Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 5 lượt Tác giả: Cửu Đâu Tinh Chuyển ngữ: Lam Quỳnh Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Con cưng của trời, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt, Song xử, Thanh xuân vườn trường, Yêu thầm, Tổng số chương: 126 Giới thiệu Năm ấy gặp Chu Thừa Quyết, anh là thiếu niên xuất nơi thân nhà cao cửa rộng, đẹp trai nhưng lười biếng, thành tích các môn tự nhiên luôn đứng đầu toàn trường, thu hút vô số ánh mắt nữ sinh. Nói anh là “con cưng của trời” cũng không quá, chỉ là điểm Ngữ văn khiến cho người ta không dám khen tặng. Còn Sầm Tây khi đó học giỏi nhưng gia cảnh nghèo khó, ngay cả học phí cũng phải tự mình bươn chải kiếm lấy. Mùa hè năm ấy, Chu Thừa Quyết bị ép phải xuống lầu mở cửa đón gia sư mới: “Tôi sẽ được tuyển thẳng nhờ thi học sinh giỏi. Mời đằng ấy ra cửa rẽ phải, không tiễn. Tôi học dốt văn chính là dốt văn, ai đến cũng cũng vô dụng.” Và rồi giây tiếp theo, cánh cửa nhà họ Chu mở ra nghênh đón bạn cùng bàn kiêm gia sư dạy thêm – Sầm Tây. Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, hai người đều đi học cùng nhau, cùng sinh hoạt chung một quỹ đạo. Lần đầu tiên cô bước vào một thế giới mới và được nhìn thấy Chu Thừa Quyết – chàng trai mà trước giờ cô chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Sau này, ở ngoài cửa thư phòng, cô tình cờ nghe được thiếu niên lạnh lùng nói: “ Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó.” Cũng chính ngày hôm đó, Sầm Tây xin nghỉ công việc gia sư, từ đó không còn dành ánh mắt chăm chú nhìn anh nữa. 【2】 Gặp lại ở đại học, chàng thiếu niên năm nào vẫn hăng hái khí phách như xưa, cao không thể với. Sầm Tây cố ý giữ khoảng cách, nhưng vì chương trình từ thiện có nguy cơ bị hủy bỏ nên cô đành phải cắn răng mời anh tham gia phỏng vấn. Sau buổi phỏng vấn, chàng trai từng kiêu ngạo năm ấy lại hèn mọn đỏ hoe mắt, nắm chặt cổ tay cô giữa chốn đông người: “Anh tìm em thật vất vả.” Chu Thừa Quyết tự giễu: “Anh chỉ mới vừa học viết thư tình được một nửa thì ‘cô giáo nhỏ’ đã chạy mất rồi.” Mũi Sầm Tây cay cay: “Tôi chỉ biết mấy thứ văn vẻ kia thôi, không dạy nổi anh.” Anh áp sát từng bước, ánh mắt đầy cố chấp: “Anh thích mấy thứ văn vẻ đó.” — “Quanh đi quẩn lại một vòng tròn, may mà anh vẫn ở đây, chưa từng rời xa.” (Nam nữ chính cùng lớp, nam chính lớn hơn nữ chính một tuổi) 🔹 Yêu thầm × giả vờ dửng dưng Ban đầu giả vờ: Bề ngoài: “Chỉ là bạn cùng bàn thôi, thân lắm à?” Bên trong: “Dám động vào bạn cùng bàn của tôi thử xem?” Sau này giả vờ: Trước mặt bạn bè: “Vết xước nhỏ này mà cũng gọi là bị thương ấy hả?” Trước mặt Sầm Tây: “Vết thương này… nếu không được bạn gái thương xót, chắc anh chết mất.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 110

Chương 110

Sầm Tây nắm lấy tay anh, kéo lại gần, nhìn chăm chú vào mắt anh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, cô chẳng nói lời nào, xoay người đi tìm đồ gì đó trên bàn bên cạnh.

 

"Em tìm gì vậy?" – Ánh mắt Chu Thừa Quyết vẫn dõi theo cô – "Để anh giúp."

 

"Em đang tìm xem có cái kính lúp nào không." – Sầm Tây nói tỉnh bơ – "Không thì làm sao thấy được vết thương của anh?"

Chu Thừa Quyết khẽ bật cười. Đây là lần đầu tiên anh bị người ta mỉa mai thẳng mặt mà lại cảm thấy vui đến thế.

 

Nghiêm Tự nhìn anh đầy khinh bỉ, khẽ tặc lưỡi một tiếng. Từ xưa đến giờ ở trước mặt Sầm Tây, người anh em này của anh ấy, đúng là chẳng có chút khí phách nào. Bao nhiêu năm rồi, vẫn chẳng khá hơn là bao.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sầm Tây cũng đau lòng cho anh. Đêm hôm mới tan làm, vậy mà anh vẫn lập tức chạy tới từ Nam Gia, chỉ vì để tìm cô, rồi giúp đỡ đủ thứ. Thế nên dù ngoài miệng có chê bai cỡ nào, cuối cùng Sầm Tây vẫn đi tìm cồn iốt và tăm bông về, ấn Chu Thừa Quyết ngồi xuống ghế rồi bắt đầu xử lý vết thương.

 

"Ai da, nhẹ tay chút đi, bạn gái!" – Chu Thừa Quyết đưa tay tựa vào lòng bàn tay cô, giọng nửa đùa nửa nũng nịu – "Thổi giúp anh một cái được không? Đau lắm đó."

 

Sầm Tây: "…"

 

Nghiêm Tự: "…"

 

"Em nói xem vết thương nghiêm trọng thế này, đêm nay anh có thể tự lo cho mình được không?" – Chu Thừa Quyết bỗng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

 

 

Sầm Tây: "?"

 

Nghiêm Tự: "?"

 

" Bị thương nặng như thế, chắc đêm nay không thể ngủ một mình rồi…" – Anh tiếp tục mặt dày.

 

Sầm Tây: "…"

 

Nghiêm Tự thở dài: " Chị Tây, buông cái tên không biết xấu hổ này ra đi, để cho cậu ta tự sinh tự diệt! Đừng để ý tới nữa!"

 

Cánh tay vẫn được Sầm Tây nhẹ nhàng bôi thuốc, nhưng biểu cảm của Chu Thừa Quyết thì kiêu ngạo đến mức khiến người ta phát cáu. Anh lười biếng liếc mắt về phía Nghiêm Tự, lắc đầu hai cái, miệng còn tặc lưỡi: "Lòng ghen tị của con người thực sự rất đáng sợ."

 

Nghiêm Tự: "…"

 

"Không có bạn gái quan tâm thì đừng ganh tị với người khác chứ." – Anh vẫn không ngừng lảm nhảm.

 

Nghiêm Tự: "…"

 

Chu Thừa Quyết tựa người vào tường phía sau, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Sầm Tây, cuối cùng tổng kết một câu rõ mùi khoe khoang: "Có bạn gái, thật là tốt."

 

Nghiêm Tự: "…"

 

Sầm Tây: "…"

 

Buổi tối hôm đó, mưa lại rơi lác đác, tuy không lớn như đêm trước nhưng đường xuống núi vẫn còn bị chia cắt. Đội cứu hộ đành phải ở lại ký túc xá trường thêm một đêm.

 

May mà trong khu nhà ký túc xá có nhiều phòng trống, hai người một phòng là đủ.

 

Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt phụ trách phát chìa khóa cho mọi người.

 

Nghiêm Tự vừa xử lý xong vết thương cuối cùng của bệnh nhân, sát trùng tay theo thói quen rồi cũng đi lấy chìa khóa.

 

Vừa đi vừa tung chìa khóa lên, bắt lấy, rồi lúc đi ngang qua cái người đang bám lấy Sầm Tây nũng nịu mãi không rời kia, anh ấy mới buông lời: "Không nói nhiều nữa. Đêm nay hai chúng ta ở chung một phòng, 603 nhé. Tôi lên tắm trước đây."

 

Anh ấy chưa kịp rời bước thì đã nghe Chu Thừa Quyết ở bên cạnh lạnh lùng từ chối: "Điều kiện ở đây có hạn, môi trường lại khắc nghiệt, tôi và bạn gái ở chung một phòng là được rồi, không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng đâu."

 

"…" Nghiêm Tự bật cười cạn lời, "Cậu có thể bớt làm người ta buồn nôn đi không? Hay là hai chúng ta đánh một trận đi. Tôi thực sự nhìn cậu ngứa mắt lắm rồi đó."

 

Sầm Tây khẽ mím môi, cố nhịn cười.

 

Chu Thừa Quyết vẫn ung dung nắm tay Sầm Tây, mân mê từng đốt ngón tay mềm mại. Nghe Nghiêm Tự nói vậy, anh chẳng mảy may bận tâm, chỉ quay sang nhìn Sầm Tây với vẻ mặt trẻ con mách lẻo: "Bạn gái à, bác sĩ này sao lại bắt nạt người khác thế?"

 

Nghiêm Tự không chịu nổi nữa: " Chị Tây, đừng để cậu ta khoe khoang nữa. Nếu không thì chia tay đi. Tôi giới thiệu cho mấy người biết điều hơn."

 

Đêm đó, Chu Thừa Quyết ngủ không ngon chút nào.

 

Ban ngày nhìn anh thì như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn đủ sức pha trò cười cùng hai người kia, nhưng trong lòng anh vẫn còn hoảng loạn bởi cảnh tượng nước lũ dâng lên cuồn cuộn kia.

 

Khoảnh khắc dòng nước lũ cuốn tới ngang eo, hình ảnh mấy đồng đội bị nhấn chìm trong nước lại như hiện lên rõ mồn một. Cảm giác bất lực đến mức choáng váng lại ập tới.

 

Nếu lúc đó trong tay anh không bế một đứa trẻ, nếu Sầm Tây không đứng phía sau trong vùng an toàn, có lẽ anh đã không còn đủ tỉnh táo mà lao đầu xuống nước rồi.

 

Đêm đó, anh gặp ác mộng. Trong mơ, dòng nước đục không rõ là nước biển hay nước lũ cuốn đi hết tất cả những người thân yêu, quý giá xung quanh anh. Một lần nữa, anh bật dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

 

Chưa phân biệt rõ được mộng hay thực, anh đột nhiên quay người lại. Khi đối diện với ánh mắt mơ màng đầy khó hiểu của Sầm Tây, anh mới khẽ thở ra, rồi đưa tay ra kéo cô ôm chặt vào lòng.

 

Cảm nhận được vòng tay rắn chắc, cùng với nhịp đập tim bất thường của anh, cơn buồn ngủ của Sầm Tây tiêu tan hơn nửa. Cô vội đưa tay ôm lại anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

 

Chu Thừa Quyết không thay đổi sắc mặt, cũng không nói nhiều, chỉ khẽ trầm giọng: “Cho anh ôm một lát.”

 

Sầm Tây ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một tay nhẹ nhàng xoa lưng trấn an, tay kia thì cẩn thận lau mồ hôi trên trán anh.

 

Cô nhớ lại cơn mưa đêm qua, lúc cả hai bị mắc kẹt trong bùn lầy giữa trận lũ. Cô đứng ngay phía sau anh, rõ ràng cảm nhận được trạng thái của anh không ổn.

 

Sau đó cô từng trò chuyện với Giang Lan Y – người hiểu rõ tình trạng tâm lý của Chu Thừa Quyết sau sự cố năm đó. Cứ mỗi lần gặp cảnh tượng có nước sâu là anh lại choáng váng, tim đập nhanh không kiểm soát được.

 

Thực chất, đó là một dạng di chứng tâm lý cực kỳ nguy hiểm nếu không được chữa trị đúng cách. Nếu không khéo, có thể gặp tình trạng đột phát, nguy hiểm tính mạng. Từ trước đến nay, bà ấy và bác sĩ đều hy vọng anh có thể thử học bơi lại, không phải để đạt thành tích gì, mà chỉ để giúp anh vượt qua rào cản tâm lý. Vì tương lai của chính anh.

 

Chỉ là trong lòng anh có một bóng ma, mâu thuẫn sâu sắc, nên cảm xúc lúc nào cũng như bị đè nén.

 

Nghĩ vậy, Sầm Tây nhẹ nhàng rúc vào lòng anh thêm chút nữa, mong có thể giúp anh bình tĩnh lại. Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi:
“Anh lại mơ thấy bọn họ à?”

 

“ Hết người này đến người khác bị nước nhấn chìm,” Anh siết chặt cô vào lòng, giọng nói trầm xuống, “Cả em cũng vậy.”

 

Nỗi sợ lớn nhất của anh là không thể bảo vệ được cô.

 

“Em không sao mà, anh nhìn xem.” Trong tình huống thế này, Sầm Tây cũng chẳng biết phải an ủi anh sao cho đúng, chỉ có thể cố hết sức khiến anh yên tâm.

 

“Ừ.”

 

Một đêm trôi qua, Chu Thừa Quyết đã trở lại trạng thái bình thường. Khi cùng cả nhóm lên xe trở về Nam Gia, anh vẫn không quên thi thoảng thể hiện mấy câu “bạn gái tôi thế này”, “bạn gái tôi thế kia” một cách rất tự nhiên trước mặt Nghiêm Tự.

 

Như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

 

Về lại Nam Gia, cuộc sống của hai người dần quay về quỹ đạo: yêu đương, học hành, công việc. Chuyện gì cũng không bỏ dở, cuộc sống đầy màu sắc.

 

Trong tuần, Sầm Tây hầu như đều ở ký túc xá trong trường đại học. Cuối tuần, cô hay ghé côi nhi viện thăm tụi nhỏ, giúp đỡ vài việc lặt vặt. Đôi khi cô đến quán cá nướng trò chuyện với dì út, phụ giúp một tay. Dạo này nhàn nhã hơn thời cấp ba, không còn những ngày bận rộn đến mức không thở nổi nữa.

 

Hôm nào trễ quá, cô có thể ngủ lại quán cá nướng, nhưng phần lớn là bị Chu Thừa Quyết năn nỉ mãi, nên cuối cùng cũng chịu theo anh về Vọng Giang “ngủ lại cùng anh một đêm”.

 

Cuối tuần hôm đó, Chu Thừa Quyết phải tăng ca. Ban đầu anh định rủ Sầm Tây qua công ty chơi, nhưng cô đã hứa với em gái chiều nay sẽ cùng đi nhà sách để chọn giáo trình luyện thi, nên đành bảo hẹn lần sau. Sau đó, cô mang theo laptop đến quán cá nướng.

 

Chiều đi dạo nhà sách xong, hai chị em cùng về quán. Vừa bước lên sân thượng, Sầm Tây đã thấy Chu Thừa Quyết đang ôm laptop, ngồi trước bàn dài, tập trung gõ phím.

 

Cô không kiềm được nhìn anh thêm vài lần.

 

Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như mình đã quay về mấy năm trước – thời còn là học cấp ba ở Nam Gia.

 

Hồi ấy Chu Thừa Quyết cũng hay chạy lên sân thượng quán cá nướng, không phải để ăn đêm thì cũng để ôn bài.

 

Anh thích nhất là ngồi đối diện cô, trên chiếc bàn dài quen thuộc ấy.

 

“Sao anh lại tới đây?” Sầm Tây mỉm cười, đi tới ngồi xuống đối diện anh – chỗ ngồi cô từng rất quen thuộc, rồi rút laptop từ balo ra, đặt lên bàn một cách tự nhiên.

 

Chu Thừa Quyết nói: “Bạn gái không chịu đến công ty cùng anh tăng ca, thì anh đành tự mình mang tăng ca tới tìm bạn gái thôi.”

 

“Anh vẫn đang bận à?” Cô vừa nói vừa liếc nhìn tay anh vẫn không ngừng gõ phím.

 

“Ừ.” Anh vươn tay xoa cổ, lắc người giãn cơ một chút, “Còn vài việc chưa làm xong.”

 

“Gần đây thấy anh bận ghê.” Sầm Tây mở máy tính ra, “Vậy em tranh thủ viết bản thảo.”

 

Chu Thừa Quyết bật cười khẽ: “Bạn gái?”

 

“Hả?”

 

“Anh tưởng em sẽ nói kiểu: ‘Thấy anh vất vả quá, để em ôm anh một cái’, hoặc ‘lại đây thơm cái nào’ cơ.” Anh vừa bực vừa buồn cười lắc đầu, “Ai ngờ em lại nói: ‘Vậy em viết bản thảo’.”

 

“Yêu gì mà lạnh nhạt quá, bạn gái à.” Anh lẩm bẩm.

 

Sầm Tây mím môi cười khúc khích:
“Đợi em viết xong bản thảo hôm nay đã rồi tính.”

 

“Vậy bản thảo có được xếp trước anh không?” Chu Thừa Quyết nhăn mặt, “Anh nhớ rõ mình luôn là đối tượng số một trong danh sách ưu tiên của em mà, sao giờ lại bị chen ngang vậy?”

 

“Yêu gì mà lạnh nhạt…”

 

“…”

 

Hai người nói qua nói lại vài câu, rồi lại cùng nhau yên lặng quay về trạng thái làm việc.

 

Nghĩ cũng cảm khái thật. Trước đây, vẫn ở sân thượng này, hai học sinh cấp ba ngồi đối diện nhau làm bài tập trong im lặng.

 

Giờ thì vẫn là sân thượng đó, nhưng là hai sinh viên, mỗi người ôm một chiếc laptop, lặng lẽ ngồi gõ bàn phím.

 

Quanh đi quẩn lại bao năm, may mà người trước mặt vẫn là thiếu niên năm đó.