Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 9 lượt Trùm tài chính khét tiếng ở Hồng Kông – Ứng Đạc, xưa nay nổi danh là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngoài miệng từ bi nhưng trong lòng như rắn độc. Một cô gái câm có nhan sắc xuất chúng lại được anh ta đặc biệt ưu ái. Đường Quán Kỳ tuy không thể nói, nhưng thông minh, dịu dàng và luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ứng Đạc vốn hiếm khi buông lỏng cảnh giác với người khác, nhưng với cô, quyền lực, tiền bạc, những biệt thự xa hoa… anh ta đều mặc cô muốn lấy gì thì lấy. Thế nhưng, cô chưa bao giờ tham lam vật ngoài thân — thứ cô muốn, chỉ là chính con người anh ta. — Cho đến khi hôn lễ sắp diễn ra, Đường Quán Kỳ lại cầm tiền bỏ trốn. Ứng Đạc mới nhận ra, từ đầu tới cuối, cô đều lừa dối anh ta. Đường Quán Kỳ chưa từng có chút tình cảm nào, tiếp cận anh ta chỉ vì tiền. Kẻ lọc lõi, gian xảo và tàn nhẫn nhất trong giới tài chính lại bị một người phụ nữ đùa giỡn đến mức quay cuồng. Anh ta chặn được cô ở một tiểu quốc châu Âu, Đường Quán Kỳ cứ ngỡ anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Nhưng anh ta chỉ “tách” một tiếng, bật chiếc bật lửa bằng đồng nguyên chất, đốt tấm vé máy bay của cô. Ánh lửa rực cháy phản chiếu trong đôi mắt dài lạnh nhạt, những đường gân xanh trên tay anh ta căng chặt: “Về nhà đi, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Đường Quán Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Ứng Đạc chưa từng nghĩ, anh ta sẽ gục ngã trước một người phụ nữ. Còn Đường Quán Kỳ thì ngã càng sâu hơn — từ ngày hôm đó, cô chìm xuống chiếc giường trải thảm nhung trong biệt thự của anh, rồi chẳng thể đứng dậy nổi. Cặp đôi: Kẻ giả nhân giả nghĩa ẩn mình trong bóng tối × Đại mỹ nhân thâm sâu khó đoán Thân phận: Chuyên gia phân tích tài chính × Trùm tư bản Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 179

Chương 179: Truyền thông Cảng thiếu đạo đức

Trước khi Ứng Đạc đăng bài trên Instagram, chẳng ai biết chuyện này. Bây giờ thì ai cũng biết cô gái kia là bạn gái của Ứng Đạc.

Thông thường với thân phận như bọn họ, một khi đã công khai thì nghĩa là đang hướng đến hôn nhân.

Nếu không, chỉ riêng mấy bài báo của đám truyền thông vô lương tâm ở Cảng thành cũng đủ khiến họ mệt mỏi.

Dù Ứng Đạc đã thông báo một cách kín đáo, tiêu đề của báo Cảng vẫn cay độc không chịu được:

[Con trai độc nhất của Ứng Thừa Phong hóa ra không phải đồng tính, khoe ảnh ngọt ngào trên insta, đặc biệt ưu ái “vợ trẻ kém tuổi”] [Ứng Đạc “trâu già gặm cỏ non”, công khai tán tỉnh trên insta, vị hôn thê nghi là chưa thành niên, hai người chụp chung như cha với con gái] [Chỉ lộ nửa gương mặt đã làm điên đảo hội nam thần độc thân hàng đầu Cảng thành, người trong cuộc tiết lộ từng có vụ tranh giành kịch liệt tại dạ tiệc giữa tiểu thư quỹ thiên thần tư nhân và cô gái bí ẩn, cuối cùng người chiến thắng là vị danh viện vô danh đang sống tại Thọ Thần Sơn]

Đám bạn của Ứng Đạc suýt thì cười đến ngất.

Cô gái nhỏ bên cạnh Ứng Đạc đúng là trông nhỏ tuổi hơn, còn anh thì rõ ràng chín chắn hơn nhiều, nhưng bảo hai người giống cha con thì đúng là quá đáng.

Còn vụ đánh nhau ấy à, quá trình thì không ai thấy, nhưng Thần Huệ Tâm rơi xuống nước thì đúng là mọi người đều chứng kiến.

Bây giờ nhìn thấy cô gái đó trong nhà Ứng Đạc, mọi người cũng không lấy làm lạ.

Dù sao cô ấy chính là nữ chủ nhân nơi này.

Cô bước đến gần, ánh mắt Ứng Đạc vẫn luôn dõi theo. Trong nhà điều hòa hơi lạnh, lúc vào cô đã khoác một chiếc khăn choàng cashmere rộng, màu xám đậm với họa tiết đen. Tóc dài xõa xuống, trang điểm nhẹ nhàng, hai tay vòng lại, khẽ ôm lấy chiếc khăn mềm mại khi đi tới.

Vẻ ngoài vừa trí thức vừa dịu dàng, sau khi trang điểm thì trông không còn nhỏ tuổi như trong ảnh, ngược lại còn mang chút dáng vẻ của một người vợ đảm đang.

Ứng Đạc bắt chéo chân ngồi một bên ghế sofa, tay rất tự nhiên vòng qua lưng cô, giới thiệu với bạn mình:

“Quán Kỳ, Đường Quán Kỳ.”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện bình thản chào cô:

“Lần trước chỉ nhìn thấy ảnh, nay mới được gặp người thật. Vợ tôi thấy ảnh cô là đã muốn gặp rồi, Đường tiểu thư nếu rảnh thì mời cô ghé nhà đánh bài với bà xã tôi.”

Người ta đã lên tiếng chào hỏi, theo lẽ cô nên đáp lại xã giao, nhưng lời xã giao của cô, e rằng người ta sẽ không hiểu được.

Ứng Đạc mỉm cười:

“Cô ấy bị tổn thương dây thanh quản, gần đây đang tĩnh dưỡng nên không thể nói chuyện. Khi nào Quán Kỳ có thời gian, cô ấy sẽ gặp mọi người.”

Rồi anh quay sang giới thiệu với cô:

“Vị này là Lý sinh, giám đốc công ty Dược Chính Phong.”

Đường Quán Kỳ hiểu ra.

Chẳng trách nhìn quen mặt, thì ra đã từng thấy trên báo.

Ứng Đạc lần lượt giới thiệu từng người, cô gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.

Khi thấy Chu Trúc Văn, giọng Ứng Đạc hơi trầm xuống:

“Vị này em nhận ra.”

Tay vẫn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cô:

“Chu sinh làm bên tín thác, còn nhớ không?”

Cô cảm nhận được lực nhẹ từ tay anh, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, khẽ gật đầu.

Ánh mắt Chu Trúc Văn ôn hòa, chỉ là sâu trong đó có thứ gì đó gợn sóng mà cô không thể hiểu được, tổng thể vẫn giữ lễ độ:

“Lâu rồi không gặp, lần trước đã thất lễ.”

Cô lắc đầu, tỏ ý không sao.

Trong phòng chỉ có một người từng tận mắt chứng kiến Chu Trúc Văn từng có ý với Đường Quán Kỳ, giờ phút này cũng giả bộ như không biết gì.

Ai mà ngờ cô gái nhỏ kia vừa bước vào, mấy câu qua lại với Ứng Đạc lại hóa ra là do anh là bạn trai cô ấy.

Người biết chuyện thầm đỡ trán, trong chốc lát còn thấy thay Chu Trúc Văn mà xấu hổ giùm.

Đúng lúc đó, cửa bị gõ.

Đường Quán Kỳ đi ra mở cửa.

Quản gia đẩy xe bánh tinh xảo vào, bày các đĩa điểm tâm Trung Hoa thanh nhã lên bàn, nở nụ cười giới thiệu:

“Đây là bánh quy do Đường tiểu thư tự tay làm, mời các vị nếm thử.”

Có bánh quy hoa nhài, bánh quy hồng trà bá tước, bánh quy matcha ba màu, bánh quy Thiết Quan Âm.

Đường Quán Kỳ phát hiện trong nhà có rất nhiều loại trà, uống không hết nên mang ra làm bánh quy.

Vừa hay tất cả đều liên quan đến trà, cách bày biện và tạo hình thanh lịch, mỗi đĩa trà tử sa bày vài miếng điểm tâm tinh xảo.

Khi vừa bước vào nhà, cô đã thấy quản gia đang chuẩn bị trà điểm tâm, liền đề nghị đổi sang mấy món này.

Vừa nghe là do Đường Quán Kỳ tự tay làm, ánh mắt Ứng Đạc lập tức dịu xuống, tay lại đặt về eo cô, còn cố tình liếc nhìn Chu Trúc Văn một cái.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Chu Trúc Văn quả thật hơi mất khống chế, phức tạp đôi chút.

Cô gái từng khiến anh có cảm tình, giờ đã bước vào một mối quan hệ ổn định, gần như chạm đến cánh cửa hôn nhân, chỉ là hai bên chưa công khai mà thôi.

Ánh mắt Ứng Đạc như có men say, trầm thấp hỏi:

“Em làm à?”

Cô khẽ gật đầu.

Ánh nhìn của anh càng sâu, trong đó tràn đầy ám muội.

Cô dùng tay ra hiệu cho anh: “Anh nói vài câu đi.”

Ứng Đạc quay sang, dịu giọng nói với bạn bè và đối tác:

“Quán Kỳ ngại bánh đơn sơ, mong mọi người đừng chê.”

Không ít người trong phòng có liên quan đến giới Lan Môn, khi nhìn thấy đĩa bánh quy, ai nấy đều có chút cảm khái.

“Không nhớ nổi lần gần nhất ăn bánh do vợ bạn làm là khi nào nữa, cảm giác như hồi Lan Môn chưa chuyển mình, mấy bà vợ thời đó đều như vậy.”

“Hồi đó ai cũng chạy đôn chạy đáo, nhà nào cũng có dì hay thím làm điểm tâm. Bây giờ toàn là đầu bếp làm cả.”

Ngày xưa, lấy vợ là thật sự về để giữ nhà. Mình vất vả ngoài kia, về nhà có vợ xử lý vết thương, chuẩn bị cơm nước, dạy con học hành. Về đến nhà là thấy ấm lòng.

Còn bây giờ, vợ thường là “môn đăng hộ đối”, đa phần là tiểu thư nhà giàu, rất hiếm người làm được những chuyện đời thường, cảm giác gia đình cũng bớt đi phần nhân tình vị. Trước khi cưới là thỏa thuận rõ ràng, tài sản cũng phân định minh bạch bằng văn bản.

Ứng Đạc từng nói bạn gái anh là cháu gái của ân nhân, kiểu gắn bó vì nghĩa như vậy rất giống thế hệ trước—không rời không bỏ, nương tựa lẫn nhau, sẵn sàng giao phó cả mạng sống cho người kia. Loại hôn nhân đó khó mà dễ dàng chia tay được.

Có người nếm một miếng bánh quy, như vừa ngộ ra điều gì, nửa đùa nửa thật hỏi anh:

“Anh cố tình phải không?”

Ứng Đạc thản nhiên mỉm cười:

“Không, Quán Kỳ ở nhà vẫn thế.”

Anh còn ra vẻ bình thường như thật. Mọi người đối diện lập tức cười phá lên:

“Truyền thông nên chửi anh ác hơn mới đúng.”

Ứng Đạc mặt dày đáp:

“Vinh hạnh quá.”

Đường Quán Kỳ không hiểu mấy cái bánh đó có sức mạnh gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa sự ghen tỵ của vài người, như thể đang khiến Ứng Đạc “nở mày nở mặt”.

Cô khẽ chạm nhẹ vào d** tai anh, Ứng Đạc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô hỏi:

“Hình như nhà dưới dọn đi rồi.”

Ứng Đạc dịu dàng đáp:

“Ừ.”

Đường Quán Kỳ hơi đắc ý, người phụ nữ kia trước mặt cô còn giở giọng mỉa mai.

Ứng Đạc hỏi:

“Vui không?”

Cô gật đầu.

Ứng Đạc mỉm cười:

“Vui là được rồi.”

Chỉ là anh sẽ không nói, chính anh đã cho người mang vài món quà nhỏ xuống dưới.

Quản gia cũng không hé miệng.

Nữ minh tinh kia khi thấy là quà từ căn hộ phía trên gửi đến, khóe miệng suýt cười toét đến mang tai.

Nhưng chỉ một câu của quản gia: “Là phu nhân dặn tôi mang xuống,” đã khiến nữ minh tinh chết đứng. Cô dè dặt hỏi lại:

“Phu nhân…?”

Quản gia cũng rất tốt bụng giải thích: cô chắc từng gặp qua phu nhân rồi, vì cô ấy thỉnh thoảng cũng ở lại Trung Hoàn. Phu nhân còn nói, lần trước có gặp qua cô.

Mà trong khu này, người phụ nữ duy nhất từng liên quan đến Ứng sinh mà cô từng gặp, chính là cô gái sinh viên từng bị cô buông lời mỉa mai thẳng mặt.

Khoảnh khắc nhận ra người đó chính là “phu nhân”, mặt nữ minh tinh liền biến sắc đủ màu.

Trong giới này, chuyện cạnh tranh dẫm lên người khác để vươn lên là điều quá bình thường, cô cũng quen với việc đánh giá người khác.

Vậy nên đêm hôm đó, nữ minh tinh liền lập tức dọn nhà. Đến ban đêm cũng không dám ở lại, sáng hôm sau đã treo bảng bán nhà.