanh Yến nắm lấy bàn tay đang đẩy mình, hôn lên lòng bàn tay cậu một cái: "Chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho Vương phi nhà ta."

Lâm Sơ hừ khẽ một tiếng.

……

Kể từ ngày phát hiện ra Thẩm Thanh Yến vẫn luôn hiểu lầm, Lâm Sơ lập tức giận dỗi với hắn, không chịu ngủ chung giường. Đáng thương cho Đoan Vương điện hạ, ở Hầu phủ thì Ninh Viễn hầu cũng không chịu tiếp đãi, một gian phòng khách cũng không cho hắn, Thẩm Thanh Yến đành phải đêm nào cũng năn nỉ Lâm Sơ, xin được chia một nửa gối nằm.

Cứ thế trôi qua vài ngày, Thẩm Thanh Yến còn chưa kịp được tha thứ thì đã bị Tuyên Minh đế phái đi chấp hành công vụ, buộc phải rời Hầu phủ một thời gian.

Lúc sắp đi, Lâm Sơ cũng ra tiễn.

Cậu ôm chặt eo Thẩm Thanh Yến không chịu buông, rõ ràng luyến tiếc vô cùng.

Thẩm Thanh Yến bật cười: "Không giận ta nữa?"

"Ừ." Lâm Sơ khẽ nói: "Ngài mau chóng trở về."

"Yên tâm, ta sẽ xử lý nhanh thôi."

Thật ra chỉ là chuyện ba ngày, nhưng đối với Thẩm Thanh Yến và Lâm Sơ, xa nhau một ngày cũng đã khó nhịn.

Nhưng không lâu sau khi Thẩm Thanh Yến đi, Hầu phủ đã xảy ra chuyện.

Kiều lão phu nhân quanh năm ở Phật đường tụng kinh, không hỏi chuyện đời, nay bỗng ngã bệnh. Kiều Tĩnh Nam mời đại phu tới xem, bọn họ đều nói tuổi tác lão phu nhân đã cao, e là chẳng còn được mấy năm.

Lâm Sơ đã từng gặp Kiều lão phu nhân vào ngày nhận tổ quy tông.

Khi ấy thần sắc lão phu nhân lãnh đạm, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi quay về Phật đường.

Hôm nay lão phu nhân bệnh nặng, lại chủ động nói muốn gặp cậu một lần.

Lâm Sơ không từ chối, vội vàng chạy đến. Dù sao bà ta cũng là tổ mẫu của cậu.

Trên giường bệnh, Kiều lão phu nhân gắng sức nắm chặt tay cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời. Bị bà ta nhìn đến rợn người, cổ tay còn đau nhói, nhưng cậu không dám gạt ra, chỉ quỳ gối bên giường hầu bệnh.

Mãi lâu sau, lão phu nhân mới thở hổn hển: "Sơ nhi, tổ mẫu tuổi đã cao, chẳng sống được bao lâu nữa…"

"Tổ mẫu đừng nói vậy, ngài phải sống lâu trăm tuổi mới đúng." Lâm Sơ vội an ủi.

Kiều lão phu nhân lại lạnh giọng cười: "Thật sao? Thực ra trước khi chết, tổ mẫu có một nguyện vọng, ngươi có thể thay ta hoàn thành không?"

"Nguyện vọng gì ạ?"

Lão phu nhân bảo cậu ghé sát tai, rồi khẽ nói một câu. Nghe xong, Lâm Sơ gật đầu: "Tổ mẫu yên tâm, con sẽ làm thay ngài."

Chẳng qua chỉ là ra ngôi chùa ngoài thành xin một lá bùa bình an, vậy mà cũng coi là nguyện vọng sao?

Trong lòng Lâm Sơ có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến việc bà khó lắm mới mở miệng nhờ vả, cậu gật đầu đồng ý.