Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 7 lượt Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Cẩu huyết , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , 1v1 , Băng sơn , Cao lãnh chi hoa , Bệnh mỹ nhân , Hỏa táng tràng Giới thiệu: Vì cha nợ cờ bạc, Lâm Sơ bị bán vào thanh lâu. Ngày đầu tiên tiếp khách, cậu đã lọt vào mắt xanh của Đoan Vương – Thẩm Thanh Yến – người quyền cao chức trọng, khí chất thanh lãnh xuất trần. Hắn bỏ tiền chuộc thân cho cậu, mang cậu về biệt viện trong Vương phủ. Lâm Sơ mang tâm tình thấp thỏm lo sợ mà đến hầu hạ vị này, nhưng kết quả lại bị hung hăng cự tuyệt. Lúc ấy cậu mới hiểu ra, hóa ra Đoan Vương chuộc cậu về không phải để cậu hầu hạ, mà muốn cậu dùng thân mình nuôi cổ, trở thành dược nhân. Chỉ vì muốn cứu người trong lòng Đoan Vương. Lâm Sơ nghe được thù lao hậu hĩnh, lập tức đồng ý. Cậu cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn nuốt cổ trùng. Cậu gắng gượng chịu khổ, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc đưa tới mỗi tháng. Dù mỗi lần nuốt cổ trùng, thân thể cậu đều suy kiệt thêm, cậu cũng chẳng bận tâm. Không ai biết rằng, kỳ thực cậu vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian. Chi bằng trước khi chết, cậu cố gắng lo liệu cho mẹ và muội muội có chút đường sống. Thẩm Thanh Yến chưa từng gặp qua ai ngoan ngoãn như Lâm Sơ. Muốn cậu làm gì, cậu sẽ làm nấy. Rõ ràng bị ép nuốt cổ trùng đau đến mức sắp ngất, vậy mà vẫn cười nói: “Ta không sao.” Rõ ràng thân thể cậu yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng trước mặt hắn lúc nào cũng gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ. Thẩm Thanh Yến vốn lạnh lùng vô tình, bỗng bắt đầu hối hận. Hắn hối hận vì đã tìm Lâm Sơ làm người thí dược, hối hận vì bắt cậu nuôi cổ. Hắn không đành lòng nhìn Lâm Sơ chịu khổ, chỉ muốn mỗi ngày để cậu được sống tốt. Cái gọi là bằng hữu, cái gọi là tính mạng người khác, hắn chẳng muốn cứu nữa. Dựa vào cái gì mà phải lấy sức khỏe của Lâm Sơ để đổi lấy sinh mạng kẻ khác? Thẩm Thanh Yến không còn để Lâm Sơ tiếp tục nuôi cổ. Nhưng hắn không biết, đã quá muộn rồi. Thân thể của Lâm Sơ sớm đã suy sụp. Thái y chẩn đoán, Lâm Sơ chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Thẩm Thanh Yến điên rồi. “Không phải nói nuôi cổ sẽ không nguy đến tính mạng sao? Dựa vào cái gì các ngươi lại nói em ấy sẽ chết?!” “Nếu là người khỏe mạnh nuôi cổ, nhiều lắm cũng chỉ dưỡng mấy năm là có thể hồi phục. Nhưng Lâm công tử vốn đã yếu sẵn, dù không nuôi cổ thì cũng chỉ sống được ba bốn năm. Giờ mỗi tháng lại phải nuốt cổ trùng, chẳng khác nào đeo bùa đòi mạng!” Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ sắc mặt tái nhợt trong lòng, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Dù là trời cao hay địa ngục, hắn cũng phải cứu Lâm Sơ. ☀️ Sau này, cả kinh thành đều biết, Đoan Vương điện hạ hết mực cưng chiều, sủng ái vị nam sủng được nuôi ở biệt viện kia. Rồi về sau nữa, vị tiểu nam sủng ấy bất ngờ được phát hiện chính là đứa con bị ôm nhầm năm xưa của Hầu phủ Ninh Viễn. Ngày cậu trở về Hầu phủ, từng món sính lễ, từng món hạ lễ trân quý từ Vương phủ được đưa thẳng đến cửa Hầu phủ. Đó vừa là hạ lễ, cũng chính là sính lễ. 【Ngoan ngoãn đáng thương mỹ nhân bệnh tật thụ x Lãnh tâm lãnh tình, mạnh miệng mà thật ra hết mực sủng ái công】 ☀️Song khiết, công không có bạch nguyệt quang. ☀️Truyện chua ngọt xen lẫn, cẩu huyết. ☀️Tag: cung đình – hầu tước – băng sơn, cao lãnh chi hoa – truy thê – hỏa táng tràng. ☀️Góc nhìn chính: Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến. ☀️Khác: Vừa chua vừa ngọt, cũng đầy cẩu huyết. ☀️Một câu tóm tắt: Chỉ là nuốt cổ thôi, vợ sao lại chết? ☀️Ý nghĩa: Tình yêu là định nghĩa vĩnh hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 20

Chương 20: Hoàng thúc còn nỡ đem đi nuôi cổ

Sợ Lâm Sơ ngồi như vậy không thoải mái, Thẩm Thanh Yến dứt khoát ôm cậu ngồi ngay trên đùi mình, một tay vòng qua eo, tay kia thì rảnh rỗi cầm một quả nho đưa tới bên môi cậu.

Thẩm Thanh Yến vốn đã quen cho Lâm Sơ ăn như thế, chẳng hề kiêng dè.

Lâm Sơ cũng theo bản năng cắn lấy quả nho, vị chua chua ngọt ngọt lan ra trong miệng khiến cậu tạm thời quên mất vì sao tâm trạng mình vừa rồi lại trùng xuống.

Trong quả nho có hạt, Lâm Sơ há miệng định nhả ra. Thẩm Thanh Yến như đoán được, lập tức chìa tay ra.

Lâm Sơ nhổ hạt nho vào lòng bàn tay hắn, vị Đoan Vương điện hạ nổi tiếng sạch sẽ vậy mà mặt vẫn thản nhiên, nhận lấy rồi dùng khăn lau tay, chẳng thấy có gì không hợp.

Hắn cúi mắt hỏi tiếp: "Còn ăn nữa không?"

Lâm Sơ lắc đầu: "Chua quá."

Từ trước đến giờ cậu chỉ thích đồ ngọt.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến lại cầm miếng bánh quả hồng mềm ngọt đút cho Lâm Sơ. c** nh* nhẹ cắn từng miếng, đường trắng dính vào khóe môi, Thẩm Thanh Yến lại đưa tay lau đi giúp.

Hai người dường như quên mất quanh mình vẫn còn người khác, chỉ thấy nhau trong mắt.

Đặc biệt là Thẩm Thanh Yến, trong đôi mắt phượng lạnh băng giờ lại thoáng ấm áp, chuyên chú chăm sóc Lâm Sơ.

Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc: "……"

Họ bỗng thấy mình dư thừa.

Không phải chứ, Hoàng thúc, đây là thật sao?

Chẳng phải đã nói mắc chứng ưa sạch sẽ à, sao đối với Lâm Sơ lại khác hẳn, nào là lau miệng, nào là chìa tay cho nhổ hạt… đây vẫn là Hoàng thúc mà họ quen biết sao?

Không ngờ Hoàng thúc một khi sủng ai thì lại chiều chuộng không chút kiêng dè thế này.

Thẩm Hạc Quy lặng lẽ nhìn sang Tô Thanh Lạc, rồi lại liếc Kiều Túc Tuyết đang bị lạnh nhạt, trong lòng thấy không ổn.

Nếu hôm nay chỉ có mình và Tô Thanh Lạc chứng kiến thì không sao, nhưng khổ nỗi Kiều Túc Tuyết cũng ở đây.

Vừa nãy Kiều Túc Tuyết còn nói chuyện với Lâm Sơ, chưa kịp để cậu đáp lại thì đã bị chuỗi hành động của Thẩm Thanh Yến cắt ngang.

Lúc này sắc mặt Kiều Túc Tuyết thực sự khó coi.

Từ nhỏ y đã kiêu ngạo. Tuy bị để lại một mình ở Vọng Kinh, nhưng nể mặt cha y, chẳng ai dám thất lễ với y. Hoàng thượng sủng ái, Thái tử ca ca cũng cưng chiều, Thẩm Thanh Yến dù tính tình lạnh nhạt nhưng với y vẫn luôn rất tốt. Nếu không thì ngay khi y trúng độc, Thẩm Thanh Yến đã chẳng lập tức tìm người nuôi cổ cứu y.

Thế nhưng hôm nay trong mắt Thẩm Thanh Yến chỉ còn có Lâm Sơ. Y bệnh đã lâu như vậy, Thẩm Thanh Yến chẳng thèm hỏi han lấy một câu, lại chỉ quan tâm Lâm Sơ muốn ăn gì.

Kiều Túc Tuyết âm thầm cắn răng, cố nén sự ghen tuông trong đáy mắt, chưa chịu bỏ cuộc mà nói tiếp: "Lâm Sơ, dù thế nào thì ta vẫn phải cảm ơn ngươi đã vì ta mà nuôi cổ. Ta biết nuôi cổ sẽ hại đến thân thể, nhưng tất cả là do Tuế An quá lo cho ta. Nếu lúc đó ta tỉnh lại, nhất định sẽ không để hắn làm phiền tới ngươi."

Trong từng câu chữ đều nhắc đến việc Thẩm Thanh Yến vì y mà đặc biệt tìm kiếm, vì y mà lo lắng đến mức nào.

Nói xong, xung quanh chợt lặng im.

Lâm Sơ nuốt miếng bánh quả hồng, chẳng biết có phải do quả nho còn quấy trong dạ dày hay không, chỉ thấy trong lòng hơi chua xót.

Cậu đã sớm biết Thẩm Thanh Yến tìm mình nuôi cổ vốn chỉ để cứu người trong lòng.

Vậy ra vị tiểu thế tử này chính là người trong lòng điện hạ sao?

Nếu thật như thế, cậu không nên ngồi trên đùi hắn, sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết. Nghĩ đến đây, Lâm Sơ hơi hối hận vì vừa rồi do buồn bực nên đã ôm lấy Thẩm Thanh Yến.

Cậu lén liếc sắc mặt khó coi của Kiều Túc Tuyết, vội chột dạ mà định bước xuống khỏi người Thẩm Thanh Yến.

Nhưng Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy hơi ấm mềm mại trong ngực rời đi, lập tức nhíu mày. Ngay khoảnh khắc mông Lâm Sơ rời đùi mình, hắn lại mạnh tay giữ eo, kéo cậu về lại trong ngực.

"Đi đâu?"

Lâm Sơ thầm nghĩ, đã ở trước mặt người trong lòng của điện hạ mà còn ôm người khác, chẳng trách điện hạ mãi chẳng theo đuổi được.

Cậu có chút lo lắng, nhìn thoáng qua Kiều Túc Tuyết, sợ y hiểu lầm nên vội vàng khẽ nói: "Thế tử gia nói quá rồi. Điện hạ vì ta mà chuộc thân, ta vì điện hạ san sẻ lo lắng là chuyện nên làm."

Ngụ ý rằng cậu chỉ là người làm việc cho Đoan Vương, không khác gì những kẻ hầu hạ khác.

Ánh mắt Kiều Túc Tuyết chằm chằm nhìn tay Thẩm Thanh Yến còn đang đặt trên eo Lâm Sơ, sắc mặt chẳng khá hơn, y yếu ớt ho khẽ một tiếng: "Tuế An cũng chỉ là lo nghĩ quá nhiều, chứ tình cảm giữa ta với hắn từ nhỏ đã rất thân thiết, hắn không muốn nhìn ta gặp chuyện… khụ khụ…"

Giờ phút này sắc mặt Kiều Túc Tuyết còn tái nhợt hơn cả Lâm Sơ, chỉ tiếc Thẩm Thanh Yến chẳng nhận ra, hắn chỉ bận quan tâm Lâm Sơ có lạnh hay không.

Nghe xong lời Kiều Túc Tuyết, Thẩm Thanh Yến hơi nhíu mày.

Hắn không muốn để Lâm Sơ hiểu lầm mình cùng Kiều Túc Tuyết có quan hệ gì: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, hôm đó nếu trong các ngươi có bất kỳ ai gặp chuyện, ta cũng sẽ không bỏ mặc."

Một câu phủi sạch hết ý tứ ái muội mà Kiều Túc Tuyết cố tình tạo ra, khiến bầu không khí lại càng thêm quái lạ.

Thấy sắc mặt Kiều Túc Tuyết ngày càng khó coi, Thẩm Hạc Quy vội lên tiếng hòa giải: "Thôi thôi, nói cái này làm gì, chúng ta bàn chuyện khác đi."

"Đúng vậy, Túc Tuyết, ngươi cũng biết tính tình Tuế An, tốt xấu gì cũng có thể bị ngài ấy nói thành hư." Tô Thanh Lạc cũng hùa theo.

Thẩm Hạc Quy liếc nhìn Lâm Sơ, thấy bây giờ Thẩm Thanh Yến coi cậu như bảo bối, không nhịn được cười nói: "Huống hồ, ngay cả một mỹ nhân nhỏ như thế này Hoàng thúc còn nỡ đem đi nuôi cổ, nghĩ vậy cũng đủ biết Túc Tuyết, à không, là chúng ta ngồi đây ai cũng có phần quan trọng trong lòng Hoàng thúc, cần gì phải tranh cãi thêm nữa?"

Nói xong, sắc mặt Kiều Túc Tuyết mới dịu đi một chút.

Nhưng sắc mặt Thẩm Thanh Yến thì lại trở nên khó coi.

Hắn cúi mắt nhìn người trong lòng ngực, sợ cậu suy nghĩ nhiều, ôm chặt người hơn một chút. Lâm Sơ ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, thần sắc bình thường, chỉ là một miếng bánh quả hồng ăn mãi vẫn chưa ăn xong.

Ánh mắt Thẩm Thanh Yến lạnh xuống, hắn liếc sang Thẩm Hạc Quy đang đắc ý vì lời nói của mình, chỉ hận không thể đá ngay nhóc về Đông Cung.

"Thẩm Hạc Quy, ngươi im miệng không nói thì không ai coi ngươi là câm đâu."

Sắc mặt Thẩm Thanh Yến không vui, nhưng lại chẳng cách nào phản bác.

Bởi mặc kệ bây giờ hắn đối với Lâm Sơ có suy nghĩ gì, thì sự việc hôm đó cũng không thể thay đổi được. Nếu người trúng độc hôm đó là Thẩm Hạc Quy, hắn cũng sẽ không do dự mà để Lâm Sơ nuôi cổ.

Đây là sự thật không thể chối bỏ.

Mà Thẩm Thanh Yến vốn không thích hối hận. Có những chuyện đã làm thì chỉ có thể kiên định đi tiếp.

May mắn là việc nuôi cổ sẽ không tổn hại đến tính mạng của Lâm Sơ, đây là điều duy nhất hắn thấy an lòng.

Đợi Thẩm Hạc Quy và mọi người rời đi, Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ trở về phòng.

Hắn nhìn cậu vẫn luôn im lặng, trong lòng bất an, nói: "Lâm Sơ, ngươi đừng để ý lời bọn họ nói."

"Vâng." Lâm Sơ ngoan ngoãn đáp.

Trong mắt cậu thoáng ảm đạm, rõ ràng biết bản thân không nên suy nghĩ, nhưng vẫn không khỏi có chút hâm mộ. Hâm mộ bọn họ ở trong lòng điện hạ có phân lượng như thế.

Hâm mộ Kiều Túc Tuyết vừa xảy ra chuyện đã có nhiều người lo lắng cho như vậy.

Nhưng bọn họ là bạn tốt mấy chục năm của điện hạ, còn cậu quen biết điện hạ chẳng qua mới một tháng, làm sao so sánh được, vốn dĩ cũng không có tư cách để so sánh.

Huống chi, cậu vẫn là một người sắp chết.

Thà đừng để điện hạ đặt cậu trong lòng thì hơn, bằng không mai sau nếu cậu chết đi, điện hạ sẽ càng đau lòng.