Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 5 lượt Tác giả: Cửu Đâu Tinh Chuyển ngữ: Lam Quỳnh Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Con cưng của trời, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt, Song xử, Thanh xuân vườn trường, Yêu thầm, Tổng số chương: 126 Giới thiệu Năm ấy gặp Chu Thừa Quyết, anh là thiếu niên xuất nơi thân nhà cao cửa rộng, đẹp trai nhưng lười biếng, thành tích các môn tự nhiên luôn đứng đầu toàn trường, thu hút vô số ánh mắt nữ sinh. Nói anh là “con cưng của trời” cũng không quá, chỉ là điểm Ngữ văn khiến cho người ta không dám khen tặng. Còn Sầm Tây khi đó học giỏi nhưng gia cảnh nghèo khó, ngay cả học phí cũng phải tự mình bươn chải kiếm lấy. Mùa hè năm ấy, Chu Thừa Quyết bị ép phải xuống lầu mở cửa đón gia sư mới: “Tôi sẽ được tuyển thẳng nhờ thi học sinh giỏi. Mời đằng ấy ra cửa rẽ phải, không tiễn. Tôi học dốt văn chính là dốt văn, ai đến cũng cũng vô dụng.” Và rồi giây tiếp theo, cánh cửa nhà họ Chu mở ra nghênh đón bạn cùng bàn kiêm gia sư dạy thêm – Sầm Tây. Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, hai người đều đi học cùng nhau, cùng sinh hoạt chung một quỹ đạo. Lần đầu tiên cô bước vào một thế giới mới và được nhìn thấy Chu Thừa Quyết – chàng trai mà trước giờ cô chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Sau này, ở ngoài cửa thư phòng, cô tình cờ nghe được thiếu niên lạnh lùng nói: “ Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó.” Cũng chính ngày hôm đó, Sầm Tây xin nghỉ công việc gia sư, từ đó không còn dành ánh mắt chăm chú nhìn anh nữa. 【2】 Gặp lại ở đại học, chàng thiếu niên năm nào vẫn hăng hái khí phách như xưa, cao không thể với. Sầm Tây cố ý giữ khoảng cách, nhưng vì chương trình từ thiện có nguy cơ bị hủy bỏ nên cô đành phải cắn răng mời anh tham gia phỏng vấn. Sau buổi phỏng vấn, chàng trai từng kiêu ngạo năm ấy lại hèn mọn đỏ hoe mắt, nắm chặt cổ tay cô giữa chốn đông người: “Anh tìm em thật vất vả.” Chu Thừa Quyết tự giễu: “Anh chỉ mới vừa học viết thư tình được một nửa thì ‘cô giáo nhỏ’ đã chạy mất rồi.” Mũi Sầm Tây cay cay: “Tôi chỉ biết mấy thứ văn vẻ kia thôi, không dạy nổi anh.” Anh áp sát từng bước, ánh mắt đầy cố chấp: “Anh thích mấy thứ văn vẻ đó.” — “Quanh đi quẩn lại một vòng tròn, may mà anh vẫn ở đây, chưa từng rời xa.” (Nam nữ chính cùng lớp, nam chính lớn hơn nữ chính một tuổi) 🔹 Yêu thầm × giả vờ dửng dưng Ban đầu giả vờ: Bề ngoài: “Chỉ là bạn cùng bàn thôi, thân lắm à?” Bên trong: “Dám động vào bạn cùng bàn của tôi thử xem?” Sau này giả vờ: Trước mặt bạn bè: “Vết xước nhỏ này mà cũng gọi là bị thương ấy hả?” Trước mặt Sầm Tây: “Vết thương này… nếu không được bạn gái thương xót, chắc anh chết mất.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 30

Chương 30

“Cậu không về nhà tối nay, dì út của cậu sẽ không mắng chứ?”

Chu Thừa Quyết đang ngồi trên tấm thảm trước bàn trà, tựa lưng vào ghế sofa, đầu hơi nghiêng, người khẽ ngả ra sau. Anh ngước mắt nhìn Sầm Tây đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, thu mình lại như một cục bột nhỏ.

 

“Chắc không sao đâu.” Cô gái nhỏ lắc đầu, khẽ cười giễu: “Không ai quan tâm tôi có về nhà hay không. Khuya rồi đi lang thang ngoài đường cũng chẳng ai hỏi.”

 

Vốn dĩ, cô chỉ là người thừa trong căn nhà ấy. Quầy thu ngân mất hai tệ còn khiến người ta sốt ruột hơn là cô mất tích. Trừ những lúc đơn đặt hàng nhiều, cần người đi giao, thì việc cô có mặt hay không cũng chẳng được xem là quan trọng.

 

“Không sao cái gì mà không sao?!” Chu Thừa Quyết vắt tay lên thành ghế sofa, tiện tay nhéo má cô một cái: “Lời này đừng để mẹ tôi nghe được. Đừng thấy bà ấy dịu dàng với cậu mà lầm. Câu vừa rồi mà để bà ấy nghe được, chắc chắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ cậu một trận.”

 

Sầm Tây mím môi cười nhẹ, ánh mắt lộ ra chút ngưỡng mộ: “Thật ra có người mắng, cũng là một kiểu hạnh phúc.”

 

Chu Thừa Quyết không phản bác.

 

Anh tiện tay mở gói snack, không nói không rằng nhét luôn vào tay Sầm Tây, hừ nhẹ một tiếng: “Tuần sau tôi sẽ về nhà mách mẹ, cậu chờ đấy.”

 

Sầm Tây: “……”

 

“Nhưng tôi cũng được xem là người đàng hoàng.” Giọng Chu Thừa Quyết có chút ngượng ngùng, không nhìn cô nữa mà cúi đầu lơ đãng nhìn bài thi Vật Lý trên bàn, vừa nói vừa cầm bút làm mấy câu trắc nghiệm: “Tối nay cậu ở lại đây cũng không sao đâu.”

 

Nói rồi, anh quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày như đang hỏi ý kiến.

 

Cuối cùng Sầm Tây cũng gật đầu. Dù sao thì, cô cũng đâu thật sự có một nơi gọi là nhà đúng nghĩa. Ở đâu mà chẳng vậy.

 

Vả lại giờ cũng khuya rồi. Nếu cô quay về, thể nào cũng đánh thức mẹ chồng của dì út, thể nào cũng bị mắng cho một trận. Đến lúc đó, chồng của dì lại nghe được, chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối với dì út, càng khiến dì khó xử.

 

Huống hồ, so với căn phòng nhỏ lạnh lẽo ở trên sân thượng, nơi mà mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt khó chịu và những lời bóng gió mỉa mai của bà lão, thì ở nhà Chu Thừa Quyết, ít ra cô cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.

 

Sầm Tây không do dự quá lâu, khẽ gật đầu với Chu Thừa Quyết, coi như đồng ý.

 

“Cậu học thuộc đi, lát nữa tôi kiểm tra xem cậu đọc tới đâu rồi.”

Đã quyết định ở lại, cô cũng không vòng vo nữa, nhanh chóng trở lại chủ đề chính. Cô nhảy xuống thảm, ngồi xuống gần anh hơn, chỉ vào phần thơ cổ cô đã chép lại, nói: “Không cần học thuộc hết đâu. Tôi đã chọn sẵn những đoạn quan trọng, dưới mỗi đoạn đều có phần diễn giải bằng lời dễ hiểu. Cậu cứ coi như đang đọc mấy câu chuyện nhỏ thôi, đọc xong rồi đối chiếu lại bản gốc, sẽ dễ nhớ hơn nhiều.”

 

Chu Thừa Quyết dốt Văn không phải vì lười biếng hay kém thông minh, mà là vì anh lớn lên ở nước ngoài, đến tám tuổi mới về nước, tiếp xúc với tiếng Trung muộn. Lúc mới về, anh còn nói không rõ tiếng phổ thông.

 

Khi ấy anh chưa thân với Lý Giai Thư hay Nghiêm Tự, xung quanh không có bạn bè. Nhiều bạn học còn chọc ghẹo anh nói tiếng Trung như “Tây lai”, khiến anh càng trở nên trầm lặng, khó gần.

 

Khúc Niên Niên từng nói, Chu Thừa Quyết học Văn dở, có lẽ là vì anh quá ít nói.

 

Học tiếng Anh cần cảm âm, học tiếng Trung cũng vậy.

 

Trí nhớ của anh không tệ chút nào, thậm chí rất tốt.

Các dạng bài Toán Lý Hóa làm qua một lần là tự động lưu thành dữ liệu trong đầu, cần là có thể lục lại ngay. Nhưng trong môn Văn, nhất là thơ cổ, cách đó hoàn toàn vô dụng.

Đừng nói là thuộc lòng, đọc suôn sẻ thôi cũng đã là một thử thách gian nan đối với anh.

Thật không thể trách anh không học nghiêm túc.

 

Nghe Sầm Tây giải thích, Chu Thừa Quyết lại nhìn xuống bản chép tay của cô.

 

Cô gái nhỏ này làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, có trách nhiệm, không chỉ chọn lọc đoạn cần học, mà còn dùng chính lời văn của mình viết lại thành câu chuyện ngắn dễ hiểu, còn cẩn thận đánh dấu phiên âm và giải nghĩa những chữ khó.

 

Mà phần giải nghĩa cũng không giống như mấy gia sư khác chép y nguyên trong sách, tất cả đều là cô tự viết bằng ngôn ngữ mà anh dễ hiểu nhất.

 

Cực kỳ rõ ràng.

 

Thậm chí, trong bài viết còn xen lẫn vài thói quen nói chuyện thường ngày của cô. Đọc từng dòng như nghe được giọng cô đang nói bên tai.

 

Hiếm khi Chu Thừa Quyết thực sự tập trung đọc, chưa tới mười phút đã thuộc được hai đoạn.

 

Sầm Tây ngồi cạnh, sau khi kiểm tra xong bài anh đọc, cũng lấy bài tập của mình ra làm. Giấy nháp viết đầy những ký tự toán học, tiếng bút sột soạt lướt nhẹ trên mặt giấy.

 

Đêm khuya thanh vắng. Thiếu nam và thiếu nữ, mỗi người một việc, đều đang chăm chỉ làm bài.

 

Khoảng hai mươi phút sau, Chu Thừa Quyết đã học thuộc xong bốn đoạn ngắn, Sầm Tây cũng vừa làm xong nốt nửa bài tập hôm qua còn dang dở.

 

Cô đặt bút xuống, vô thức vươn vai.

Có lẽ vì vừa rồi làm bài quá chăm chú, quên mất mình đang ở nhà người khác, bên cạnh còn có Chu Thừa Quyết.

Khi vươn tay không cẩn thận lỡ đụng vào vai anh, lúc này cô mới giật mình phản ứng lại.

 

“Ôi, xin lỗi.” Sầm Tây vội rút tay về, có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

 

Lúc ấy Chu Thừa Quyết đang ngửa đầu tựa vào sofa, tỉnh bơ lẩm nhẩm đọc bài. Anh nghe vậy thì khẽ nhếch khóe môi: “Đương nhiên là có sao. Đau chết đi được.”

 

Sầm Tây: “……?”

Cô chỉ hỏi khách sáo thôi mà.

 

Nhưng Chu Thừa Quyết rõ ràng… không định khách sáo với cô.

 

Vào buổi tối yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên: "Cảm giác cánh tay này chẳng thể nâng lên nổi nữa."

 

Sầm Tây: "…??"

 

"Chắc không phải do tôi mạnh mẽ đến mức ấy đâu…"

 

"Ai mà biết được." Chu Thừa Quyết không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói, "Dù sao bây giờ tôi muốn lấy đồ ăn cũng chẳng thể với tay được."

 

"……"

 

Sầm Tây nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cũng quay lại nhìn đống đồ ăn trên bàn trà, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

 

Chu Thừa Quyết nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên.

 

Sầm Tây lấy đồ ăn cho anh, chuẩn bị hỏi anh học thuộc xong chưa, thì bất chợt vang lên tiếng “lạch cạch” lạ lùng từ hành lang gần phòng ngủ.

 

Nghe có vẻ như là tiếng bước chân.

 

Nhưng không phải là người, mà là một con vật nhỏ.

 

Sầm Tây lập tức chú ý, ánh mắt dán chặt vào hướng phát ra tiếng động.

 

Một lúc sau, một quả cầu lông màu trắng nhẹ nhàng ló đầu ra, từ từ tiến lại gần chỗ hai người.

 

"A, dễ thương quá." Sầm Tây không nhịn được mà thốt lên.

 

Chu Thừa Quyết lười biếng nghiêng đầu. Vì câu cảm thán của cô mà anh cũng nhìn về phía hành lang: "Lần trước cậu tới Lục Cảnh Uyển không nhìn thấy nó à?"

 

"Chưa từng thấy." Sầm Tây lắc đầu.

 

"Chắc lúc đó nó đang ngủ, chưa ra nghịch phá thôi."

 

Thấy Sầm Tây muốn lại gần mà lo con vật nhỏ này sợ, không chịu bước tới, nên cô chỉ biết nhìn chăm chú. Chu Thừa Quyết liền vỗ tay hai cái, sau đó lại vỗ nhẹ vào tấm thảm bên cạnh mình. Thế là con vật nhỏ lập tức phấn chấn, vui vẻ chạy lại gần, bật lên bằng hai chân sau rồi chui vào lòng Chu Thừa Quyết.

 

"Con này suốt ngày ở bên Lục Cảnh Uyển, nhưng cuối tuần nhà tôi không có ai nên mẹ tôi bảo tôi mang nó qua đây." Chu Thừa Quyết thuận miệng giải thích.

 

Sầm Tây "ừm" một tiếng, toàn bộ sự chú ý đều đã dồn lên con vật nhỏ trong tay Chu Thừa Quyết. Nhìn nó lăn qua lăn lại trong lòng anh, cô cảm thấy vô cùng ghen tị: "Tôi có thể sờ nó không?"

 

"Vậy cậu phải hỏi nó thử xem." Chu Thừa Quyết không dám chắc chắn. Con vật này tuy nhỏ, nhưng tính cách lại khá ương bướng. Khi Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đến nhà, nó không bao giờ cho ai sờ, vừa thấy ai lại gần là chạy mất. Nếu không chạy kịp mà bị sờ, nó sẽ lăn lộn đòi đi tắm ngay.

 

"Vậy phải làm sao hỏi?" Sầm Tây ngước đầu hỏi.

 

Chu Thừa Quyết nhịn cười: "Hoặc cậu thử lấy lòng nó đi, biết đâu thành công."

 

"Lấy lòng nó kiểu gì?" Sầm Tây có vẻ rất muốn.

 

"Ví dụ như, cậu khen tôi đi. Tôi và nó rất thân, cậu khen tôi, nó có thể sẽ nghĩ cậu cũng là người tốt."

 

"……?"

 

Tuy nhiên, sự hấp dẫn của con vật này quá lớn, Sầm Tây cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, khẽ cúi người, tiến lại gần Chu Thừa Quyết, nhìn thẳng vào con vật nhỏ, nghĩ một lúc rồi bắt đầu khen: "Chủ nhân của em thật tuyệt vời!"

 

"Vô cùng hiếu học."

 

"Không làm bài tập là không ngủ được."

 

"Thích học thuộc bài."

 

"Đã học năm đoạn thơ ngắn trong một tiếng vẫn chưa xong nhưng không bỏ cuộc!"

 

Chu Thừa Quyết: "?"

 

Anh cảm thấy như mình bị dè bỉu một cách trắng trợn nhưng không thể phản bác.

 

Ngay lập tức, anh nhét con vật mềm mại vào trong tay cô: "Được rồi, đừng khen nữa."

 

"Đừng khen quá, chúng ta làm người phải khiêm tốn một chút."

 

Cuối cùng Sầm Tây cũng ôm được con vật nhỏ, liền ngừng nói.

 

Chu Thừa Quyết lười biếng nghiêng đầu nhìn cô. Lúc này Sầm Tây đã hoàn toàn chìm đắm vào con vật nhỏ trong lòng mình.

 

Chỉ thấy cô dùng hai tay linh hoạt v**t v* nó, xoa đầu rồi gãi cằm.

 

Lạ thay, con vật này không hề tránh né như khi gặp Nghiêm Tự và Lý Giai Thư, mà còn rất phối hợp khi Sầm Tây gãi cằm nó, ngẩng đầu lên như đang hưởng thụ hành động của cô.

 

Chu Thừa Quyết nhướn mày, không lên tiếng cũng không quấy rầy cô.

 

"Loài này là giống gì vậy?" Sầm Tây ôm con vật nhỏ trong lòng không nỡ buông, thậm chí đã bắt đầu tháo chiếc băng đô trên đầu nó ra, chỉnh lại lông rối rồi buộc lại thành một cái đuôi nhỏ.

 

"Maltese."

 

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Khá lớn rồi." Chu Thừa Quyết trả lời không chần chừ, "Khoảng tám, chín tuổi. Tôi nuôi nó từ lúc còn học tiểu học, nhưng hình thể nó nhỏ xíu thế này, sẽ không lớn thêm đâu."

 

Sầm Tây không rành về mấy thứ này, ban đầu định hỏi thêm, nhưng Chu Thừa Quyết đã trả lời thẳng. Cô gật đầu: "Vậy nó tên là gì?"

 

Chu Thừa Quyết im lặng một hồi.

 

Sầm Tây đợi một lúc, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

 

Chu Thừa Quyết ngại ngùng sờ cổ một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Cam Cam."

 

Sầm Tây: "……"

 

"Ba mẹ tôi đặt tên đó." Chu Thừa Quyết nói.

 

"Không phải lông của nó là màu trắng sao?"

 

"Ai biết đâu." Chu Thừa Quyết đáp lại, rồi bổ sung thêm: "Con mèo trắng nhà Lý Giai Thư còn tên là Bóng Than Đen kìa."

 

Sầm Tây: "……"

 

Cả nhà đều có gen phản nghịch.

 

Chu Thừa Quyết không tiếp tục chủ đề này nữa, anh phải tranh thủ lúc còn chưa quên để ôn lại bài vừa mới học xong, nếu không lát nữa lại quên mất: "Cậu chơi với nó đi, tôi tiếp tục học."

 

Sầm Tây gật đầu, bài tập của cô gần như đã làm xong. Giờ cũng đã gần 12 giờ đêm, cô vốn không định làm bài tập nữa.

 

Khoảng mười phút sau, không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Chu Thừa Quyết gấp vở lại xong, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

 

Cô gái nhỏ đang cuộn tròn người lại, yên tĩnh nằm trên thảm, nhắm mắt ngủ say, còn Cam Cam vốn thích quậy phá vào ban đêm giờ cũng đang thả lỏng nằm phơi bụng bên cạnh cô.

 

Lông trên đầu nó đã được Sầm Tây chải lại, còn được buộc thành vài cái bím nhỏ xinh, vừa nhìn đã biết là do cô làm.

 

Chu Thừa Quyết liếc nhìn đồng hồ. Lúc này đã qua 12 giờ, cô gái nhỏ thở đều, thoải mái, trên người mặc chiếc áo ngủ của anh, trong tay ôm thú cưng của anh.

 

Áo ngủ của anh đều là kiểu tay dài. Bộ mà cô đang mặc cũng không ngoại lệ, mặc lên người cô, rõ ràng là rộng thùng thình.

 

Khi viết bài lúc nãy, cô đã tiện cuộn tay áo lên đến khuỷu tay, giờ quên kéo lại, cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần cứ thế đặt trên bụng nhỏ của Cam Cam.

 

Chu Thừa Quyết cúi người, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, cố gắng kéo tay áo xuống.

 

Không ngờ Sầm Tây ngủ rất nông, chỉ một chút động tĩnh này thôi đã khiến cô tỉnh giấc.

"Sao vậy?" Cô mơ màng, mắt nửa nhắm nửa mở, giọng nói cũng không rõ ràng lắm.

 

Yết hầu của thiếu niên vô thức lăn lên trượt xuống, sau đó anh quay đi, không được tự nhiên nói: "Không có gì, tôi sợ nó bị cậu đè chết."

 

Sầm Tây: "……?"

 

Cô gái nhỏ nheo mắt, gãi gãi đầu, mãi mà chẳng hiểu anh đang nói gì.

 

Rồi cô nghe thấy Chu Thừa Quyết hỏi: "Cậu có muốn vào phòng ngủ không?"

 

"Hả?"

 

"Trong phòng ngủ có giường có chăn."

 

Sầm Tây mơ màng lắc đầu: "Không cần đâu, thảm nằm cũng được."

 

Mềm mại, so với cái giường sắt của cô còn dễ chịu hơn nhiều.

 

"Tôi vẫn chưa học xong." Chu Thừa Quyết đột nhiên nói.

 

"Ừm, không sao, cậu cứ học đi, học xong gọi tôi dậy là được."

 

Chu Thừa Quyết lại nói: "Cậu ngủ ở đây, tôi sẽ không tập trung được."

 

Sầm Tây: "?"

 

"Nhìn cậu ngủ, tôi cũng muốn ngủ, ai mà học được nữa."

 

"??"

 

Trước đây còn nói thiếu cô giám sát thì anh không học được.

 

" Vậy được rồi." Sầm Tây chống tay lên thành ghế, lảo đảo đứng dậy từ trên thảm, suýt nữa thì ngã, may mà Chu Thừa Quyết nhanh tay lẹ mắt đỡ cô lại.

 

Sầm Tây giật mình, cơn buồn ngủ dường như cũng tan biến hết. Má cô nóng bừng, giọng nói cũng có chút lắp bắp: "Vậy… phòng dành cho khách của nhà cậu ở đâu?"

 

Chu Thừa Quyết dẫn cô vào trong, nhẹ nhàng nói: "Cậu ngủ trong phòng của tôi đi."

 

"Cái gì?" Sầm Tây cắn môi.

 

"Phòng dành cho khách vừa mới có người ở, chưa dọn dẹp." Chu Thừa Quyết bổ sung.

 

Sầm Tây siết chặt tay: "Không sao đâu, tôi không chê."

 

Chàng trai nhướn mày, hừ một tiếng: "Cậu không chê cậu ta, vậy cậu chê tôi à?"