Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 5 lượt Tác giả: Cửu Đâu Tinh Chuyển ngữ: Lam Quỳnh Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Con cưng của trời, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt, Song xử, Thanh xuân vườn trường, Yêu thầm, Tổng số chương: 126 Giới thiệu Năm ấy gặp Chu Thừa Quyết, anh là thiếu niên xuất nơi thân nhà cao cửa rộng, đẹp trai nhưng lười biếng, thành tích các môn tự nhiên luôn đứng đầu toàn trường, thu hút vô số ánh mắt nữ sinh. Nói anh là “con cưng của trời” cũng không quá, chỉ là điểm Ngữ văn khiến cho người ta không dám khen tặng. Còn Sầm Tây khi đó học giỏi nhưng gia cảnh nghèo khó, ngay cả học phí cũng phải tự mình bươn chải kiếm lấy. Mùa hè năm ấy, Chu Thừa Quyết bị ép phải xuống lầu mở cửa đón gia sư mới: “Tôi sẽ được tuyển thẳng nhờ thi học sinh giỏi. Mời đằng ấy ra cửa rẽ phải, không tiễn. Tôi học dốt văn chính là dốt văn, ai đến cũng cũng vô dụng.” Và rồi giây tiếp theo, cánh cửa nhà họ Chu mở ra nghênh đón bạn cùng bàn kiêm gia sư dạy thêm – Sầm Tây. Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, hai người đều đi học cùng nhau, cùng sinh hoạt chung một quỹ đạo. Lần đầu tiên cô bước vào một thế giới mới và được nhìn thấy Chu Thừa Quyết – chàng trai mà trước giờ cô chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Sau này, ở ngoài cửa thư phòng, cô tình cờ nghe được thiếu niên lạnh lùng nói: “ Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó.” Cũng chính ngày hôm đó, Sầm Tây xin nghỉ công việc gia sư, từ đó không còn dành ánh mắt chăm chú nhìn anh nữa. 【2】 Gặp lại ở đại học, chàng thiếu niên năm nào vẫn hăng hái khí phách như xưa, cao không thể với. Sầm Tây cố ý giữ khoảng cách, nhưng vì chương trình từ thiện có nguy cơ bị hủy bỏ nên cô đành phải cắn răng mời anh tham gia phỏng vấn. Sau buổi phỏng vấn, chàng trai từng kiêu ngạo năm ấy lại hèn mọn đỏ hoe mắt, nắm chặt cổ tay cô giữa chốn đông người: “Anh tìm em thật vất vả.” Chu Thừa Quyết tự giễu: “Anh chỉ mới vừa học viết thư tình được một nửa thì ‘cô giáo nhỏ’ đã chạy mất rồi.” Mũi Sầm Tây cay cay: “Tôi chỉ biết mấy thứ văn vẻ kia thôi, không dạy nổi anh.” Anh áp sát từng bước, ánh mắt đầy cố chấp: “Anh thích mấy thứ văn vẻ đó.” — “Quanh đi quẩn lại một vòng tròn, may mà anh vẫn ở đây, chưa từng rời xa.” (Nam nữ chính cùng lớp, nam chính lớn hơn nữ chính một tuổi) 🔹 Yêu thầm × giả vờ dửng dưng Ban đầu giả vờ: Bề ngoài: “Chỉ là bạn cùng bàn thôi, thân lắm à?” Bên trong: “Dám động vào bạn cùng bàn của tôi thử xem?” Sau này giả vờ: Trước mặt bạn bè: “Vết xước nhỏ này mà cũng gọi là bị thương ấy hả?” Trước mặt Sầm Tây: “Vết thương này… nếu không được bạn gái thương xót, chắc anh chết mất.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 20

Chương 20

Giang Lan Y đi nghe điện thoại. Từ lúc bà ra khỏi phòng, chẳng còn ai gắp thêm thức ăn cho Sầm Tây nữa. Cô chỉ dám ngoan ngoãn ăn rau xanh, nhai từng miếng như thỏ con gặm cỏ.

 

Lúc này Chu Thừa Quyết chỉ giả vờ ăn tiếp, tay bưng bát, mắt lại dán vào nhìn cô.

 

Hồi tưởng lại, anh nhớ hình như Sầm Tây rất thích ăn cánh gà.

 

Hồi nãy Giang Lan Y gắp cho cô một cái, cô ăn thử một miếng, hai mắt sáng rỡ, sau đó lại vội vàng cúi đầu ăn rau, cẩn thận để dành cái cánh gà đó ăn sau cùng như để dành báu vật.

 

Thói quen này… giống hệt như hồi đi học quân sự, anh từng thấy cô cũng như vậy.
Gắp món ngon nhất, để dành đến cuối cùng.

 

Ánh mắt Chu Thừa Quyết đảo qua phía Chu Khang Lạc. Cậu bé ăn như sói đói vồ mồi, cắm mặt vào gặm cánh gà, miệng mũi dính đầy sốt đỏ lè.

 

Anh nhíu mày khó chịu, quét mắt qua đĩa cánh gà còn dư bốn năm cái, không thèm khách sáo, vươn tay kéo luôn nguyên cả cái đĩa về phía mình.

 

Chu Khang Lạc đang hí hửng chực gắp thêm cánh gà, nhưng đũa gắp hụt giữa không trung, liền quay sang trợn mắt:"Anh~~!"

 

Chu Thừa Quyết lừ mắt, thản nhiên hỏi:
"Không ăn rau hả? Đồ ăn khác thì chê à?"

 

Thật ra Chu Khang Lạc đâu còn đói. Nguyên cái bàn mười mấy món, món nào cũng bị cậu bé chén sạch. Từ thịt kho, tôm xào tỏi tới cá hồi áp chảo. Bụng tròn vo như cái trống, chỉ còn thiếu cái dùi là có thể đi đánh trống ngay và luôn.

 

Giang Lan Y nghe điện thoại xong quay lại, đập vào mắt chính là cảnh tượng "anh em hòa thuận" này, liền hỏi:"Sao thế?"

 

"Anh ấy lấy hết cánh gà của con rồi!" Chu Khang Lạc kêu lên.

 

Chu Thừa Quyết nhếch mép cười khẩy: "Sáng nay ba mẹ nhóc còn gọi điện nhờ anh giám sát nhóc đấy."

 

Chuyện này là thật luôn. Bố mẹ Chu Khang Lạc bắt đầu siết chặt chế độ ăn vì sợ cậu bé mập quá sẽ thành béo phì. Giờ cái bụng phúng phính kia đúng là báo động đỏ rồi.

 

Giang Lan Y cũng biết chuyện này. Bình thường ở nhà, bố mẹ còn chẳng cho cậu bé động tới đồ uống có ga. Hôm nay, người làm thím như bà ấy mềm lòng, chẳng quản nhiều, để mặc cậu bé len lén uống mấy ly, cơm canh cũng cho ăn thả cửa. Lúc này bà ấy chỉ đành phụ họa:"Chuyện này thì phải nghe lời anh con, ăn nhiều cá vào, cá ăn bao nhiêu cũng không béo đâu."

 

Thấy nhóc mũm mĩm vẫn chăm chăm dán mắt vào đĩa cánh gà trước mặt, Chu Thừa Quyết dứt khoát gắp hết số cánh gà còn lại bỏ vào bát của Sầm Tây.

 

Cô gái nhỏ đang cắm cúi ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

 

Sau đó chỉ nghe anh nói:"Giúp ăn bớt đi, không thì thằng nhóc kia cứ nhìn mà thòm thèm mãi."

 

Sầm Tây mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng anh lại áp giọng xuống, kề bên tai cô nói nhỏ:"Giúp tôi một tay, ăn đi."

 

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu:" Được."

 

Bữa cơm kết thúc, hiếm khi Sầm Tây cảm thấy mình được ăn đến no căng.

 

Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ. Sầm Tây nói được làm được, nghiêm túc giúp anh bù lại phần thời gian học thêm chưa hoàn thành, còn có chút "bệnh nghề nghiệp" kiểu giáo viên, tự động kéo dài giờ học thêm gần nửa tiếng.

 

Điều bất ngờ là, người này miệng thì nói chẳng có chút hứng thú nào với môn Ngữ văn nhưng mà cũng không hề giục cô tan học sớm.

 

Buổi học thêm kết thúc, Sầm Tây thu dọn ba lô đơn giản, chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa bước tới cửa phòng, Chu Thừa Quyết đã gọi cô lại:"Chờ đã."

 

Cô gái nhỏ quay đầu:"Sao thế?"

 

"Qua đây."

Anh vừa gọi vừa mở ngăn kéo, rút ra một chiếc hộp, động tác nhanh nhẹn xé bỏ lớp giấy bóng niêm phong bên ngoài, lấy ra một chiếc điện thoại.

 

Màu vàng hồng.

Sầm Tây không rõ màu này là màu gì, chỉ cảm thấy nhìn thật mềm mại, ngọt ngào.

 

Chu Thừa Quyết kéo cô ngồi xuống sofa, hướng dẫn đơn giản cách sử dụng một lượt, sau đó đưa điện thoại cho cô.

 

Sầm Tây ngây người:"Cho tôi à?"

 

Chu Thừa Quyết nghĩ nghĩ, gương mặt có chút ngượng ngùng:"Mẹ tôi bảo cậu không có điện thoại, mỗi lần điều chỉnh lịch học thêm đều sẽ rất bất tiện, vậy nên bắt tôi tìm cho cậu một cái để dùng tạm trước. Chủ yếu là để bà ấy tiện liên lạc với cậu chứ không có ý gì khác."

 

Sầm Tây vội vàng rụt tay lại:"Thôi… tôi không cần đâu…"

 

Chiếc điện thoại này nhìn thôi cũng đã biết là mắc tiền. Lỡ đâu làm hỏng hay làm mất, cô có nhịn ăn nhịn uống mấy năm cũng không đền nổi.

 

"Thấy nó cũ rồi à? Cái này tôi cũng mới dùng có hai năm thôi."

Chu Thừa Quyết cố ý nhướng mày trêu, "Hay tôi mua cho cậu cái mới nhé? Không thì tôi sẽ bị mẹ mắng vì không hoàn thành tốt nhiệm vụ đấy."

 

"Hả? Không không không!"

Sầm Tây vội vàng nhận lấy, chẳng buồn suy nghĩ xem tại sao điện thoại dùng hai năm mà lại vẫn còn nguyên trong hộp, cũng không thắc mắc tại sao Chu Thừa Quyết lại dùng điện thoại màu hồng. Cô chỉ nhớ câu cuối mà anh nói, liền xua tay lia lịa:"Không cần không cần, cái này là được rồi, đừng mua thêm nữa!"

 

Thấy cô chịu giữ lại, Chu Thừa Quyết còn nói thêm:"Tôi đã lắp sẵn SIM và nạp tiền sẵn cho cậu rồi. Dù sao cũng là mẹ tôi muốn liên lạc nên mấy cái này đương nhiên không bắt cậu phải trả."

 

Sau đó, Chu Thừa Quyết giúp cô đăng ký một tài khoản, rồi hướng dẫn từng bước:"Bấm vào đây là có thể tìm bạn bằng số điện thoại hoặc ID, kết bạn là có thể nhắn tin rồi."

 

Sầm Tây lắng nghe rất chăm chú, còn tranh thủ hỏi:"Nhập thẳng số điện thoại là tìm được luôn sao?"

 

"Ừ."

 

Cô gái nhỏ tò mò nhập thử một dãy số, ấn tìm kiếm, rồi nhìn thấy trên màn hình hiện ra một ID vô cùng quen mắt:
——【Không thể tin nổi mình đẹp thế này】

 

Chu Thừa Quyết: "……"

 

"Thì ra Giai Thư lại đặt cái tên như vậy."
Sầm Tây vừa buồn cười vừa ấn kết bạn. Bên kia nhanh chóng chấp nhận.

 

Sầm Tây chưa quen gõ chữ trên điện thoại, bèn gửi một tin nhắn thoại. Vừa nghe giọng, Lý Giai Thư đã nhận ra, lập tức kéo cô vào một nhóm chat.

 

Có vẻ Lý Giai Thư đã dặn trước, nên vừa vào nhóm, mọi người lập tức xếp hàng chào mừng cô.

 

Sầm Tây nhìn màn hình liên tục nhảy ra tin nhắn, bật cười:"Cái tên【Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này】là ai vậy?"

 

Chu Thừa Quyết nói:"Nghiêm Tự. Hai người bọn họ cứ như học sinh tiểu học ấy. Nếu cậu thấy tên dài thì có thể đổi ghi chú."

 

Sầm Tây hỏi:"Đổi thành tên thật luôn được không?"

 

"Được."Chu Thừa Quyết cười nhẹ, "Muốn đổi sao cũng được."

 

Sầm Tây lại hỏi:"Vậy cậu ghi chú là gì?"

 

"Tiểu Soái và Tiểu Mỹ."

 

"……?"

Sầm Tây bật cười thành tiếng.

 

Vừa cười, cô vừa chăm chỉ kết bạn với từng người.

 

Cô gái nhỏ rất thông minh, dù chưa từng dùng điện thoại nhưng học cực nhanh.

 

Mấy phút sau, Sầm Tây mới ngừng việc bận rộn gửi lời mời kết bạn.

 

Chu Thừa Quyết thuận tay mở điện thoại mình ra kiểm tra, vừa mở WeChat đã lướt qua mục bạn mới.

 

Không thấy có thông báo đỏ.

 

"……"

 

Tốt lắm, rất tốt.

 

Chu Thừa Quyết suýt chút nữa thì bị cô làm cho tức chết.

 

Sầm Tây loay hoay một hồi, cất điện thoại vào cặp cẩn thận. Lần này cô thật sự phải về nên chào Chu Thừa Quyết một tiếng. Không hiểu sao, cô thấy sắc mặt anh còn khó coi hơn lúc nãy, thế là không dám nhiều lời, vội vàng đeo ba lô rời khỏi phòng khách.

 

Xuống lầu, vừa hay bắt gặp Giang Lan Y đã ăn cơm xong trở về.

"Sắp về rồi hả? A Quyết đâu sao không ra tiễn con?"

Giang Lan Y lẩm bẩm, đang định vào trong gọi người, thì thấy Chu Thừa Quyết lười biếng đi tới trước cầu thang.

 

"Mau ra tiễn cô giáo đi."

 

"Người lớn rồi, còn cần tiễn gì nữa?"
Miệng thì nói thế, nhưng chân đã đi tới trước cửa. Anh cúi người thay giày.

 

Sầm Tây vội vàng chào Giang Lan Y, chạy đuổi theo anh.

 

Chu Thừa Quyết bước nhanh, đi trước. Cô gái nhỏ lặng lẽ theo sau, hai tay nắm chặt quai cặp, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa tội nghiệp.

 

Giống như bị người ta bỏ rơi.

 

Chu Thừa Quyết không nhịn nổi phải dừng lại, đợi cô lững thững đi tới bên cạnh, rồi mới cùng nhau bước tiếp.

 

Suốt đoạn đường cả hai đều im lặng.

Đến trạm xe buýt, thiếu niên cuối cùng cũng mở miệng:"Thêm WeChat của tôi đi."

 

Sầm Tây chớp mắt:"Ừ."

 

"Nhập số điện thoại của tôi vào chưa?"

 

Sầm Tây lắc đầu, rồi bổ sung thêm:" Tôi nhớ rồi."

 

Chu Thừa Quyết nhướng mày, không được tự nhiên căn dặn:"Về đến quán thì nhắn tin… à không, gọi điện báo một tiếng."

 

" Cậu tới dạy kèm cho tôi, tôi phải xác nhận cậu đã về nhà an toàn."

 

" Được."

 

"Không còn gì nữa. Xe buýt tới rồi, lên xe đi."

 

Trên đường về, Chu Thừa Quyết mở nhóm chat mà trước đó vì phiền quá nên anh đã tắt thông báo, lướt xuống vài cái, thấy vẫn là mấy đứa kia đang spam tin nhắn, chẳng thấy bóng dáng Sầm Tây đâu, anh liền tắt điện thoại.

 

Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên.

 

Chu Thừa Quyết liếc nhìn, là tin nhắn WeChat của Nghiêm Tự.

 

Lại thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng điện thoại mới reo lên.

 

Anh chẳng thèm nhìn ID người gọi, bắt máy luôn:"Sao giờ mới tới? Tắc đường à?"

 

Bên kia truyền tới giọng nói chẳng hiểu gì:"Hả? Tắc gì? Tôi ở nhà mà."

 

Chu Thừa Quyết cau mày, cầm điện thoại ra xa kiểm tra tên người gọi, xác nhận rồi mới hỏi tiếp:"Giờ này gọi cho tôi làm gì?"

 

"Ơ… Giờ này chưa phải giờ ngủ mà? Tôi gọi cho cậu rủ chơi game thôi." Nghiêm Tự còn đang ngơ ngác.

 

"Không chơi, rảnh cũng đừng gọi nữa."
Chu Thừa Quyết dứt khoát cúp máy.

 

"???"

 

Nghiêm Tự há hốc mồm:
" Cậu… đang đợi cuộc gọi quan trọng gì à?"

 

Đáp lại cậu ấy chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lùng.

 

"……???"