Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 9 lượt Trùm tài chính khét tiếng ở Hồng Kông – Ứng Đạc, xưa nay nổi danh là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngoài miệng từ bi nhưng trong lòng như rắn độc. Một cô gái câm có nhan sắc xuất chúng lại được anh ta đặc biệt ưu ái. Đường Quán Kỳ tuy không thể nói, nhưng thông minh, dịu dàng và luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ứng Đạc vốn hiếm khi buông lỏng cảnh giác với người khác, nhưng với cô, quyền lực, tiền bạc, những biệt thự xa hoa… anh ta đều mặc cô muốn lấy gì thì lấy. Thế nhưng, cô chưa bao giờ tham lam vật ngoài thân — thứ cô muốn, chỉ là chính con người anh ta. — Cho đến khi hôn lễ sắp diễn ra, Đường Quán Kỳ lại cầm tiền bỏ trốn. Ứng Đạc mới nhận ra, từ đầu tới cuối, cô đều lừa dối anh ta. Đường Quán Kỳ chưa từng có chút tình cảm nào, tiếp cận anh ta chỉ vì tiền. Kẻ lọc lõi, gian xảo và tàn nhẫn nhất trong giới tài chính lại bị một người phụ nữ đùa giỡn đến mức quay cuồng. Anh ta chặn được cô ở một tiểu quốc châu Âu, Đường Quán Kỳ cứ ngỡ anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Nhưng anh ta chỉ “tách” một tiếng, bật chiếc bật lửa bằng đồng nguyên chất, đốt tấm vé máy bay của cô. Ánh lửa rực cháy phản chiếu trong đôi mắt dài lạnh nhạt, những đường gân xanh trên tay anh ta căng chặt: “Về nhà đi, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Đường Quán Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Ứng Đạc chưa từng nghĩ, anh ta sẽ gục ngã trước một người phụ nữ. Còn Đường Quán Kỳ thì ngã càng sâu hơn — từ ngày hôm đó, cô chìm xuống chiếc giường trải thảm nhung trong biệt thự của anh, rồi chẳng thể đứng dậy nổi. Cặp đôi: Kẻ giả nhân giả nghĩa ẩn mình trong bóng tối × Đại mỹ nhân thâm sâu khó đoán Thân phận: Chuyên gia phân tích tài chính × Trùm tư bản Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 174

Chương 174: Lời nói mớ

Vì tư tâm, Ứng Đạc hỏi cô:

“Có thể nói một câu ‘rất thích anh’ không?”

Cô không dùng tay ra hiệu, mà chỉ mấp máy môi, không phát ra âm thanh, khẽ nói với anh: “Rất thích anh.”

Cô ngoan ngoãn đến vậy, rõ ràng là đang bị bắt nạt, nhưng vẫn nghiêm túc nói thích anh. Đôi mắt đen láy chứa đầy sự yêu mến và rung động.

Cô thật sự rất thích anh.

Giọng Ứng Đạc càng lúc càng nóng bỏng:

“Mở đèn hay tắt đèn?”

Cô làm động tác vỗ tay xuống như bật công tắc, nhưng bị anh giữ chặt, không vươn tay ra được, đành phải vỗ vỗ vào không khí.

Ứng Đạc cảm thấy cô đáng yêu đến mức muốn phát điên, duỗi cánh tay dài ra, “tách” một tiếng tắt đèn. Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng từ phía cửa hắt vào.

Ánh sáng mờ mờ lay động lan tới trong phòng, chỉ còn lại chút sáng nhạt, lờ mờ thấy được bóng dáng đồ vật.

Anh dịu giọng hỏi:

“Trên người anh còn một lớp đồ, em giúp anh nhé?”

Đường Quán Kỳ bắt đầu căng thẳng, nhưng anh rất ngoan, cúi người xuống để cô có thể với tới.

Qua lớp vải, Đường Quán Kỳ đã cảm nhận được có thứ gì đó đang cộm lên, ngón tay cô đặt vào phần dây thun, từ từ kéo xuống.

Trong bóng tối, Ứng Đạc hít lấy mùi hương nhàn nhạt từ tóc cô, cảm nhận động tác của cô.

Sáng hôm sau.

Đường Quán Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại của Ứng Đạc đang rung trên gối, cô cố gắng mở mắt trong cơn buồn ngủ, còn anh đã cầm lấy máy, giọng khàn khàn vang lên:

“Alo?”

Không rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng ngắt quãng, nghe rất khẩn cấp, dù cô không nghe được nội dung cụ thể cũng cảm nhận được sự vội vàng.

Nhưng đối diện với sự gấp gáp ấy, Ứng Đạc chỉ đáp: “Ừm.” “Được rồi.”

Đối phương lại nói thêm vài câu nữa.

Không lâu sau, anh ngắt máy.

Đường Quán Kỳ cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn anh.

Cô chỉ vào điện thoại, ý hỏi anh vừa nói chuyện gì.

Ứng Đạc nhìn cô mắt còn lơ mơ như bị hàng mi dài rũ xuống làm vướng tầm nhìn, khẽ nói:

“Viên Kha đã về nước, giờ đang trên chuyến bay đến Hồng Kông, chắc vài tiếng nữa sẽ hạ cánh.”

Tin tức gây chấn động vang bên tai, Đường Quán Kỳ cố gắng mở to mắt nhưng mệt mỏi của đêm qua khiến cô không sao mở nổi.

Trước khi lại chìm vào giấc ngủ, cô vẫn còn nghĩ, Viên Kha trở về nhanh thật, thì ra anh ta theo dõi công ty của anh trai sát sao đến thế.

Mỹ nhân kế có lẽ cũng không cần dùng tới đâu.

Thuộc hạ muốn khoác hoàng bào cho ai, thì dù là Tống Thái Tổ cũng khó từ chối nổi sự cám dỗ ấy, huống chi là Viên Kha.

Tốt quá rồi, cổ phiếu của cô…

Cổ phiếu của cô… sắp…

Tăng——

Còn chưa nghĩ xong câu đó, cô đã lại thiếp đi, chẳng buồn dậy nổi.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm nhận được Ứng Đạc rời giường, đắp chăn lại cho cô.

Nghe được cả tiếng anh nhẹ nhàng thay đồ.

Bộ đồ ngủ rơi bên thảm phía cô nằm cũng được anh nhặt lên.

Chỉ có tiếng sột soạt khẽ vang lên rồi biến mất.

Ứng Đạc thay xong quần áo, ngồi bên giường ngắm cô.

Cô ngoan ngoãn, đẹp đến mức khiến người ta chẳng nghi ngờ rằng nếu sau này họ có con, chắc chắn đứa trẻ sẽ rất xinh đẹp.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua mắt cô, sợ làm cô tỉnh nên chỉ khẽ khàng như chạm mà không chạm.

Chỉ lướt qua hàng lông mày của cô.

Đường Quán Kỳ vô thức chìm vào giấc mộng, mơ thấy Ứng Đạc nắm tay cô đặt vào người anh, hai chân bị anh ma sát mạnh mẽ.

Cô bỗng choàng tỉnh, mở to mắt.

Ứng Đạc đang ngồi bên giường nhìn cô, ánh mắt như vừa xảy ra chuyện gì đó, có chút thăm dò và kinh ngạc.

Đường Quán Kỳ không hiểu tại sao anh lại nhìn cô như vậy.

Dù cô có mơ về chuyện tối qua thì anh cũng không thể biết cô mơ thấy gì.

Chỉ là cảm giác như đê vỡ trong giấc mơ vẫn chưa tan biến.

Cô chỉ dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh.

Ứng Đạc vừa rồi rõ ràng nghe thấy cô nói hai từ, nhắm mắt, giọng gấp gáp, đang nói mớ.

Từ khi ngủ cùng cô đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói mớ.

Giọng nói của cô trong mơ trong trẻo lại mềm mại, đúng là giọng điệu của một cô gái nhỏ đang làm nũng.

Ứng Đạc như nhìn thấy được tương lai khi cô hồi phục, hai người họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Trong lòng anh tràn đầy cảm xúc, nhưng lời nói ra vẫn dịu dàng, đầy kiềm chế:

“Em vừa nói mớ đấy.”

Đường Quán Kỳ lập tức bật dậy, chỉ vào chính mình, mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

(Em á?)

Giọng điệu của Ứng Đạc chứa đựng nhiều điều chưa nói hết, nhưng cô lại cảm nhận được một niềm hạnh phúc âm ỉ đang lặng lẽ trồi lên trong anh:

“Lần đầu tiên anh nghe em nói mớ.”

Đường Quán Kỳ cố gắng nhớ lại nội dung giấc mơ, nuốt nước bọt vì hồi hộp, dùng tay ra hiệu hỏi: “Em nói gì?”

Ứng Đạc lại nhẹ nhàng hỏi:

“Có phải em mơ thấy anh không?”

Nhìn vào mắt anh, Đường Quán Kỳ cảm thấy rất có thể mình đã lỡ lời điều không nên nói.

Toàn thân cô lập tức căng cứng.

Ánh mắt Ứng Đạc sâu thẳm như muốn nuốt lấy cô, nhìn thấu cả tâm tư:

“Em vừa nói ‘đừng mà’.”

Một câu “đừng mà” rất rõ ràng.

Lại còn vội vã như thế, nếu không phải ác mộng thì chắc chắn là mộng xuân.

Dù tối qua hai người chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng với một cô gái trẻ như cô, trải nghiệm ấy đã là quá đỗi mãnh liệt.

Đường Quán Kỳ lập tức chui đầu vào chăn.

Ứng Đạc khẽ cười, xoa đầu cô:

“Thì ra tối qua em muốn nói là điều đó.”

Không có biện pháp bảo vệ, anh không dám mạo hiểm. Cô còn một năm đại học, sự nghiệp cũng chỉ mới bắt đầu. Nếu có con, với anh thì là tin tốt, nhưng với cô lại là quá sớm.

Đường Quán Kỳ chỉ muốn đào hố chôn mình, còn Ứng Đạc thì cứ thuận theo cô, nhẹ nhàng giúp cô vuốt gọn mái tóc có phần rối tung.

Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, anh đã thấy rất thỏa mãn — anh luôn mong được nghe tiếng cô.

Thì ra giọng cô lại hợp với vẻ ngoài đến thế, như sắc xanh tràn đầy sức sống, trong trẻo, dễ chịu.

Đường Quán Kỳ không ngờ lời mớ của mình lại là câu ấy.

Ứng Đạc vẫn ở bên cô, nhỏ nhẹ:

“Đừng ngại ngùng, anh rất muốn nghe mà.”

Cô cảm thấy tai mình bị anh véo nhẹ, rồi bất chợt bật dậy, chui thẳng vào lòng anh. Ứng Đạc dịu giọng dỗ dành:

“Dậy ăn sáng nhé? Nếu em muốn, chiều nay chúng ta về lại Hồng Kông.”

Cô thật sự muốn về ngay lập tức.

Ứng Đạc cảm nhận được cô càng lúc càng dính lấy anh. Tối qua cô vừa muốn lại vừa ngại, dù không bật đèn, anh vẫn thấy rõ đôi mắt đen láy ánh lên trong đêm.

Còn bây giờ, dù xấu hổ, cô vẫn cứ dán lấy anh không buông.

Đường Quán Kỳ rúc vào người anh thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu vuốt lại váy, làm động tác cầm bàn chải đánh răng, ra hiệu muốn đi rửa mặt.

Ứng Đạc bế cô dậy, bế thẳng vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bàn đá dài trước bồn rửa, lấy bàn chải đánh răng, giúp cô bóp kem, đưa vào tay cô.

Đường Quán Kỳ bắt đầu đánh răng, anh cảm thấy dáng vẻ miệng đầy bọt của cô cũng rất dễ thương, như cô bé trong truyện tranh, mỗi hành động đều đáng yêu vô cùng.

Cô ngồi trên bàn rửa mặt, chân hoàn toàn không chạm đất, lơ lửng đung đưa theo bản năng.

Đánh răng xong, Ứng Đạc lấy khăn mặt thấm nước, nhẹ nhàng lau sạch mặt cho cô, cẩn thận lau khóe mắt, lau cả khóe môi.