Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 7 lượt Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Cẩu huyết , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , 1v1 , Băng sơn , Cao lãnh chi hoa , Bệnh mỹ nhân , Hỏa táng tràng Giới thiệu: Vì cha nợ cờ bạc, Lâm Sơ bị bán vào thanh lâu. Ngày đầu tiên tiếp khách, cậu đã lọt vào mắt xanh của Đoan Vương – Thẩm Thanh Yến – người quyền cao chức trọng, khí chất thanh lãnh xuất trần. Hắn bỏ tiền chuộc thân cho cậu, mang cậu về biệt viện trong Vương phủ. Lâm Sơ mang tâm tình thấp thỏm lo sợ mà đến hầu hạ vị này, nhưng kết quả lại bị hung hăng cự tuyệt. Lúc ấy cậu mới hiểu ra, hóa ra Đoan Vương chuộc cậu về không phải để cậu hầu hạ, mà muốn cậu dùng thân mình nuôi cổ, trở thành dược nhân. Chỉ vì muốn cứu người trong lòng Đoan Vương. Lâm Sơ nghe được thù lao hậu hĩnh, lập tức đồng ý. Cậu cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn nuốt cổ trùng. Cậu gắng gượng chịu khổ, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc đưa tới mỗi tháng. Dù mỗi lần nuốt cổ trùng, thân thể cậu đều suy kiệt thêm, cậu cũng chẳng bận tâm. Không ai biết rằng, kỳ thực cậu vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian. Chi bằng trước khi chết, cậu cố gắng lo liệu cho mẹ và muội muội có chút đường sống. Thẩm Thanh Yến chưa từng gặp qua ai ngoan ngoãn như Lâm Sơ. Muốn cậu làm gì, cậu sẽ làm nấy. Rõ ràng bị ép nuốt cổ trùng đau đến mức sắp ngất, vậy mà vẫn cười nói: “Ta không sao.” Rõ ràng thân thể cậu yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng trước mặt hắn lúc nào cũng gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ. Thẩm Thanh Yến vốn lạnh lùng vô tình, bỗng bắt đầu hối hận. Hắn hối hận vì đã tìm Lâm Sơ làm người thí dược, hối hận vì bắt cậu nuôi cổ. Hắn không đành lòng nhìn Lâm Sơ chịu khổ, chỉ muốn mỗi ngày để cậu được sống tốt. Cái gọi là bằng hữu, cái gọi là tính mạng người khác, hắn chẳng muốn cứu nữa. Dựa vào cái gì mà phải lấy sức khỏe của Lâm Sơ để đổi lấy sinh mạng kẻ khác? Thẩm Thanh Yến không còn để Lâm Sơ tiếp tục nuôi cổ. Nhưng hắn không biết, đã quá muộn rồi. Thân thể của Lâm Sơ sớm đã suy sụp. Thái y chẩn đoán, Lâm Sơ chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Thẩm Thanh Yến điên rồi. “Không phải nói nuôi cổ sẽ không nguy đến tính mạng sao? Dựa vào cái gì các ngươi lại nói em ấy sẽ chết?!” “Nếu là người khỏe mạnh nuôi cổ, nhiều lắm cũng chỉ dưỡng mấy năm là có thể hồi phục. Nhưng Lâm công tử vốn đã yếu sẵn, dù không nuôi cổ thì cũng chỉ sống được ba bốn năm. Giờ mỗi tháng lại phải nuốt cổ trùng, chẳng khác nào đeo bùa đòi mạng!” Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ sắc mặt tái nhợt trong lòng, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Dù là trời cao hay địa ngục, hắn cũng phải cứu Lâm Sơ. ☀️ Sau này, cả kinh thành đều biết, Đoan Vương điện hạ hết mực cưng chiều, sủng ái vị nam sủng được nuôi ở biệt viện kia. Rồi về sau nữa, vị tiểu nam sủng ấy bất ngờ được phát hiện chính là đứa con bị ôm nhầm năm xưa của Hầu phủ Ninh Viễn. Ngày cậu trở về Hầu phủ, từng món sính lễ, từng món hạ lễ trân quý từ Vương phủ được đưa thẳng đến cửa Hầu phủ. Đó vừa là hạ lễ, cũng chính là sính lễ. 【Ngoan ngoãn đáng thương mỹ nhân bệnh tật thụ x Lãnh tâm lãnh tình, mạnh miệng mà thật ra hết mực sủng ái công】 ☀️Song khiết, công không có bạch nguyệt quang. ☀️Truyện chua ngọt xen lẫn, cẩu huyết. ☀️Tag: cung đình – hầu tước – băng sơn, cao lãnh chi hoa – truy thê – hỏa táng tràng. ☀️Góc nhìn chính: Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến. ☀️Khác: Vừa chua vừa ngọt, cũng đầy cẩu huyết. ☀️Một câu tóm tắt: Chỉ là nuốt cổ thôi, vợ sao lại chết? ☀️Ý nghĩa: Tình yêu là định nghĩa vĩnh hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 25

Chương 25: Lâm Sơ lại không cho hắn chạm vào

Thẩm Thanh Yến cố gắng giữ bình tĩnh, sai hạ nhân mang chậu nước ấm vào.

Hắn chưa từng làm loại việc hầu hạ này bao giờ, nên khi giúp Lâm Sơ lau sạch vết máu trên người, động tác vừa vụng về vừa căng thẳng. Tuy cố gắng nhẹ nhàng hết mức, nhưng những vết chai sạn trên tay do luyện kiếm lâu năm vẫn cọ xát làm da thịt mịn màng của Lâm Sơ bị trầy đỏ.

Làn da trắng như tuyết của cậu bị in lên những mảng đỏ ửng lớn.

Đợi đến khi lau sạch sẽ hết dơ bẩn trên người, thay y phục gọn gàng cho Lâm Sơ, toàn thân Thẩm Thanh Yến đã toát đầy mồ hôi.

Nhưng bất kể hắn làm thế nào, Lâm Sơ vẫn nằm bất động như khúc gỗ vô tri, hơi thở mỏng manh, chẳng hề tỉnh lại dù chỉ một chút.

Lòng Thẩm Thanh Yến ngày càng nặng nề.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài trời vốn đã ngừng tuyết, lại tiếp tục rơi xuống từng hạt dày đặc.

Hắn bất giác nhớ lại năm bảy tuổi, cũng là một ngày tuyết phủ đầy trời, biến cố cung đình nổ ra. Tuyên Minh đế khi ấy vẫn còn là Thái tử, đã giao hắn cho một vị thái giám tin cậy, lệnh mang hắn trốn khỏi cung.

Nào ngờ nửa đường bị tập kích, vị thái giám ấy liều chết che chở cho hắn mà bỏ mạng.

Máu nóng đỏ tươi bắn đầy mặt, đầy người hắn, thế nào cũng rửa không sạch. Từ đó hắn mắc chứng ám ảnh sạch sẽ.

Nhưng giờ đây, vì Lâm Sơ, hắn lại quên mất trên người mình đang mặc y phục dính đầy máu. Trong lòng chỉ còn lo lắng, mong Lâm Sơ mau tỉnh lại.

Khi La Quan dẫn người của Thái Y viện vào, họ bắt gặp ngay hình ảnh Thẩm Thanh Yến trong bộ áo gấm loang lổ máu, đôi mắt đỏ ngầu quay đầu nhìn lại, ánh mắt đáng sợ như Tu La từ địa ngục hiện thân, có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào.

"Điện hạ, vị này là trưởng tử của Tạ thái y – Tạ Trường Minh."

Dứt lời, phía sau La Quan bước ra một nam tử hai mươi mấy tuổi, cõng theo hòm thuốc, dáng vẻ thư sinh nho nhã, gương mặt mang theo nụ cười nhạt, đôi mắt lại hiếu kỳ đánh giá xung quanh.

Thẩm Thanh Yến cau mày: "Tạ thái y đâu?"

Nghe hỏi, Tạ Trường Minh vội ôm quyền: "Hồi bẩm điện hạ, cha ta được bệ hạ triệu vào cung, hiện đang chăm sóc cho Vân quý nhân. Bà ấy chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là sinh, nhưng thai tượng bất ổn, bệ hạ không yên tâm nên lệnh cho phụ thân ta ở trong cung cho đến khi bà ấy hạ sinh xong, không được rời đi."

Nghe vậy, mày Thẩm Thanh Yến càng nhíu chặt.

Tạ thái y không có ở đây, tình trạng của Lâm Sơ lại đặc biệt thế này, chẳng biết Tạ Trường Minh có thể thay cha chữa trị được không.

"Điện hạ không cần lo lắng, trước đây cha đã từng kể cho ta về chuyện nuôi cổ, trong lòng ta đã có sự chuẩn bị."

Thẩm Thanh Yến khẽ thở ra, lúc này chỉ còn cách đánh cược một phen.

Chuyện nuôi cổ vốn không thể để lan truyền ra ngoài, trong Thái Y viện cũng chỉ có Tạ thái y biết. Nay ông đã tiết lộ với con trai, chắc hẳn cũng đủ tin tưởng y thuật của cậu ta.

Không còn lựa chọn khác, Thẩm Thanh Yến đi tới trước mặt Tạ Trường Minh, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo: "Bổn vương muốn ngươi chữa khỏi cho cậu ấy."

Dù giọng điệu bình tĩnh chậm rãi, nhưng Tạ Trường Minh lại cảm nhận được áp lực vô hình khiến da gà nổi lên khắp người. Cậu ta cố nén sợ hãi, đáp: "Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực."

Cậu ta tiến đến bên giường, vén màn lên, chỉ thấy trên giường là một thiếu niên với dung mạo xinh đẹp.

Làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt khép hờ, hàng mi cong dài yên lặng rủ xuống, in bóng trên gương mặt tái nhợt không chút máu. Thân hình mảnh khảnh mỏng manh như thủy tinh dễ vỡ, vừa yếu đuối vừa mỹ lệ.

Tạ Trường Minh nhất thời nín thở, hồi lâu mới nhớ ra phải hít vào.

Không trách Đoan Vương điện hạ lại coi trọng dược nhân này đến vậy, thì ra là một dung nhan tuyệt mỹ đến thế.

Lại nghĩ đến việc mỹ nhân nhỏ bé này phải chịu khổ khi nuôi cổ, cậu ta không khỏi dấy lên niềm thương cảm.

Ổn định lại tinh thần, Tạ Trường Minh đặt tay bắt mạch cho Lâm Sơ.

Khuôn mặt vốn giãn ra thoải mái, chợt cau chặt mày khi vừa chạm đến mạch tượng.

Sao lại thế này? Mạch tượng này… quá mức quái lạ.

Tạ Trường Minh không tin, lại bắt mạch thêm một lúc. Bên cạnh, Thẩm Thanh Yến nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta thì trong lòng càng nôn nóng, lạnh giọng hỏi: "Cậu ấy có vấn đề ở mạch tượng sao?"

Tạ Trường Minh buông tay Lâm Sơ ra, gật đầu: "Mạch của Lâm công tử rất kỳ lạ, lúc thì yếu ớt như sắp tắt, lúc thì lại mạnh mẽ dồn dập. Ta nghĩ hẳn là do dược cổ trong cơ thể quấy phá nên mới xuất hiện mạch tượng kỳ lạ như vậy."

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Trường Minh gặp phải tình huống thế này. Tuy y thuật của cậu ta thuộc hàng xuất sắc trong thế hệ trẻ, nhưng vẫn không thể so với cha mình – Tạ Kỳ Vũ. Nếu Tạ Kỳ Vũ ở đây, chắc chắn có thể nhanh chóng nhìn thấu tình trạng thật sự của Lâm Sơ. Còn Tạ Trường Minh, chỉ có thể dựa vào suy đoán liên quan đến việc nuôi cổ. Cậu ta nói với Thẩm Thanh Yến: "Trong quá trình nuôi cổ, thân thể người bị nuôi sẽ trở nên vô cùng suy yếu. Mỗi lần nuôi dưỡng xong, thân thể lại kém đi một chút. Thân thể Lâm công tử yếu ớt, chịu không nổi sự hành hạ này nên việc đột ngột ngất xỉu cũng là chuyện thường gặp. Ta châm vài kim, Lâm công tử sẽ tỉnh lại."

"Thật vậy sao?"

Nghe mạch của Lâm Sơ quái lạ như thế, trong lòng Thẩm Thanh Yến vẫn chẳng yên tâm.

Tạ Trường Minh không vì bị nghi ngờ mà bực bội, chỉ lấy ngân châm ra, châm vài huyệt trên ngực Lâm Sơ. Chẳng bao lâu, người đang hôn mê chậm rãi mở mắt.

"Điện hạ, Lâm công tử đã tỉnh."

Thấy Lâm Sơ mở mắt, nỗi lo trong lòng Thẩm Thanh Yến mới dần được buông xuống.

Hắn lập tức đẩy Tạ Trường Minh ra, ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Lâm Sơ, dịu giọng hỏi: "Lâm Sơ, có chỗ nào không thoải mái không?"

Lâm Sơ vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo. Nhưng vừa thấy Thẩm Thanh Yến nắm tay mình, cậu lập tức như chim sợ cành cong, co rúm lại, rút tay về: "Điện hạ, ta không sao, không cần ngài lo lắng."

Nhìn bàn tay bị rút về nhanh chóng, trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Yến chỉ còn trống rỗng, trái tim như bị lưỡi dao cắt qua, nhói đau.

Lâm Sơ tỉnh lại rồi, nhưng lại không cho hắn chạm vào.

Trước đây chính hắn cố tình lạnh nhạt, giữ khoảng cách với Lâm Sơ. Còn bây giờ, chính Lâm Sơ lại không cho hắn chạm vào.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Tạ Trường Minh khiến cậu ta thấy có chút buồn cười. Không ngờ mỹ nhân nhỏ này còn có cá tính. Cậu ta nhìn Lâm Sơ, nói: "Điện hạ, vài ngày nữa ta sẽ quay lại bắt mạch cho Lâm công tử. Mạch của cậu ấy rất kỳ lạ, cần chú ý quan sát thêm."

"Được."

Thẩm Thanh Yến chẳng thèm liếc cậu ta, chỉ bảo La Quan tiễn khách. Ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người Lâm Sơ.

Lâm Sơ cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của hắn.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, trước khi hôn mê, cơ thể bỗng nhiên mất kiểm soát rồi ngã xuống. Giây phút ấy, trước mắt cậu tối đen, bên tai không còn nghe được gì, ngay cả nhịp tim cũng như dừng lại.

Khi đó, trong đầu cậu chỉ nghĩ: Chết có phải cũng chính là như vậy không?

Cậu nghĩ đến Thẩm Thanh Yến, nghĩ đến những ngày gần đây Thẩm Thanh Yến cố tình lạnh nhạt, giữ khoảng cách với mình.

Trong lòng cậu còn thầm thấy may mắn — may mà điện hạ lạnh nhạt với cậu, không đặt cậu trong lòng. Như vậy, đến khi cậu thật sự rời đi, ít ra cũng sẽ không khiến điện hạ đau lòng.

Nhưng khi tỉnh lại, cậu vẫn đối diện với ánh mắt tràn đầy lo lắng của Thẩm Thanh Yến.

Ánh mắt nóng bỏng ấy như ép thẳng vào tim ngực cậu, khiến cậu chỉ biết theo bản năng rút tay về, chỉ mong Thẩm Thanh Yến có thể cách mình xa một chút.