Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 9 lượt Trùm tài chính khét tiếng ở Hồng Kông – Ứng Đạc, xưa nay nổi danh là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngoài miệng từ bi nhưng trong lòng như rắn độc. Một cô gái câm có nhan sắc xuất chúng lại được anh ta đặc biệt ưu ái. Đường Quán Kỳ tuy không thể nói, nhưng thông minh, dịu dàng và luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ứng Đạc vốn hiếm khi buông lỏng cảnh giác với người khác, nhưng với cô, quyền lực, tiền bạc, những biệt thự xa hoa… anh ta đều mặc cô muốn lấy gì thì lấy. Thế nhưng, cô chưa bao giờ tham lam vật ngoài thân — thứ cô muốn, chỉ là chính con người anh ta. — Cho đến khi hôn lễ sắp diễn ra, Đường Quán Kỳ lại cầm tiền bỏ trốn. Ứng Đạc mới nhận ra, từ đầu tới cuối, cô đều lừa dối anh ta. Đường Quán Kỳ chưa từng có chút tình cảm nào, tiếp cận anh ta chỉ vì tiền. Kẻ lọc lõi, gian xảo và tàn nhẫn nhất trong giới tài chính lại bị một người phụ nữ đùa giỡn đến mức quay cuồng. Anh ta chặn được cô ở một tiểu quốc châu Âu, Đường Quán Kỳ cứ ngỡ anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Nhưng anh ta chỉ “tách” một tiếng, bật chiếc bật lửa bằng đồng nguyên chất, đốt tấm vé máy bay của cô. Ánh lửa rực cháy phản chiếu trong đôi mắt dài lạnh nhạt, những đường gân xanh trên tay anh ta căng chặt: “Về nhà đi, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Đường Quán Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Ứng Đạc chưa từng nghĩ, anh ta sẽ gục ngã trước một người phụ nữ. Còn Đường Quán Kỳ thì ngã càng sâu hơn — từ ngày hôm đó, cô chìm xuống chiếc giường trải thảm nhung trong biệt thự của anh, rồi chẳng thể đứng dậy nổi. Cặp đôi: Kẻ giả nhân giả nghĩa ẩn mình trong bóng tối × Đại mỹ nhân thâm sâu khó đoán Thân phận: Chuyên gia phân tích tài chính × Trùm tư bản Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 12

Chương 12: Ôm ngang

Ứng Đạc khẽ gật đầu chào vị giám đốc của Lãng Đĩnh Khoa Kỹ, rồi sải bước rời khỏi hội trường.

Hai người đi vào hành lang dài.

Mạch Thanh mở lời:

“Lát nữa hội trưởng sẽ từ Áo Thành đáp trực thăng trở về, ngài có muốn gặp một lần không?”

“Hội trưởng” ở đây là chỉ Ứng Thừa Phong, vì ông giữ chức hội trưởng thương hội nên vẫn quen được gọi như vậy.

“Không cần.” Ứng Đạc chỉ nhàn nhạt đáp, “Ông ấy phải về Vịnh Whisky để ra khơi.”

Đi được mấy bước, Mạch Thanh ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng gầy gò của Đường Quán Kỳ ở cuối hành lang. Cô bước vào một phòng suite, nhưng cửa không khép hẳn, còn để hé một khe.

Đường tiểu thư?

Nhậm Gia Huệ vừa thấy cô lễ tân kia bước vào, liền nhếch môi cười lạnh, đưa tay mân mê móng:

“Các người làm việc vụng về quá. Vừa rồi khi cô lên sân khấu giúp Trần Tuyết chỉnh váy, cô đã kéo hỏng váy của tôi. Bộ này một triệu tệ, lại còn là đồ mượn của nhà tài trợ. Cô tự nói xem, giờ phải làm sao đây?”

Giọng nói quá rõ, đến nỗi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.

Mạch Thanh nhớ rất rõ, Đường tiểu thư thậm chí còn chưa hề chạm vào váy của nữ nghệ sĩ đó.

Cô đã nhìn thấy rõ ràng khi ấy.

Đường Quán Kỳ chỉ tay vào mình, vội vàng lắc đầu, rồi lấy điện thoại định gõ chữ.

Nhậm Gia Huệ như thấy chuyện này càng thú vị, thậm chí có chút bất ngờ. Cô ta cười híp mắt thành hình trăng khuyết, thoạt nhìn hiền lành thân thiện chẳng khác gì trên màn ảnh, nhưng lại toát ra cảm giác giả tạo và hiểm độc:

“Ồ, thì ra là câm à?”

Ánh mắt Đường Quán Kỳ rơi xuống tà váy của Nhậm Gia Huệ.

Hoàn toàn không hề có dấu vết gì.

Vậy thì nữ minh tinh họ Nhậm này làm khó cô, không phải vì chuyện váy.

Mạch Thanh thầm thấy Lãng Đĩnh Khoa Kỹ đã chọn sai gương mặt đại diện.

Đi kiếm chuyện với một sinh viên nghèo làm thêm, vừa mở miệng đã là một triệu tệ. Đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, e là sẽ bị dọa đến mức chân mềm nhũn.

Việc làm thêm lần này nhiều lắm cũng chỉ được một, hai nghìn tệ.

Sinh viên bình thường có bán cả bản thân cũng chẳng đền nổi một triệu.

Mạch Thanh liếc nhìn Ứng Đạc, dò hỏi:

“Boss…”

Ứng Đạc không đáp, chỉ dừng bước cách cửa phòng nghỉ ba bước.

Đường Quán Kỳ đang gõ chữ trên điện thoại, Nhậm Gia Huệ lại càng tỏ ra ung dung, như thể biết chắc cô sẽ “chết chắc”, không hề vội vàng, còn châm chọc:

“Miệng không nói được, nhưng tay thì dư sức đấy.”

Ngoài cửa, Ứng Đạc đứng thẳng như cây tùng cô độc, cao ráo nhưng cũng đầy nguy hiểm. Gương mặt anh luôn giữ vẻ lạnh nhạt, vóc dáng cao dài, khí thế áp bức, chỉ lặng lẽ đứng nghe.

Mạch Thanh không đoán được ý định của anh.

Thực ra, Ứng Đạc vốn không hay tùy tiện ra tay giúp người, nhưng khi thấy đó là Đường Quán Kỳ, anh lại vô thức muốn dừng lại.

Cô gái nhỏ này hẳn hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại bịa đặt vô cớ để làm khó mình.

Người ta vu oan cho cô, không phải vì muốn truy cứu bộ váy.

Cô quá đơn thuần, tính tình thẳng thắn dễ gãy, mà chuyện này với tầng lớp và tuổi tác của cô, e là hoàn toàn không thể giải quyết.

Đường Quán Kỳ ngồi xuống, định kiểm tra váy của nữ minh tinh thì Nhậm Gia Huệ đã thấy chướng mắt, liền giơ chân đạp mạnh:

“Tránh ra!”

Đường Quán Kỳ ngã nhào xuống cạnh cửa, điện thoại cũng rơi xuống đất, vang lên tiếng động.

Trong lòng Nhậm Gia Huệ mới hả được chút tức, định mở miệng tiếp tục chế giễu cô sinh viên làm thêm chẳng hiểu sự đời kia.

Ứng Đạc và Mạch Thanh ở bên ngoài đều nghe rõ tiếng vật rơi xuống.

Mạch Thanh thoáng giật mình, còn Ứng Đạc thì đưa hai ngón tay đẩy khẽ cánh cửa.

Vừa vào tầm mắt, anh đã thấy Đường Quán Kỳ ngã dưới đất, ôm lấy cổ tay. Đôi mắt vốn mang nét kiêu ngạo như cánh bướm chao liệng giờ vì đau mà nhíu lại, hàng lệ sinh lý lăn dài.

Còn nữ minh tinh kia thì đứng đó, vẻ mặt hống hách.

Đường Quán Kỳ như vừa kinh ngạc vừa bất ngờ khi thấy anh ở đây, vội muốn đứng dậy, nhưng cổ tay bị thương, vừa chống đất đã đau đến mức toàn thân căng cứng, chân mềm nhũn, suýt nữa lại ngã.

Ứng Đạc đưa tay đỡ lấy cô, bàn tay lớn đặt lên vòng eo mảnh khảnh, như thể cả người cô đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Đường Quán Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vô thức hiện lên nét yếu đuối. Cô gái nhỏ vốn kiêu ngạo và lạnh nhạt, khi để lộ một mặt này lại càng khiến người ta cảm thấy cô chịu ấm ức rất lớn.

Nếu chỉ là chút ấm ức vặt vãnh, e rằng cô chẳng buồn để tâm, nhiều lắm cũng chỉ lườm một cái rồi bỏ qua.

Mạch Thanh cũng vội vàng chạy tới đỡ:

“Đường tiểu thư, ngoài cổ tay ra còn chỗ nào đau nữa không?”

Ứng Đạc lúc này mới buông tay.

Đường Quán Kỳ ôm cổ tay, khẽ lắc đầu.

Nhậm Gia Huệ thấy Ứng Đạc bất ngờ bước vào, có phần sững người. Cô ta không biết anh là ai, nhưng vừa rồi trông thấy ngay cả các giám đốc của Lãng Đĩnh cũng phải cung kính trước anh, đủ để đoán được đây hẳn là nhân vật có địa vị rất cao.

Mà như thế… e là cô ta gặp rắc rối rồi.

Ứng Đạc hơi cúi người, trực tiếp bế ngang Đường Quán Kỳ lên, giọng vẫn lạnh nhạt:

“Báo cho Lãng Đĩnh Khoa Kỹ, tìm người khác làm gương mặt đại diện.”

Nói rồi, anh bế cô rời khỏi phòng.

Tim Đường Quán Kỳ khẽ lỡ một nhịp — không ngờ anh lại bế mình.

Mạch Thanh ở lại, còn Nhậm Gia Huệ thì bàng hoàng, vừa bối rối vừa khó tin rằng chỉ như thế mà mình đã mất luôn hợp đồng đại diện:

“…Ý gì đây? Cái cô lễ tân đó làm hỏng váy của tôi, tôi đòi bồi thường thì sao?”

Ánh mắt Mạch Thanh quét qua tà váy của cô ta, sắc như dao, như nhìn thấu mọi thứ:

“Nhậm tiểu thư, vết bẩn trên váy của Trần Tuyết là cô cố ý gây ra đúng không?”

“Không phải tôi.” Nhậm Gia Huệ lập tức phản bác — vốn dĩ không phải cô ta làm!

Mạch Thanh chỉ khẽ cười lạnh:

“Là thật sự làm hỏng váy của cô, hay là nhân viên đã giúp đối thủ của cô tránh được một phen mất mặt và mất hợp đồng đại diện, nên cô mới tức tối? Chính cô rõ nhất.”

Bộ váy của Trần Tuyết chắc chắn cũng là đồ thương hiệu cho mượn. Nếu trong một sự kiện lớn mà váy bị hỏng hoặc bị bẩn, sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của thương hiệu, thậm chí có thể mất luôn quyền đại diện.

Mà nhà thiết kế của thương hiệu đó nổi tiếng khắt khe, với những minh tinh không tôn trọng tác phẩm của mình thì ông ta sẽ lập tức cắt đứt hợp tác.

Nhậm Gia Huệ và Trần Tuyết vốn là đối thủ cạnh tranh trong giới, cô ta hẳn rất vui khi thấy đối phương gặp chuyện. Nhưng việc Đường tiểu thư nhặt được vật gây bẩn đã khiến kế hoạch của cô ta đổ bể.

Mạch Thanh vẫn mỉm cười:

“Nhậm tiểu thư, không dám trút giận lên người có địa vị, nên cô tùy tiện tìm một cô gái nhỏ để làm bao cát. Nhưng cô tìm nhầm rồi — Đường tiểu thư không phải người bình thường. Tôi sẽ lập tức gọi cho phòng truyền thông của Lãng Đĩnh. Còn cô, xin hãy tự mình giải thích với công ty quản lý về lý do mất hợp đồng đại diện.”

Cô cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại của Đường Quán Kỳ lên.

Trong vòng tay Ứng Đạc, hơi thở của Đường Quán Kỳ tràn ngập mùi hương của đàn ông. Không chỉ là hương gỗ thoang thoảng, mà còn xen lẫn thứ hormone nam tính mạnh mẽ, len lỏi đến từng khoảng trống.

Bàn tay không bị thương của cô bám vào bờ vai rộng của anh. Dưới tay là chất vải vest trơn mượt, sang trọng. Cô gần như đang dựa hẳn vào lồng ngực rắn chắc và kiên định ấy.

Anh ôm cô bước đi trên tấm thảm hoa văn, cánh tay khỏe khoắn vòng qua đầu gối và bờ vai mảnh mai, bước chân vững vàng, kiểm soát tốt đến mức cô không cần lo mình sẽ rơi xuống.

Cô không kìm được mà tưởng tượng cảnh đôi chân dài của anh sải bước trên thảm, ôm chặt lấy mình, và từng nhịp thở đều mang mùi hương của anh.

Từ góc này nhìn lên, đường nét gương mặt anh sắc sảo, đường gân trên cổ khẽ động. Làn da gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng chi tiết, khiến người ta chỉ muốn vùi mặt vào hõm cổ anh để hít hà.

Ứng Đạc bất chợt cúi xuống, mới nhận ra gương mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt lại tham lam nhìn anh không rời, như một xoáy nước sâu thẳm. Gương mặt đẹp tựa đóa hồng kiêu sa ấy đang phảng phất sự say mê và khát vọng.

Mạch Thanh vội vàng đuổi theo, nhưng không đi sát bên cạnh, mà vượt lên trước, chạy đến phòng suite của Ứng Đạc để quẹt thẻ mở cửa.