Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 9 lượt Trùm tài chính khét tiếng ở Hồng Kông – Ứng Đạc, xưa nay nổi danh là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngoài miệng từ bi nhưng trong lòng như rắn độc. Một cô gái câm có nhan sắc xuất chúng lại được anh ta đặc biệt ưu ái. Đường Quán Kỳ tuy không thể nói, nhưng thông minh, dịu dàng và luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ứng Đạc vốn hiếm khi buông lỏng cảnh giác với người khác, nhưng với cô, quyền lực, tiền bạc, những biệt thự xa hoa… anh ta đều mặc cô muốn lấy gì thì lấy. Thế nhưng, cô chưa bao giờ tham lam vật ngoài thân — thứ cô muốn, chỉ là chính con người anh ta. — Cho đến khi hôn lễ sắp diễn ra, Đường Quán Kỳ lại cầm tiền bỏ trốn. Ứng Đạc mới nhận ra, từ đầu tới cuối, cô đều lừa dối anh ta. Đường Quán Kỳ chưa từng có chút tình cảm nào, tiếp cận anh ta chỉ vì tiền. Kẻ lọc lõi, gian xảo và tàn nhẫn nhất trong giới tài chính lại bị một người phụ nữ đùa giỡn đến mức quay cuồng. Anh ta chặn được cô ở một tiểu quốc châu Âu, Đường Quán Kỳ cứ ngỡ anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Nhưng anh ta chỉ “tách” một tiếng, bật chiếc bật lửa bằng đồng nguyên chất, đốt tấm vé máy bay của cô. Ánh lửa rực cháy phản chiếu trong đôi mắt dài lạnh nhạt, những đường gân xanh trên tay anh ta căng chặt: “Về nhà đi, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Đường Quán Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Ứng Đạc chưa từng nghĩ, anh ta sẽ gục ngã trước một người phụ nữ. Còn Đường Quán Kỳ thì ngã càng sâu hơn — từ ngày hôm đó, cô chìm xuống chiếc giường trải thảm nhung trong biệt thự của anh, rồi chẳng thể đứng dậy nổi. Cặp đôi: Kẻ giả nhân giả nghĩa ẩn mình trong bóng tối × Đại mỹ nhân thâm sâu khó đoán Thân phận: Chuyên gia phân tích tài chính × Trùm tư bản Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 123

Chương 123: Tôi chưa từng nói bạn trai cô ấy không phải là tôi

Ứng Đạc bề ngoài vẫn bình thản, giọng trầm nhẹ:

“Không chào hỏi à?”

Đường Quán Kỳ giơ tay chào Chu Trúc Văn.

Chu Trúc Văn thoáng bất ngờ, trong mắt ánh lên niềm vui khó che giấu, giọng đầy dịu dàng:

“Xin chào, lâu rồi không gặp.”

Ứng Đạc từng nói Quán Kỳ là em gái của một người bạn, nhưng từ khi ở Hồng Kông đến nay, anh chưa từng gặp lại cô trong giới.

Anh vẫn tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại.

Đường Quán Kỳ lịch sự mỉm cười đáp lại.

Ứng Đạc nhẹ giọng hỏi:

“Có mang danh thiếp không?”

Cô ngoan ngoãn lấy từ túi váy một góc danh thiếp cho anh nhìn.

Ứng Đạc đặt tay lên mu bàn tay cô, ra hiệu để lại chỗ cũ.

Cô lập tức thả ra, không lấy danh thiếp đưa ra ngoài.

Chu Trúc Văn nhìn thấy vậy, cảm giác giữa Ứng Đạc và cô gái nhỏ có sự quen thuộc ngầm không cần nói ra.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ vì cô không thể nói chuyện bình thường nên Ứng Đạc mới chăm chút hơn, giống như cách người ta quan tâm một đứa trẻ.

Nếu đổi lại là anh, chắc cũng sẽ quan tâm nhiều hơn đến một cô em nhỏ không thuận tiện trong giao tiếp.

Đối diện với cô gái vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, đôi mắt phượng dài của Chu Trúc Văn càng trở nên dịu dàng:

“Học muội lần này tới dự tiệc?”

Cô gật đầu, mái tóc dài óng ả khẽ lay động, lướt nhẹ trên bờ vai trắng.

Thực ra, trước mặt Ứng Đạc thì không nên quá thân mật, nhưng Chu Trúc Văn muốn làm quen, nên tự nhiên nói thêm vài câu:

“Khóa học ở trường xong hết rồi?”

Cô gật đầu.

Anh lại hỏi:

“Đã tìm được chỗ thực tập chưa?”

Vì không thể nói, Đường Quán Kỳ bước tới gần anh, gõ trên điện thoại:

“Tìm được rồi, chuẩn bị làm quỹ đầu tư tư nhân”

Cô đưa điện thoại ra, đôi mắt to trong vắt, khóe mắt hơi xếch nhưng không sắc, bọng mắt mỏng, kể cả khi cười cũng không mang vẻ lấy lòng. Đồng tử vừa phải, lông mi dày như cánh quạt, ánh nhìn tuy giống mắt hồ ly nhưng lại không có vẻ xảo quyệt — khi nhìn ai đó, vẫn mang theo nét ngây thơ thuần khiết.

Không lạ khi cô xuất hiện tại tiệc của giới quỹ đầu tư.

Chu Trúc Văn có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười lịch thiệp:

“Muốn làm quỹ đầu tư tư nhân à?”

Có thể Đường Quán Kỳ không nhận ra, nhưng Ứng Đạc đã hiểu ẩn ý ngay khi câu hỏi vừa thốt ra.

Anh ta đang dò xét xem cô có thật sự kiên định chọn quỹ đầu tư tư nhân hay không.

Nếu cô chưa chắc chắn, Chu Trúc Văn có thể sẽ đưa ra một cơ hội ở “sân nhà” của mình, để cô lựa chọn. Và như vậy, giữa hai người chắc chắn sẽ có liên hệ sau này.

Đàn ông với nhau, chẳng ai không nhìn ra ý đồ của đối phương.

Đường Quán Kỳ gật đầu xác nhận mình muốn làm quỹ đầu tư tư nhân.

Chu Trúc Văn vẫn giữ nụ cười ôn hòa:

“Có từng nghĩ đến những mảng khác chưa? Như quỹ công, quỹ tín thác hay quản lý tài sản?”

Chu Trúc Văn vốn chuyên làm về mảng quỹ tín thác. Ứng Đạc khẽ vươn tay, cảm thấy hơi khó thở, mấy ngón tay dài nới lỏng cà vạt.

Thực ra, Đường Quán Kỳ cũng từng cân nhắc các mảng đó, nhưng khi Ứng Đạc nói cô có thể thử sức ở quỹ đầu tư tư nhân, cô đã suy nghĩ kỹ và nhận thấy đây mới là con đường tốt nhất.

Cô đứng trên vai Ứng Đạc, lấy uy tín của anh làm bệ đỡ, còn bản thân cũng có năng lực để vươn lên.

Anh sẵn lòng nâng cô lên, còn cô cũng đủ khả năng để bay.

Cô gõ chữ đưa cho Chu Trúc Văn xem:

“Thật ra em nghĩ rồi, làm quỹ đầu tư tư nhân vẫn tốt hơn.”

Chu Trúc Văn ngồi, cô đứng. Để anh ta nhìn rõ màn hình điện thoại, cô đứng rất gần.

Khoảng cách ấy giống hệt khi cô đứng trước mặt Ứng Đạc để cho anh xem điện thoại.

Người đàn ông hơi d*ng ch*n, hai tay đan vào nhau, kiên nhẫn nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại hỏi cô vài câu.

Phần lớn, cô chỉ cần gật hoặc lắc đầu.

Hôm nay cô ăn vận lộng lẫy, lại đứng gần như vậy — Chu Trúc Văn chắc chắn thấy rõ từng đường nét.

Khoảng cách ấy, vừa lễ độ, vừa mơ hồ.

Ứng Đạc ngồi phía sau nhìn, ánh mắt không rời họ một giây.

 

Hôm nay là tiệc của giới đầu tư tư nhân, nếu không có quan hệ thì gần như không thể bước vào. Cô em này lại muốn làm quỹ đầu tư tư nhân, nên Chu Trúc Văn tất nhiên nghĩ tới:

“Hôm nay tới dự tiệc, có ai dẫn đường cho em à?”

Đường Quán Kỳ quay đầu nhìn Ứng Đạc, ánh mắt thoáng chút mơ hồ.

Chu Trúc Văn đã hiểu, liền dịu giọng nói:

“Thì ra là Ứng sinh giúp em vào.”

Anh vẫn giữ phong thái lịch lãm:

“Sao không đi cùng bạn trai?”

Đường Quán Kỳ lại nhìn sang Ứng Đạc, nhưng anh không nhìn cô.

Chu Trúc Văn nghĩ rằng cô gái nhỏ ngơ ngác, thực ra là không có bạn trai, chẳng rõ Ứng Đạc đã nói gì mà khiến anh lầm tưởng như vậy.

Trong thâm tâm, anh vẫn cho rằng cô chưa chắc đã có người yêu — chỉ là Ứng Đạc giữ chặt quá.

Nhưng câu trả lời tiếp theo lại không phải là “không có bạn trai” như anh đoán.

Giọng Ứng Đạc từ tốn vang lên:

“Không đi cùng, nhưng vẫn luôn ở đây.”

Đường Quán Kỳ hơi nghiêng người tránh, để lộ Ứng Đạc đang đặt tách trà xuống bàn.

Anh nói thản nhiên:

“Tôi uống trà với cậu một tiếng rồi, cậu hoàn toàn không nhận ra à?”

Lời vừa rơi vào tai, ánh mắt Chu Trúc Văn chạm ánh mắt Ứng Đạc. Người sau ung dung như chưa có gì, nhưng anh lập tức hiểu ra ý tứ trong câu nói.

Nghĩ lại từ đầu đến giờ, sự quen thuộc giữa Ứng Đạc và cô gái nhỏ đã quá rõ. Ngay lần đầu gặp, Ứng Đạc cũng mang dáng vẻ như đã biết cô từ lâu.

Đây là bạn gái của Ứng Đạc.

Chu Trúc Văn vừa bất ngờ vừa tiếc nuối, cười để xoa dịu bầu không khí:

“Hóa ra anh nói cô ấy có bạn trai là ý này.”

Ứng Đạc bình thản:

“Tôi chưa từng nói bạn trai cô ấy không phải là tôi.”

Hai người bề ngoài đều giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, Chu Trúc Văn rõ ràng cảm nhận được sự sắc bén và cảnh giác từ phía đối phương.

Ứng Đạc rót một tách trà mới, đặt bên cạnh mình:

“Quán Kỳ, lại đây.”

Cô ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lúc này Chu Trúc Văn mới hiểu vì sao một người vốn ít khi chủ động như Ứng Đạc hôm nay lại mời mình uống trà ngay khi gặp.

Ngồi với nhau hơn một tiếng, chuyện trò lặt vặt, hóa ra chỉ là đợi cô gái nhỏ xuất hiện.

Lần trước, anh đã quan tâm cô quá mức, chạm đến giới hạn của Ứng Đạc.

Ứng Đạc đưa tách trà sang cho Đường Quán Kỳ:

“Bích Loa Xuân, nếm thử đi.”

Bích Loa Xuân — thứ trà đứng đầu trong các loại trà xanh.

Cô cầm lấy, liếc nhìn Chu Trúc Văn, rồi lặng lẽ đặt xuống, không muốn khiến anh mất mặt.

Chu Trúc Văn trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng đã bị người khác chiếm trước, thì dù có tiếc nuối cũng không thể đối đầu thẳng thắn, nhất là khi đối phương đã ở đó từ đầu.

Anh đứng lên với vẻ lịch thiệp:

“Không làm phiền nữa, tôi sang gặp Raphael bàn về một dự án đầu tư tư nhân gần đây.”

Ứng Đạc khẽ gật đầu.

Chu Trúc Văn sải bước trên thảm, rời khỏi phòng.

Tiếng cửa đóng lại vang lên.

Ngay lập tức, Ứng Đạc kéo Đường Quán Kỳ vào lòng một cách thô bạo, khiến cô giật mình.

Giọng anh chậm rãi:

“Nói chuyện với cậu ta thoải mái lắm đúng không?”

Cô quay lưng về phía anh, không nhìn thấy nét mặt, nhưng cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi phả sau gáy.

Cô vội vàng lắc đầu.

Anh vẫn từ tốn, nhưng cô biết anh không hề thờ ơ — các ngón tay đặt nơi eo đã ấn sâu vào lớp thịt mềm của cô.

Giọng anh chậm rãi, hàm ý rõ rệt:

“Chẳng phải em thích kiểu người đó sao?”