Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 5 lượt Tác giả: Cửu Đâu Tinh Chuyển ngữ: Lam Quỳnh Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Con cưng của trời, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt, Song xử, Thanh xuân vườn trường, Yêu thầm, Tổng số chương: 126 Giới thiệu Năm ấy gặp Chu Thừa Quyết, anh là thiếu niên xuất nơi thân nhà cao cửa rộng, đẹp trai nhưng lười biếng, thành tích các môn tự nhiên luôn đứng đầu toàn trường, thu hút vô số ánh mắt nữ sinh. Nói anh là “con cưng của trời” cũng không quá, chỉ là điểm Ngữ văn khiến cho người ta không dám khen tặng. Còn Sầm Tây khi đó học giỏi nhưng gia cảnh nghèo khó, ngay cả học phí cũng phải tự mình bươn chải kiếm lấy. Mùa hè năm ấy, Chu Thừa Quyết bị ép phải xuống lầu mở cửa đón gia sư mới: “Tôi sẽ được tuyển thẳng nhờ thi học sinh giỏi. Mời đằng ấy ra cửa rẽ phải, không tiễn. Tôi học dốt văn chính là dốt văn, ai đến cũng cũng vô dụng.” Và rồi giây tiếp theo, cánh cửa nhà họ Chu mở ra nghênh đón bạn cùng bàn kiêm gia sư dạy thêm – Sầm Tây. Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, hai người đều đi học cùng nhau, cùng sinh hoạt chung một quỹ đạo. Lần đầu tiên cô bước vào một thế giới mới và được nhìn thấy Chu Thừa Quyết – chàng trai mà trước giờ cô chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Sau này, ở ngoài cửa thư phòng, cô tình cờ nghe được thiếu niên lạnh lùng nói: “ Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó.” Cũng chính ngày hôm đó, Sầm Tây xin nghỉ công việc gia sư, từ đó không còn dành ánh mắt chăm chú nhìn anh nữa. 【2】 Gặp lại ở đại học, chàng thiếu niên năm nào vẫn hăng hái khí phách như xưa, cao không thể với. Sầm Tây cố ý giữ khoảng cách, nhưng vì chương trình từ thiện có nguy cơ bị hủy bỏ nên cô đành phải cắn răng mời anh tham gia phỏng vấn. Sau buổi phỏng vấn, chàng trai từng kiêu ngạo năm ấy lại hèn mọn đỏ hoe mắt, nắm chặt cổ tay cô giữa chốn đông người: “Anh tìm em thật vất vả.” Chu Thừa Quyết tự giễu: “Anh chỉ mới vừa học viết thư tình được một nửa thì ‘cô giáo nhỏ’ đã chạy mất rồi.” Mũi Sầm Tây cay cay: “Tôi chỉ biết mấy thứ văn vẻ kia thôi, không dạy nổi anh.” Anh áp sát từng bước, ánh mắt đầy cố chấp: “Anh thích mấy thứ văn vẻ đó.” — “Quanh đi quẩn lại một vòng tròn, may mà anh vẫn ở đây, chưa từng rời xa.” (Nam nữ chính cùng lớp, nam chính lớn hơn nữ chính một tuổi) 🔹 Yêu thầm × giả vờ dửng dưng Ban đầu giả vờ: Bề ngoài: “Chỉ là bạn cùng bàn thôi, thân lắm à?” Bên trong: “Dám động vào bạn cùng bàn của tôi thử xem?” Sau này giả vờ: Trước mặt bạn bè: “Vết xước nhỏ này mà cũng gọi là bị thương ấy hả?” Trước mặt Sầm Tây: “Vết thương này… nếu không được bạn gái thương xót, chắc anh chết mất.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 48

Chương 48

Khi đi ngang qua cây cầu dài, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng động mơ hồ vọng lại từ dưới gầm cầu.

 

Tiếng sấm chớp và mưa gió cứ dội vào tai, cô gần như không thể nghe rõ, chỉ đại khái nhận ra đó là tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ trung niên, lẫn trong đó là những tiếng mắng chửi đầy điên loạn.

 

Sầm Tây không nhịn được cau mày. Sự lo lắng lấn át nỗi sợ, cô gái nhỏ cầm chiếc ô đang rung lắc dữ dội trong tay, dầm mưa chạy như bay về phía gầm cầu.

 

Đoạn đường xuống gầm cầu có bậc xi măng. Sầm Tây chạy ba bước thành hai, nhảy ào xuống. Khi gần đến mép sông bùn lầy, cuối cùng cô cũng thấy rõ người đang đứng bên trụ cầu là Chu Thừa Quyết.

 

Không sai, đúng là anh.

 

Nhưng trước mặt anh lại có một người phụ nữ trung niên đang điên cuồng gào khóc, hai tay không ngừng xô đẩy anh, miệng gào lên: “Đền mạng! Đền mạng! Trả lại con cho tôi! Con trai tôi bị cậu hại! Giờ nó không biết nói chuyện, đến cả tôi cũng không nhận ra! Chỉ thiếu chút nữa thôi! Sao cậu lại không cứu nó! Trả con lại cho tôi!”

 

Bà ta cao chưa đến mét rưỡi, nhưng Chu Thừa Quyết với thân hình cao lớn lại không hề phản kháng trước sự xô đẩy của bà ta, cứ thế bị đẩy lùi từng bước, từng bước về phía mép nước sông lầy lội ẩm ướt.

 

“Đừng!” Sầm Tây gần như không suy nghĩ gì, vứt bỏ hai chiếc ô trong tay, lao thẳng vào màn mưa, chạy tới.

 

Giây tiếp theo, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô đã chắn trước mặt Chu Thừa Quyết, cô dang rộng hai tay ôm chặt lấy anh, dốc hết sức lực toàn thân kéo anh ra khỏi dòng nước bẩn.

 

Người phụ nữ gần như phát cuồng vẫn chưa dừng tay, tiếp tục đẩy mạnh. Khoảnh khắc bàn tay thô ráp ấy va vào lưng Sầm Tây, cuối cùng vẻ thẫn thờ trong mắt Chu Thừa Quyết cũng tan biến.

 

Lý trí lập tức trở về, thiếu niên gần như chẳng kịp suy nghĩ, liền ôm chặt cô gái đang chắn trước mặt mình vào lòng. Chỉ trong tích tắc, anh đã hoàn toàn khác với dáng vẻ cam chịu bị đẩy đi vài giây trước. Đôi tay rắn chắc mạnh mẽ đẩy bật bàn tay đang định tiếp tục xô tới, giọng nói mang theo sự giận dữ hiếm thấy: “Bà còn dám đẩy cậu ấy một lần nữa thử xem?!”

 

Người phụ nữ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao đến. Sầm Tây được Chu Thừa Quyết ôm chặt trong ngực, hoàn toàn không bị chạm vào, cũng không nhìn thấy tình hình xung quanh.

 

Cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán phương hướng con sông, vẫn không ngừng dùng hết sức lực kéo Chu Thừa Quyết từng chút, từng chút rời xa mép nước.

 

“Cậu đừng bước về phía sông nữa, nguy hiểm lắm.” Cô run run nói, “Đừng để bà ấy đẩy cậu xuống… Nước rất đáng sợ, có thể nuốt chửng người ta đấy…”

 

Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng, lắng nghe tiếng cô khẽ thì thầm trong lồng ngực mình. Ngay giây sau, anh nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo người chạy nhanh lên bậc thềm.

 

“ Đêm hôm khuya khoắt, ai cho cậu lén chạy ra ngoài hả?” Giọng anh mang theo sự tức giận, vừa kéo cô chạy trong mưa, vừa tháo chiếc balo trên vai xuống, giơ cao che lên đầu cô, “Trời mưa sấm sét không biết à?”

 

“Biết chứ… nhưng mà… cậu không mang ô…” Sầm Tây bị kéo chạy theo anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng

 

Tiếng khóc than của người phụ nữ vẫn vang vọng phía sau. Chu Thừa Quyết vô thức siết chặt cổ tay cô thêm chút nữa. Mấy bước sau, anh dứt khoát đưa balo cho cô:“Tự che đi.”

 

Rồi anh bước đến trước mặt cô, cúi xuống, không để cô kịp phản ứng đã cõng cô lên lưng, không quay đầu, lao về phía bờ sông, mặc kệ tiếng khóc điên cuồng phía sau.

 

Trên đường, Sầm Tây giơ cao chiếc balo đen, cố gắng che mưa trên đầu anh. Chu Thừa Quyết cố ý xóc người cô lên một cái, rồi lạnh lùng nói:“Lo cho bản thân trước đi.”

 

Sầm Tây do dự rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ghé sát tai vào tai anh hỏi khẽ:“Bà ấy là ai vậy? Hai người… đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

“Chưa biết bà ấy là ai mà đã liều mạng xông tới?” Chu Thừa Quyết thật sự có chút tức giận: “Cậu không muốn sống nữa à?”

 

“Thế còn cậu?” Sầm Tây cũng bật lại, “Cậu không muốn sống nữa sao? Bà ấy cứ cố đẩy cậu xuống sông.”

 

Thiếu niên bật cười lạnh:“Cậu không nghe bà ta nói à? Bà ta bảo tôi phải ‘đền mạng’. Nếu tôi thật sự đáng chết thì sao?”

 

“Không thể nào.” Sầm Tây chẳng màng gì nữa, quên cả tay đang giơ balo, vòng hai tay gầy gò siết chặt lấy anh:“Cậu rất tốt. Chắc chắn là bà ấy nhầm rồi.”

 

Bước chân của Chu Thừa Quyết khựng lại một chút. Sau đó anh hít sâu một hơi, không nói thêm gì suốt quãng đường còn lại.

 

Đến khi về đến quán cá nướng, cả hai đều ướt sũng. Nhưng vì không thể tắm rửa tại đó, Chu Thừa Quyết trực tiếp đưa cô về nhà mình ở Vọng Giang.

 

Vào đến phòng, việc đầu tiên anh làm là mở vòi, xả một bồn nước nóng, nhét cô vào trong ngâm cho ấm người mới coi như xong chuyện.

 

Sầm Tây gội đầu xong, ngồi trong bồn ngâm nước một lúc cho toát mồ hôi rồi mới ra ngoài, thay bộ đồ ngủ của Chu Thừa Quyết mà anh đã đặt sẵn cạnh ghế nhỏ.

 

Khi cô bước ra, tay xách ống quần dài chấm đất, chân mang dép lẹp xẹp, chạy lon ton ra phòng khách tìm người.

 

Chu Thừa Quyết thì ngược lại. Anh chẳng chăm chút gì cho bản thân, chỉ tắm qua loa một lát rồi nằm luôn trên ghế sofa.

 

Sầm Tây chạy ra, thấy anh nằm đó không nói không rằng, một tay vắt ngang che trán.

 

Cô đi tới gần, bất ngờ là anh cũng chẳng phản ứng gì.

 

Cô tưởng anh vẫn còn đang giận, giống như mấy lần giận trước đó, anh không nói một lời. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Một lát sau vẫn không thấy động tĩnh gì, cô bắt đầu cảm thấy lạ, liền lại gần chút nữa.

 

Mọi khi đến gần thế này, dù thế nào Chu Thừa Quyết cũng sẽ mở miệng, hoặc là bông đùa bảo cô tránh xa, hoặc nghiêm túc hỏi chuyện, chưa từng có chuyện anh phớt lờ cô như thế này.

 

Sầm Tây khẽ nhíu mày, có vẻ nhận ra điều gì đó. Cô vươn tay sờ trán anh.

 

Nhiệt độ nóng ran lập tức khiến cô giật mình rụt tay về.

 

“Chu Thừa Quyết.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lay tay anh, định hỏi chỗ để hộp thuốc:
“Chu Thừa Quyết, nhà cậu để thuốc ở đâu?”

 

Nhưng thiếu niên chỉ xoay người nặng nề, bàn tay nóng rực vô thức nắm lấy tay cô.

 

Hơi nóng truyền qua khiến Sầm Tây không khỏi lo lắng. Mới gần đây cô cũng từng phát sốt, quá hiểu cảm giác này. Nhiệt độ của anh còn cao hơn cô lúc đó.

 

Sầm Tây cắn môi, ép bản thân phải bình tĩnh, rồi nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lôi toàn bộ đá trong ngăn tủ đông ra đổ vào chậu, lấy một chiếc khăn lớn trong nhà tắm, thấm nước rồi vắt khô, bọc kín đá lại.

 

Cô chạy trở lại bên cạnh anh, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lạnh lên trán Chu Thừa Quyết.

 

Sau đó, cô bắt đầu lục tung cả căn nhà rộng lớn lên để tìm hộp thuốc, nhưng không biết có phải do bình thường Chu Thừa Quyết chẳng bao giờ dùng đến hay không mà trong nhà hoàn toàn không có. Hoặc cũng có thể là nhà cửa quá rộng, cô tìm mãi mà chẳng thấy đâu.

 

Không còn cách nào khác, Sầm Tây đành cầm chặt điện thoại trong tay, cắn răng xuống lầu, chạy vội ra tiệm thuốc 24 giờ gần khu chung cư.

 

Vừa vào cửa hàng, sau khi nghe cô giải thích tình hình, nhân viên bán thuốc đã lôi ra cả đống hộp thuốc đặt trước mặt cô.

 

“Thuốc của tiệm chúng tôi đều rất tốt, uống vào hạ sốt mà không bị váng đầu. Có loại rẻ nhưng uống xong sẽ chóng mặt lắm.” Nhân viên bán hàng đẩy mấy hộp thuốc ra trước mặt Sầm Tây, nói tiếp:“Hai loại này kết hợp uống thì hiệu quả càng tốt hơn.”

 

“À đúng rồi, cái này em cũng nên mang một hộp về.” Cô ấy lại quay người, lấy xuống một hộp miếng dán từ kệ thuốc: “Miếng dán hạ sốt, dán lên trán, cổ, cổ tay, sau tai sẽ hạ sốt nhanh hơn. Nhất là khi sốt cao, không có mấy thứ này thì phải mất khá lâu mới hạ sốt được.”

 

“Vô duyên vô cớ lại phải chịu khổ thêm.” Không đợi Sầm Tây kịp phản ứng, nhân viên bán hàng đã tự động nhét hết mấy hộp thuốc vào túi:“Em trả tiền mặt hay quét mã?”

 

Sầm Tây siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Em… xin hỏi tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?”

 

“À, bốn hộp tất cả là một trăm tám mươi bảy tệ. Nếu quét mã thì quét ở đây nhé.”

 

Sầm Tây cắn môi, hỏi nhỏ: “Chị ơi, có thể… bán lẻ được không ạ? Em không mua cả hộp. Em chỉ cần một viên thuốc hạ sốt thôi.”

 

Một lần chỉ cần uống một viên là đủ, mua nhiều cũng phải để dành đến ngày mai. Hơn nữa tiền cô kiếm được đều là tiền mặt, trong điện thoại chẳng còn lại bao nhiêu, chắc chỉ đủ mua cho lần này.

 

Nghe vậy, nhân viên bán hàng cười nhẹ: “Xin lỗi em nha, cô gái nhỏ. Ở bệnh viện có thể kê lẻ, nhưng tiệm thuốc thì phải bán nguyên hộp.”

 

“Huống hồ giờ này đến bệnh viện, em còn phải đăng ký khám cấp cứu nữa, phí khám buổi đêm chắc cũng không rẻ đâu.”

 

Thuốc là bắt buộc phải mua, nhưng trên người cô thật sự không có đủ tiền. Nghĩ ngợi một hồi, cô đành mở điện thoại tìm đến WeChat của Lý Giai Thư. Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng, cô vẫn cắn răng bấm gọi.

 

Khoảng hai phút sau, Lý Giai Thư mới bắt máy. Giọng cô bạn ở đầu dây bên kia rõ ràng còn đang ngái ngủ: “Hửm… sao thế, Tây?”

 

Sầm Tây há miệng, đắn đo mãi không nói được thành lời. Cô sống đến từng tuổi này, dù thường túng thiếu nhưng chưa từng mở miệng xin mượn tiền ai. Thế nhưng cô vừa nghĩ đến Chu Thừa Quyết, chút do dự đó liền tan biến: “Xin lỗi Giai Thư, cậu có thể… cho tớ mượn chút tiền không? Tớ sẽ trả lại nhanh thôi.”

 

“Được mà, cậu cần bao nhiêu… à khoan, giờ tớ chỉ còn chưa tới tám mươi tệ thôi. Hay là tớ chuyển hết cho cậu nhé?” Tháng này Lý Giai Thư dùng hết tiền để mua vé concert nên cũng chẳng còn bao nhiêu. Chưa đợi Sầm Tây trả lời, cô ấy đã gửi hết tiền còn lại sang cho bạn mình.

 

Nhưng vẫn không đủ.

 

Sầm Tây chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Hình như vẫn thiếu, cậu… cậu có thể giúp tớ hỏi Nghiêm Tự mượn thêm một trăm tệ nữa được không? Tớ thật sự sẽ trả lại nhanh thôi.”

 

Trong cơn ngái ngủ, Lý Giai Thư vẫn gật đầu đồng ý rồi cúp máy, lập tức gọi sang cho Nghiêm Tự.

 

Khoảng năm phút sau, Nghiêm Tự đã chuyển tiền qua cho Sầm Tây, còn nhắn thêm: “Có chuyện gì gấp cần giúp không? Hay để tôi gọi cho A Quyết?”

 

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Giờ Sầm Tây không có thời gian để nói nhiều, trả tiền xong liền cầm túi thuốc vội vã quay về Vọng Giang.

 

Thang máy “ting” một tiếng dừng lại ở tầng 26, Sầm Tây đứng trước cửa căn hộ đóng chặt, lập tức ngây người.

 

Lúc nãy đi vội quá, cô quên mất không để cửa cho mình.

 

Không còn cách nào, cô chỉ đành bấm chuông vài lần liên tiếp.

 

Chu Thừa Quyết có lẽ đang sốt cao, không nghe thấy gì nên cũng không ra mở cửa.

 

Sầm Tây cau mày, sốt ruột nhìn cánh cửa đóng chặt.

 

Giây tiếp theo, cô chợt nhớ ra hình như trước đây Chu Thừa Quyết từng nói với cô mật mã cửa nhà. Nếu cô đến trước thì cứ vào trước.

 

Chỉ là loại mật mã này thường chỉ dùng một lần, nhập xong sẽ hết hiệu lực.

 

Nhưng cũng đành thử thôi. Giờ ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác.

 

Tiếng máy móc vang lên: “Mật khẩu chính xác, chào mừng chủ nhân trở về nhà.” Ngay khoảnh khắc âm thanh vang lên, cánh cửa bất ngờ mở ra từ bên trong.

 

Sầm Tây chưa kịp phản ứng, đã thấy thân hình cao lớn của Chu Thừa Quyết xuất hiện trước mặt, một tay anh đặt lên tay nắm cửa, cả người mang theo vẻ mệt mỏi yếu ớt, giọng nói trầm khàn uể oải: “Cậu đi đâu vậy? Mở mắt ra đã chẳng thấy cậu đâu.”

 

Sầm Tây vội bước vào nhà, khép cửa lại, nắm lấy tay anh: “Sao cậu lại dậy rồi?”

 

“Tôi đi mua thuốc, cậu hạ sốt chút nào chưa? Lúc nãy cậu sốt đến ngất đi, tôi gọi mãi mà cậu không tỉnh, tôi kéo tay cậu…”

 

Chu Thừa Quyết vốn còn đứng vững bên cạnh cô, chỉ là bước đi có hơi nặng nề, nhưng vừa nghe cô nói, anh liền đặt bàn tay to lên vai cô, cả người nghiêng về phía cô như đứng không vững nữa, giọng nói cũng không còn rõ ràng như ban nãy: “Ừm… vẫn chưa hạ, đầu choáng quá… cậu lại gần cho tôi vịn một chút…”