Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 7 lượt Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Cẩu huyết , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , 1v1 , Băng sơn , Cao lãnh chi hoa , Bệnh mỹ nhân , Hỏa táng tràng Giới thiệu: Vì cha nợ cờ bạc, Lâm Sơ bị bán vào thanh lâu. Ngày đầu tiên tiếp khách, cậu đã lọt vào mắt xanh của Đoan Vương – Thẩm Thanh Yến – người quyền cao chức trọng, khí chất thanh lãnh xuất trần. Hắn bỏ tiền chuộc thân cho cậu, mang cậu về biệt viện trong Vương phủ. Lâm Sơ mang tâm tình thấp thỏm lo sợ mà đến hầu hạ vị này, nhưng kết quả lại bị hung hăng cự tuyệt. Lúc ấy cậu mới hiểu ra, hóa ra Đoan Vương chuộc cậu về không phải để cậu hầu hạ, mà muốn cậu dùng thân mình nuôi cổ, trở thành dược nhân. Chỉ vì muốn cứu người trong lòng Đoan Vương. Lâm Sơ nghe được thù lao hậu hĩnh, lập tức đồng ý. Cậu cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn nuốt cổ trùng. Cậu gắng gượng chịu khổ, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc đưa tới mỗi tháng. Dù mỗi lần nuốt cổ trùng, thân thể cậu đều suy kiệt thêm, cậu cũng chẳng bận tâm. Không ai biết rằng, kỳ thực cậu vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian. Chi bằng trước khi chết, cậu cố gắng lo liệu cho mẹ và muội muội có chút đường sống. Thẩm Thanh Yến chưa từng gặp qua ai ngoan ngoãn như Lâm Sơ. Muốn cậu làm gì, cậu sẽ làm nấy. Rõ ràng bị ép nuốt cổ trùng đau đến mức sắp ngất, vậy mà vẫn cười nói: “Ta không sao.” Rõ ràng thân thể cậu yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng trước mặt hắn lúc nào cũng gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ. Thẩm Thanh Yến vốn lạnh lùng vô tình, bỗng bắt đầu hối hận. Hắn hối hận vì đã tìm Lâm Sơ làm người thí dược, hối hận vì bắt cậu nuôi cổ. Hắn không đành lòng nhìn Lâm Sơ chịu khổ, chỉ muốn mỗi ngày để cậu được sống tốt. Cái gọi là bằng hữu, cái gọi là tính mạng người khác, hắn chẳng muốn cứu nữa. Dựa vào cái gì mà phải lấy sức khỏe của Lâm Sơ để đổi lấy sinh mạng kẻ khác? Thẩm Thanh Yến không còn để Lâm Sơ tiếp tục nuôi cổ. Nhưng hắn không biết, đã quá muộn rồi. Thân thể của Lâm Sơ sớm đã suy sụp. Thái y chẩn đoán, Lâm Sơ chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Thẩm Thanh Yến điên rồi. “Không phải nói nuôi cổ sẽ không nguy đến tính mạng sao? Dựa vào cái gì các ngươi lại nói em ấy sẽ chết?!” “Nếu là người khỏe mạnh nuôi cổ, nhiều lắm cũng chỉ dưỡng mấy năm là có thể hồi phục. Nhưng Lâm công tử vốn đã yếu sẵn, dù không nuôi cổ thì cũng chỉ sống được ba bốn năm. Giờ mỗi tháng lại phải nuốt cổ trùng, chẳng khác nào đeo bùa đòi mạng!” Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ sắc mặt tái nhợt trong lòng, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Dù là trời cao hay địa ngục, hắn cũng phải cứu Lâm Sơ. ☀️ Sau này, cả kinh thành đều biết, Đoan Vương điện hạ hết mực cưng chiều, sủng ái vị nam sủng được nuôi ở biệt viện kia. Rồi về sau nữa, vị tiểu nam sủng ấy bất ngờ được phát hiện chính là đứa con bị ôm nhầm năm xưa của Hầu phủ Ninh Viễn. Ngày cậu trở về Hầu phủ, từng món sính lễ, từng món hạ lễ trân quý từ Vương phủ được đưa thẳng đến cửa Hầu phủ. Đó vừa là hạ lễ, cũng chính là sính lễ. 【Ngoan ngoãn đáng thương mỹ nhân bệnh tật thụ x Lãnh tâm lãnh tình, mạnh miệng mà thật ra hết mực sủng ái công】 ☀️Song khiết, công không có bạch nguyệt quang. ☀️Truyện chua ngọt xen lẫn, cẩu huyết. ☀️Tag: cung đình – hầu tước – băng sơn, cao lãnh chi hoa – truy thê – hỏa táng tràng. ☀️Góc nhìn chính: Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến. ☀️Khác: Vừa chua vừa ngọt, cũng đầy cẩu huyết. ☀️Một câu tóm tắt: Chỉ là nuốt cổ thôi, vợ sao lại chết? ☀️Ý nghĩa: Tình yêu là định nghĩa vĩnh hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 14

Chương 14: Không chỗ nào nương nhờ

Lâm Sơ khẽ rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt vốn trong trẻo ấy thoáng hiện nét u sầu rồi lại nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.

Cậu dựa vào lòng ngực Thẩm Thanh Yến, thân thể run rẩy dần dần được đối phương trấn an mà bình ổn lại, hơi thở không còn gấp gáp nữa, chỉ khẽ ho vài tiếng rồi cũng ngừng.

"Sơ nhi……" Liễu thị ở bên cạnh lo lắng nhìn.

Sau khi đã trấn tĩnh, Lâm Sơ mới quay sang Thẩm Thanh Yến nói: "Điện hạ, ta không sao."

Thẩm Thanh Yến cau mày nhìn cậu vài lần, thấy sắc mặt cậu đã không còn tái nhợt như trước, mới nới lỏng vòng tay đang ôm.

Lâm Sơ xoay người nhìn về phía Liễu thị, nở nụ cười: "Mẹ, con trở về thăm hai người đây."

Liễu thị lại nhìn Thẩm Thanh Yến, rồi nhìn con trai. Vừa rồi bà nghe bọn lưu manh gọi Thẩm Thanh Yến là Vương gia, hiện giờ trong kinh chỉ còn Đoan Vương ở lại, còn các Vương gia khác đều đã về đất phong. Như vậy, người trước mặt đây chính là Đoan Vương điện hạ!

Nghĩ đến trước đó Lâm Sơ từng nói gặp được quý nhân, hiện giờ còn hầu hạ bên người quý nhân, thì vị quý nhân trong miệng cậu…

Liễu thị không kìm được kéo Lâm Sơ lại, nhỏ giọng hỏi: "Sơ nhi, con nói chủ tử của con, chẳng lẽ chính là Đoan Vương điện hạ?"

Lâm Sơ gật đầu.

Nghe vậy, Liễu thị lại càng bất an: "Người tôn quý như thế, đâu phải chúng ta có thể với tới. Con ở cạnh Đoan Vương, phải hết sức cẩn trọng."

Đoan Vương vừa rồi đã ra mặt giúp cả nhà, bà vô cùng cảm kích. Nhưng nghĩ đến cảnh Đoan Vương trước bao người mà ôm ấp con trai mình, trong lòng bà lại thấy bất ổn.

Những bậc quyền quý như thế có thể vì một lúc hứng thú, hoặc động lòng thương hại mà ra tay giúp đỡ. Nhưng một khi đã chán thì so với ai khác còn bạc tình hơn.

Sơ nhi lại đẹp như vậy, Đoan Vương rất có thể chỉ là thấy mới lạ. Mai này hắn cưới vợ, Vương phi sao có thể dung thứ sự tồn tại của một nam sủng?

Lâm Sơ không biết mẹ mình đã hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Thẩm Thanh Yến, cậu cười nói: "Mẹ yên tâm, con có chừng mực. Hơn nữa, điện hạ rất tốt, con hầu hạ ngài ấy còn được ban thưởng rất nhiều."

Nói rồi, cậu lấy ra số vàng bạc châu báu mà Thẩm Thanh Yến đã ban trước đó. Một nửa để lại cho gia nhân trong biệt viện, phần còn lại đều đưa cho Liễu thị.

Liễu thị nhìn đống châu báu ấy mà choáng váng.

"Đây… đều là điện hạ ban cho con?"

"Đúng vậy." Lâm Sơ cười, mắt cong cong: "Mẹ, hãy đem số này đổi thành tiền rồi vào nội thành mua một căn nhà."

Dù không mua nổi nhà lớn, nhưng chỉ cần một căn nhỏ trong nội thành, cả nhà dọn đi, cũng tốt hơn phải sống trong cảnh lo lắng sợ hãi như ở đây.

"Chuyện chuyển nhà này cũng đừng nói với Lâm Lão Ngũ."

Lâm Lão Ngũ chính là cha của Lâm Sơ, đã lâu lắm rồi cậu không còn gọi ông ta là cha.

"Được……" Liễu thị do dự nhận lấy số ban thưởng, trong lòng vẫn lo lắng: "Sơ nhi, con ở bên Đoan Vương có chịu ấm ức gì không? Nếu thấy khổ, con cứ về nhà."

"Không có ấm ức gì đâu mẹ."

Lâm Sơ nắm tay mẹ, dịu giọng: "Mẹ đừng lo, con còn phải hầu điện hạ làm việc. Ngài ấy đã bỏ tiền chuộc thân cho con, việc chưa xong, sao con có thể nói đi là đi."

Lời đã nói đến thế, Liễu thị cũng không tiện nói thêm.

Lâm Nguyệt Nhi níu lấy áo Lâm Sơ, muốn được ôm. Thấy muội muội bị doạ sợ đến thế, Lâm Sơ xót xa vô cùng.

Cậu xoa đầu cô bé, thầm nghĩ chỉ cần một năm thôi, mình nhất định sẽ cho cả nhà một cuộc sống tốt đẹp.

Thẩm Thanh Yến đứng bên cạnh nhìn, không quấy rầy.

Nhưng nhớ lại cảnh vừa rồi Lâm Sơ suýt bị làm nhục, trong lòng hắn lại dấy lên cơn giận dữ.

Trước đây Lâm Sơ ở nhà cũng sống những ngày như thế này sao? Khi bị bắt nạt, có ai che chở cho cậu không?

Hắn hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh như lưỡi dao cắt qua lồng ngực, đau đớn vô cùng.

Chắc chắn là không ai bảo vệ nên cậu mới bị bán vào nơi như lâu Túy Nguyệt.

Thẩm Thanh Yến nhắm mắt, chỉ thấy giết sạch những kẻ kia vẫn chưa đủ hả giận.

Trên đường trở về, Lâm Sơ ngồi trên xe ngựa, thấy Thẩm Thanh Yến im lặng không nói, trong lòng hơi căng thẳng.

Điện hạ có phải cảm thấy cậu xuất thân quá mức thấp kém nên càng thêm khinh thường không.

Mấy ngày nay vẫn luôn được Thẩm Thanh Yến che chở, cậu vô thức sinh ra chút ỷ lại, muốn gần gũi với hắn, nhưng cậu lại rõ ràng thân phận của mình, không dám nghĩ ngợi viển vông, chỉ coi Thẩm Thanh Yến như một người ca ca đối xử tốt với cậu mà thôi.

Nếu Thẩm Thanh Yến lại giống trước kia mà chán ghét cậu, Lâm Sơ tự nhiên sẽ phải thu lại tấm lòng muốn thân cận, làm tốt bổn phận thuộc về mình.

Đang suy nghĩ thì Thẩm Thanh Yến bất chợt mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Hắn không hỏi mấy chuyện về bọn lưu manh, ngược lại lại hỏi chuyện khác: "Lâm Sơ, bổn vương ban thưởng cho ngươi, vì sao ngươi đều đưa hết cho mẹ ngươi, không giữ lại cho mình chút nào?"

Lâm Sơ ngẩn ra, một lúc lâu sau mới bất an nói: "Ta hầu hạ bên cạnh điện hạ, cơm áo không lo, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, chi bằng đều đưa về nhà, dù sao ta cũng không dùng đến."

Xong rồi, điện hạ hỏi vậy, chẳng lẽ là muốn đuổi cậu đi?

Trong lòng cậu hối hận, sớm biết thế thì đã chẳng nên dẫn điện hạ về nhà cùng mình.

Để hắn thấy được dáng vẻ thấp hèn này của cậu, điện hạ nhất định cảm thấy cậu rất phiền phức.

"Chẳng lẽ ngươi không có thứ gì mình muốn sao?"

Cuối cùng Thẩm Thanh Yến cũng nhận ra điểm bất thường.

Từ lúc Lâm Sơ vào phủ, điều cậu muốn và cầu đều chỉ là người nhà được bình an, có tiền.

Nhưng chưa bao giờ nhắc đến chính bản thân mình.

Đồ ăn cậu cũng không kén, đưa gì ăn nấy.

Quần áo cũng không có yêu cầu gì, cho gì mặc nấy.

Tưởng rằng cậu thích vàng bạc châu báu này nọ, kết quả thì hoặc là thưởng cho hạ nhân, hoặc mang về nhà.

Cậu giống như một người hoàn toàn vô dục vô cầu, với trần thế chẳng có gì lưu luyến.

Ý nghĩ ấy khiến Thẩm Thanh Yến hoảng sợ — trên đời sao lại có người không hề có d*c v*ng? Lâm Sơ còn trẻ như vậy, những thứ tốt đẹp của cuộc đời còn chưa được trải qua, sao lại có thể chẳng cầu cho bản thân?

"Điện hạ nói đùa rồi, chẳng phải ta đang ở cùng điện hạ học chữ hay sao, ta cũng có điều muốn chứ." Lâm Sơ nhìn Thẩm Thanh Yến, có chút nghi hoặc với câu hỏi của hắn.

"Không phải vậy."

Thẩm Thanh Yến cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại chẳng thể phản bác.

Nhìn nụ cười cong cong của Lâm Sơ trước mặt, hắn lại thấy ẩn dưới nụ cười ấy là một linh hồn chẳng còn sức sống, phảng phất nặng nề tử khí.

"Điện hạ hỏi thật kỳ lạ."

Thấy điện hạ không có ý muốn đuổi mình đi, Lâm Sơ lập tức nhẹ nhõm, giọng nói cũng thoải mái hơn.

Xe ngựa đã sắp vào thành, Lâm Sơ nhìn thấy phố phường nhộn nhịp hai bên đường, trong mắt lộ ra một tia hứng khởi, cậu quay sang nói với Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, ta có thể xuống đi dạo một chút không?"

Thẩm Thanh Yến nhìn sắc trời sắp tối, gió thu ngoài kia thổi từng trận, sợ Lâm Sơ ra ngoài lại bị cảm lạnh, vốn định từ chối nhưng khi đối diện đôi mắt hồ ly sáng long lanh kia, lời cự tuyệt lại nuốt xuống.

"Được."

Thẩm Thanh Yến gọi người dừng xe, ôm Lâm Sơ được bọc kín như người tuyết nhỏ xuống xe.