Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.9/10 từ 8 lượt Tên truyện: Lệnh truy bắt tình yêu của viên chức tạm tha Tác giả: Mật Thu Editor: Bưởi Thể loại: Cường cường, nghề nghiệp, niên hạ, chính kịch, hiện thực hướng, cứu rỗi, HE GIỚI THIỆU Thu Diễm 26 tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, lại vào sở tư pháp ngay sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyên giao tiếp với tội phạm tạm tha. Anh biết rõ phạm nhân tạm tha Ôn Ngộ Hà kia xem anh là tên ngốc, lừa anh, cười nhạo anh, ánh mắt nhìn anh như nhìn không khí. Anh rất ghét người này. Nhưng người này đẹp trai vãi chưởng. Lông mày đen đậm như mực, lông mi dài hơi khép, ánh mắt nhìn người vô cùng mông lung, bảy phần vô lại ba phần lạnh lùng. . Nhưng dù đẹp trai đến đâu đi nữa cũng là biến thái, Thu Diễm đã kiểm tra hồ sơ của hắn, trong đó viết “Tội trộm cắp vũ nhục thi thể”, lại còn trộm thi thể của bạn trai cũ. . Thu Diễm cũng không biết mình bắt đầu có hứng thú nghiên cứu với tên “Biến thái” này từ khi nào. Càng không hiểu lại càng muốn đến gần. . Anh vẫn nhớ một câu Ôn Ngộ Hà từng hỏi anh. “Nếu anh biết một sự thật mà những người khác không tin sự thật này, anh sẽ làm gì?” Thu Diễm đáp: “Liều mạng với họ.” Ôn Ngộ Hà đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ bừng kia hung dữ và suồng sã, “Được, liều mạng với họ.” Chú thích của tác giả: Nước ta không có thuật ngữ “Viên chức tạm tha1“, trong truyện so sánh với “Viên chức cải tạo cộng đồng” trong thực tế, tên truyện dùng viên chức tạm tha chỉ để dễ hiểu.Công có người cũ.Cốt truyện liên quan đến vụ án nhưng không phải truyện hình sự trinh sát.[1]Tạm tha – Parole là việc tha có điều kiện đối với người phạm tội đã bị kết án tù có thời hạn hoặc tù chung thân, sau khi chấp hành xong một thời hạn nhất định, chấp hành nội quy trại giam, được giáo dục cải tạo, mắc bệnh hiểm nghèo hoặc đã tỏ ra ăn năn sám hối, và sẽ không còn gây hại cho xã hội. Chế độ tha sớm là một phương pháp thi hành hình phạt. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 104

Chương 104: Hắn ủng hộ chấp niệm của anh

Dường như mọi thứ đã đi vào quỹ đạo. Chớp mắt nửa năm trôi qua. Ôn Ngộ Hà vào phòng thí nghiệm do Quý Nhan phụ trách. Quý Nhan không để hắn nhảy dù xuống, mà bắt đầu làm từ nhân viên thí nghiệm cơ bản nhất, tích lũy từng dự án. Cũng cổ vũ hắn tiếp tục đi học, kiến thức và kỹ thuật thí nghiệm trong ngành này luôn được đổi mới. Ôn Ngộ Hà cân nhắc kiếm tiền trước khi lên kế hoạch đi học. Trong lòng hắn đã lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện, từ từ thực hiện từng bước một. Phải làm tốt công việc trong tay, muốn cho Thu Diễm một cuộc sống ổn định dư dả, còn phải duy trì đổi mới bản thân, không thể để mình bị đào thải khỏi nghề.

Trong lĩnh vực chuyên môn của mình, hình như hắn vẫn là cậu sinh viên học đại học trước đây, luôn giữ sự nhiệt tình với kiến thức chuyên môn.

Báo cáo nghiên cứu của Thu Diễm đã có phiên bản xuất bản lần đầu. Trước khi nộp cho học viện thậm chí là bộ môn lãnh đạo cao hơn, Dương Nhứ đã triệu tập các chuyên gia mở hội thảo mấy lần, báo cáo nghiên cứu này hiện đã trở thành dự án trọng điểm của viện nghiên cứu.

Trong suốt quá trình, Thu Diễm và Lâm Giang Nhai luôn duy trì liên lạc. Một mặt, hai người đang cố gắng vì cùng một việc, cần chia sẻ những gì mình có. Mặc dù dự án của Lâm Giang Nhai không được công nhận chính thức, nhưng nó đã dần có chút sức ảnh hưởng trong nhóm xã hội. Y học theo đường dây nóng tự tử, nộp đơn xin mở một đường dây nóng trợ giúp. Các sinh viên khoa Xã hội học đại học Lê Xuyên trở thành tình nguyện viên đường dây nóng. Họ thực sự đã nhận được vài cuộc điện thoại xin giúp đỡ và cũng có nhiều hành động giúp đỡ khác nhau.

Mặt khác, Thu Diễm cũng quan tâm đến hiện trạng của thôn Bích Thủy. Bây giờ anh chỉ có thể tìm hiểu tình trạng ở đó qua Lâm Giang Nhai và La Ngạn Nê. Ở một mức độ nào đó, Ngô Vị lên chức không liên quan gì đến anh. Anh không nói rõ được tâm lý của mình, vừa có ý theo dõi, nhìn chằm chằm xem anh ta có thực sự làm ra thành tích hay không, cũng theo dõi xem anh ta có gây ra rắc rối gì không.

Anh cảm thấy mình đang làm một thí nghiệm xã hội học. Thí nghiệm của Ôn Ngộ Hà làm trong phòng thí nghiệm, còn thí nghiệm của anh thực hiện trong xã hội. Anh đồng ý nhận vụ kiện kia là bắt đầu cho quyết định làm thí nghiệm này của anh.

Ngô Vị có tham vọng có hoài bão, nhưng cũng có rất nhiều tham lam bị anh ta ra sức che giấu, anh ta không phải người lương thiện gì có cam. Thu Diễm muốn xem thử, để anh ta có được quyền lực anh ta khát khao, cuối cùng hoài bão sự nghiệp của anh ta có thể vượt lên lòng tham của anh ta. Hay là lòng tham sẽ vượt lên hoài bão khiến anh ta để lộ cái ác trong bản tính con người mà trước đây anh ta che giấu.

Anh chưa nói với bất kỳ ai về thí nghiệm ẩn này, kể cả Ôn Ngộ Hà. Thu Diễm biết Ôn Ngộ Hà sẽ có thái độ gì, nhất định sẽ bảo anh không cần quan tâm những người và việc này. Mất một mẫu vụ án vẫn có thể tìm cái khác, Trung Quốc rộng lớn như vậy, xã hội có rất nhiều sự việc, luôn có thể tìm được cái thay thế.

Nhưng Thu Diễm không cam tâm, anh biết thật ra mình cũng rất cố chấp.

Lại nửa năm trôi qua.

Ban đêm một ngày nào đó, Thu Diễm nhận được tin nhắn của Lương Quyên Quyên, hỏi anh có hòm thư không, muốn gửi vài thứ cho anh.

Thu Diễm trả lời địa chỉ hòm thư, hỏi cô là gì? Nhưng Lương Quyên Quyên không nói nữa. Thu Diễm chờ một lát, trong hòm thư cũng không có thư mới. Nhưng anh luôn cảm thấy kỳ lạ. Tính thời gian, lúc này Lương Quyên Quyên đã tái hôn, không biết bây giờ sống thế nào, là thứ gì mà nhất định phải gửi cho anh?

Mang theo thắc mắc, hơn nửa đêm Thu Diễm vẫn ngủ không yên giấc. Nửa đêm đi vệ sinh tiện thể dùng điện thoại kiểm tra hòm thư, vậy mà thực sự có thư mới.

Trong hòm thư có một lá thư, và một danh sách tệp đính kèm.

Trong thư viết: Thầy Thu, em là Lương Quyên Quyên, em không biết gửi email, cái này em lên thị trấn tìm ông chủ quán net gửi giúp em. Nhưng lá thư này do em viết.

Em từng nhìn lầm một người. Là anh ta lừa em hay em bị quỷ ám cũng được, tóm lại em đã hồ đồ rất nhiều năm. Nhưng sau này đã em nhìn rõ, thầy Thu, anh có tin thế giới này thực sự có ma quỷ không?

Em cũng không biết những thứ này liệu có tác dụng thật không, nhưng một người từng làm việc ác không nên bị chôn vùi một cách lặng lẽ. Chỉ tiếc rằng em tỉnh ngộ quá muộn, vốn nên có nhiều bằng chứng hơn, bây giờ chỉ còn lại những cái này.

Em là kẻ yếu đuối, sau khi chết một lần mới phát hiện trước kia mình nực cười và vô lý đến mức nào. Trong những bằng chứng này đã bao gồm nỗi nhục cả đời em, nhưng em cũng không quan tâm nữa. Em đưa chúng cho anh, anh viết những chuyện này vào báo cáo hoặc giao cho cảnh sát cũng được, tùy anh xử lý, em tin thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Thu Diễm tìm một cái tai nghe, đóng chặt cửa phòng tắm, mở từng bản ghi âm đính kèm.

Phần lớn ghi âm đều rất lộn xộn, có rất nhiều bản là tiếng cãi nhau của Ngô Vị và Lương Quyên Quyên. Giọng nói chuyện của Ngô Vị với Lương Quyên Quyên khác hoàn toàn trong ấn tượng trước đây của anh về Ngô Vị. Anh ta nói bằng giọng khinh thường và uy h**p: “Đúng, anh làm chuyện này, anh cũng vì muốn tốt cho em. Em không nhìn xem tên đàn ông muốn cưới em là loại gì, hắn cũng xứng?”

Lương Quyên Quyên nói: “Tốt cho tôi? Cho nên anh tìm người nói với anh ta tôi là người đàn bà hư hỏng trong thôn, ngưỡng cửa nhà góa phụ đã bị đạp đổ, ai cũng có thể ra ra vào vào? Anh ta đến thôn sỉ nhục tôi, chửi tôi ngay trước mặt mọi người. Cả thôn xem chuyện cười của tôi, đây là muốn tốt cho tôi mà anh nói?”

Ngô Vị lại thay đổi giọng điệu: “Vì anh không nỡ để em đi lấy chồng. Quyên Quyên, chẳng lẽ em không rõ tấm lòng anh dành cho em sao?”

Lương Quyên Quyên im lặng một lúc lâu, Ngô Vị nói: “Anh cũng không ngờ em lại tìm đến cái chết vì chuyện này…”

Một lúc sau, Lương Quyên Quyên nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm vậy nữa, sau này cũng không.”

Ngô Vị cười: “Như vậy mới đúng, cuộc sống trước kia có gì không tốt chứ? Em ở bên anh chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt à?”

Trong mỗi bản ghi âm đều có thời gian ghi âm, đây là bản ghi âm cách đây xa nhất, bốn tháng trước.

Những bản ghi âm sau đó ngày càng khiến Thu Diễm hãi hùng khiếp vía. Lúc đó Ngô Vị đã là trưởng thôn Bích Thủy và người kiểm soát thực tế của công ty thương mại. Lương Quyên Quyên hỏi anh ta có phải quan hệ với ai ai ai ai trong thôn không. Ban đầu Ngô Vị phủ nhận, sau đó ngả bài không chút kiêng kỵ, đường hoàng nói ra những lời thế này: “Lương Quyên Quyên, em phải hiểu rõ tình huống. Bây giờ không phải anh muốn làm với họ, mà là họ xin anh làm họ. Em không biết những người phụ nữ này trở nên ti tiện sẽ như thế nào đâu. Ai cũng như tranh giành sủng ái trong hậu cung. Anh bằng lòng ban thưởng cho họ một chút, họ đều muốn quỳ xuống dập đầu cảm ơn anh.”

Lại nói: “Chỉ như vậy, anh vẫn muốn ở bên em, lẽ nào em không nên mang ơn sao? Lương Quyên Quyên, em nên học đạo đức của phụ nữ từ những người phụ nữ đó!”

Lương Quyên Quyên nói: “Anh đừng tưởng tôi không biết, anh dùng danh tiếng của công ty dọa họ, khống chế họ. Nghe lời anh anh mới cho họ vào công ty làm việc, giống như anh khống chế tôi trước đây.”

Ngô Vị nói: “Con người phải thuần mới có thể phục, em là phụ nữ, em không hiểu cái này.”

Lương Quyên Quyên đáp: “Anh và Ngô Phương Lâm khác gì nhau.”

Ngô Vị nói: “Sao em có thể đánh đồng anh với tên rác rưởi kia? Ngô Phương Lâm là cưỡng h**p, anh có từng ép buộc các em không? Ai lên giường với anh mà không phải tự nguyện? Anh không muốn còn có người một khóc hai quậy ba treo cổ ấy chứ. Anh mới là người bị ép được chưa!”

“Ngô Phương Lâm và bố nó cái gì cũng sai, còn anh, anh làm bao nhiêu chuyện cho thôn? Đường có phải anh sửa không? Kinh tế trong thôn có phải anh khôi phục không? Ngủ thêm mấy người phụ nữ, đáng để em làm ầm lên như vậy không?

Sau khi nghe xong toàn bộ bản ghi âm, Thu Diễm xác nhận một sự thật anh suy đoán. Sau khi nắm quyền Ngô Vị đã trở thành người khống chế tài nguyên t*nh d*c thực sự.

Chỉ là thủ đoạn của anh ta cao siêu, hoặc là dựa vào hình ảnh cá nhân tốt đẹp và lợi ích thực tế mang về cho thôn để che đậy các hành vi trái pháp luật và vô đạo đức của anh ta. Có thể anh ta không tham tiền, nhưng anh ta tham sắc và quyền lực, làm chúa đất hưởng thụ ở một nơi anh ta có thể hoàn toàn kiểm soát. Thu Diễm nghe hết bản ghi âm dài, trong lòng vừa ghê tởm vừa nghẹn. Nhưng đồng thời anh nhận ra nếu chuyện này bị vạch trần với bằng chứng, anh sẽ thu hoạch được một mẫu vụ án mạnh mẽ hơn Ngô Phương Lâm.

Anh nghĩ mình nhất định phải làm chút gì đó.

Cho đến khi Ôn Ngộ Hà gõ cửa phòng tắm ở bên ngoài, Thu Diễm mới hoàn hồn lại từ trong suy tư.

Anh vặn cửa ra, Ôn Ngộ Hà rặt vẻ lo sợ không yên. Nửa đêm tỉnh giấc phát hiện người bên cạnh không ở đó, chỗ ngủ cũng lạnh tanh. Hắn giật mình đứng dậy, phát hiện nhà tắm sáng đèn nhưng không có âm thanh, không biết xảy ra chuyện gì.

Thu Diễm không muốn giấu hắn, kể cho hắn chuyện Lương Quyên Quyên gửi email. Ôn Ngộ Hà nghe xong chỉ nói câu: “Không ngoài dự đoán.”

Vốn tưởng rằng tiếp theo Ôn Ngộ Hà sẽ nói, nhưng những chuyện này đã không liên quan gì đến anh nữa, đừng xen vào nữa. Kết quả Ôn Ngộ Hà ôm vai anh nói: “Anh sẽ đi bắt tên khốn này, đúng không?”

Thu Diễm suy nghĩ một lát, quyết định thú nhận từ đầu: “Thật ra ngay từ đầu, khi anh quyết định giúp thôn Bích Thủy nhận vụ kiện kia, kéo Ngô Hữu Căn xuống vực, để Ngô Vị thay thế đã quyết định làm một thí nghiệm.”

Anh vừa nói, Ôn Ngộ Hà lập tức hiểu: “Anh muốn khiến anh ta tự để lộ sơ hở.”

“Đúng.”

“Vậy bây giờ chính là thời cơ.” Ôn Ngộ Hà nói, “Em ủng hộ anh.”

Thu Diễm hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy cũng không bất ngờ lắm. Ôn Ngộ Hà không muốn anh tham gia là lo lắng cho an toàn của anh, còn ủng hộ anh là vì biết rằng đây là chấp niệm chưa hoàn thành của anh.

Từ nhỏ đến lớn Thu Diễm luôn là người “thích lo chuyện bao đồng”, nếu không phải như vậy, lúc trước sẽ không cứu Ôn Ngộ Hà rơi xuống nước. Ôn Ngộ Hà hiểu điều này hơn bất kỳ ai, hắn cũng muốn bảo vệ điều này hơn bất kỳ ai.

Trước đó hắn cho rằng người của thôn Bích Thủy không đáng được cứu. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy những thứ này đều không quan trọng nữa. Quan trọng là hắn ủng hộ lý tưởng của Thu Diễm, và bảo vệ tốt tinh thần trọng nghĩa dù trải qua bóng tốt vẫn trong sáng của anh.

Ngày hôm sau Thu Diễm gọi điện cho Lâm Giang Nhai kể lại chuyện này. Lâm Giang Nhai ở đầu kia lòng đầy căm phẫn, tức giận chửi Ngô Vị một trận. Sau khi trút cảm xúc, lý trí quay về, Lâm Giang Nhai nói: “Nói đến chuyện này, đường dây nóng của tôi cũng nhận được một số cuộc gọi xin giúp đỡ nghi ngờ là đến từ thôn Bích Thủy. Nhưng người gọi điện không nói cụ thể là chuyện gì, chỉ nhắc đến trưởng thôn, hình như là bị anh ta đe dọa. Tôi nghi ngờ người này là Ngô Vị.”

Thu Diễm hỏi: “Người gọi điện có nói cô ấy là ai không?”

Lâm Giang Nhai nói: “Thì có nói đâu, nếu nói nhân viên xã hội của tôi chắc chắn sẽ giúp cô ấy, cho dù khai thông tâm lý cũng được. Nhưng không biết là ai.”

Chưa đầy một ngày sau khi hai người kết thúc cuộc điện thoại này, nửa đêm Lâm Giang Nhai gọi điện liên tục cho Thu Diễm, nói to trong điện thoại: “Tôi biết người gọi điện là ai rồi, là Diêu Tiểu Đào! Cô ấy lại gọi điện xin giúp đỡ, nói Ngô Vị xâm hại t*nh d*c cô ấy, còn đe dọa cô ấy. Cô ấy muốn tố giác, muốn bên tôi đi cùng cô ấy, giờ tôi đang trên đường.”

Thu Diễm lập tức hết buồn ngủ: “Là cô ấy!”

“Đúng.” Hình như Lâm Giang Nhai vừa lái xe vừa gọi điện, giọng nói trên đường núi xóc nảy: “Còn có một tin lớn, Diêu Tiểu Đào nói, hung thủ giết Ngô Phương Lâm không phải bố cô ấy mà là Ngô Vị. Lần này cô ấy sẽ báo luôn!”