Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.9/10 từ 8 lượt Tên truyện: Lệnh truy bắt tình yêu của viên chức tạm tha Tác giả: Mật Thu Editor: Bưởi Thể loại: Cường cường, nghề nghiệp, niên hạ, chính kịch, hiện thực hướng, cứu rỗi, HE GIỚI THIỆU Thu Diễm 26 tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, lại vào sở tư pháp ngay sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyên giao tiếp với tội phạm tạm tha. Anh biết rõ phạm nhân tạm tha Ôn Ngộ Hà kia xem anh là tên ngốc, lừa anh, cười nhạo anh, ánh mắt nhìn anh như nhìn không khí. Anh rất ghét người này. Nhưng người này đẹp trai vãi chưởng. Lông mày đen đậm như mực, lông mi dài hơi khép, ánh mắt nhìn người vô cùng mông lung, bảy phần vô lại ba phần lạnh lùng. . Nhưng dù đẹp trai đến đâu đi nữa cũng là biến thái, Thu Diễm đã kiểm tra hồ sơ của hắn, trong đó viết “Tội trộm cắp vũ nhục thi thể”, lại còn trộm thi thể của bạn trai cũ. . Thu Diễm cũng không biết mình bắt đầu có hứng thú nghiên cứu với tên “Biến thái” này từ khi nào. Càng không hiểu lại càng muốn đến gần. . Anh vẫn nhớ một câu Ôn Ngộ Hà từng hỏi anh. “Nếu anh biết một sự thật mà những người khác không tin sự thật này, anh sẽ làm gì?” Thu Diễm đáp: “Liều mạng với họ.” Ôn Ngộ Hà đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ bừng kia hung dữ và suồng sã, “Được, liều mạng với họ.” Chú thích của tác giả: Nước ta không có thuật ngữ “Viên chức tạm tha1“, trong truyện so sánh với “Viên chức cải tạo cộng đồng” trong thực tế, tên truyện dùng viên chức tạm tha chỉ để dễ hiểu.Công có người cũ.Cốt truyện liên quan đến vụ án nhưng không phải truyện hình sự trinh sát.[1]Tạm tha – Parole là việc tha có điều kiện đối với người phạm tội đã bị kết án tù có thời hạn hoặc tù chung thân, sau khi chấp hành xong một thời hạn nhất định, chấp hành nội quy trại giam, được giáo dục cải tạo, mắc bệnh hiểm nghèo hoặc đã tỏ ra ăn năn sám hối, và sẽ không còn gây hại cho xã hội. Chế độ tha sớm là một phương pháp thi hành hình phạt. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 17

Chương 17

Cậu đã biết sai chưa?

Ôn Ngộ Hà luôn nghĩ phải bớt thời gian đến tìm Quý Nhan lần nữa, nhưng dạo này quá nhiều việc khiến hắn làm không xuể. Không được vắng mặt buổi phổ biến pháp luật ở sở tư pháp, hết giờ học phải nhanh chóng đến quán cơm, buổi trưa mọi người trong phòng đều chờ “đầu bếp” là hắn cầm muôi. Điều kỳ diệu là hắn mới tới đây làm một tuần, việc kinh doanh của quán cơm Hảo Vận Lai vậy mà ngày càng khá hơn, còn có rất nhiều khách quay lại. Nhất là giờ ăn tối và ăn khuya, cô gái lễ tân thậm chí cố ý chạy ra bếp nói, anh Tiểu Hà ơi, rất nhiều người đến để ăn món tôm tẩm tỏi thịt bò ninh anh làm, còn có rất nhiều người gọi món tôm mười ba vị của anh.

Ngày đầu tiên hắn còn nghĩ lượng công việc vừa phải, dần dần mỗi ngày vừa tới đây đều bắt đầu bận đến mức chân không chạm đất. Trong bếp chỉ có mình hắn là “Đầu bếp” những người khác đều là trợ thủ cho hắn, thành ra vẫn làm không xuể.

Buổi tối thường là hơn hai giờ mới được tan làm, quay về quán trọ tắm rửa xong đã gần ba giờ, sắp đến buổi phổ biến pháp luật ngày hôm sau. Buổi sáng khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Ôn Ngộ Hà phải nằm trên giường chửi một lúc mới có thể đấu tranh rời giường.

Đã nhiều lần ngủ gật trong lớp phổ biến pháp luật, hắn vừa ngủ, Thu Diễm sẽ điểm danh gọi hắn dậy trả lời câu hỏi. Mỗi lần hắn không trả lời được, nói xin lỗi với vẻ mặt phát cáu của Thu Diễm, anh sẽ răn dạy hắn, rốt cuộc là cậu học với ai hả? Học với tôi à? Đến lúc đó kiểm tra tôi hay kiểm tra cậu? Không đạt tiêu chuẩn sẽ ảnh hưởng đến cậu hay ảnh hưởng đến tôi?

Ôn Ngộ Hà nhận hết, vâng vâng vâng, là học với chính tôi, kiểm tra tôi, có ảnh hưởng đến tôi. Thu Diễm thấy mắng chửi cũng không có tác dụng gì, bực bội bảo hắn ngồi xuống, nhiều lần nhắc nhở mọi người chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi tháng của tháng đầu tiên, anh chị phải chú ý.

Sau khi tan học, Ôn Ngộ Hà ngồi trên tuyến xe buýt đến quán cơm mở ứng dụng ra học bù điều luật, mới đọc một tí lại lăn ra ngủ.

Vì việc kinh doanh của quán cơm tốt hơn, anh Báo lại tăng tiền lương cho hắn. Mới nửa tháng đã trả trước tiền lương tháng đầu cho hắn, còn cho nghỉ hai ngày, bảo hắn cải thiện cuộc sống.

Ôn Ngộ Hà kiểm tra tài khoản, thật ra bây giờ có thể ra ngoài thuê phòng, nhưng như vậy thì thoáng cái sẽ hết số tiền kia. Hắn do dự một lát vẫn cảm thấy có thể kéo dài thêm.

Quán trọ của chị Trân người đến người đi, Ôn Ngộ Hà không quá để ý. Căn phòng hắn ở hướng Bắc, vì quá ẩm nên mãi chưa ở kín phòng, đây cũng là lý do trước đây hắn chọn phòng đó, cố gắng cho mình yên tĩnh hơn.

Tối nay làm xong việc, ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi, Ôn Ngộ Hà dự định nhân dịp được nghỉ đến tìm Quý Nhan. Rạng sáng tan làm, vừa bước vào phòng đã thấy bên trong có một người đàn ông xa lạ.

Tướng tá rất to, rất vạm vỡ, mặt ngăm đen, đang lục tung một ngăn tủ mở toang của tủ chứa đồ sát tường. Đó đúng lúc là ngăn tủ Ôn Ngộ Hà để đồ, quần áo và đồ cá nhân của hắn bị vứt xuống đất.

Trong phòng còn có hai người khác, một người giường trên một người giường dưới, ai cũng dựa vào giường chơi điện thoại, điệu bộ không liên quan gì đến mình.

Ôn Ngộ Hà bước tới giữ cánh cửa tủ kêu cạch cạch lại, hỏi: “Anh là ai? Muốn làm gì?”

Người kia liếc hắn một cái, giọng cũng đen như mặt, nhìn đất nói: “Đồ của cậu? Cậu chiếm nhiều chỗ quá nên dời đi, có vấn đề gì không?”

Ôn Ngộ Hà đã siết chặt nắm đấm nhưng hắn thực sự quá mệt, người này rõ ràng gây sự. Ôn Ngộ Hà vẫn chưa tìm ra lai lịch của gã, thế là nhịn xuống, “Được, anh cần thì cho anh dùng đấy, tôi không cần nữa.”

Hắn nhặt đồ dưới đất lên đặt trên giường mình, thừa dịp nhìn giường của tên to con, giường trên đối diện giường hắn nhưng trên đó chỉ có một túi tiền nhỏ, gã làm gì có hành lý? Đâu cần dùng tủ chứa đồ lớn?

Không nói được sai ở đâu, Ôn Ngộ Hà cẩn thận nhìn người mới đến.

Gã to con lấy một chiếc áo khoác mùa đông trong tủ ra, tung ra nhìn, “Ơ, chất liệu tốt đấy.” Nói đoạn, gã phối hợp khoác áo lên người mình, hai tay đút túi soi trước gương, vén lên nhìn lớp lót mịn, phát hiện có túi ẩn bên trong.

Ôn Ngộ Hà bên giường đột nhiên bùng nổ, lao lên cởi áo khoác trên người gã ra bằng tốc độ như tên lửa, hai người nhanh chóng đánh nhau. Ôn Ngộ Hà không nói gì, im lặng chịu đòn, cho đến khi cởi áo khoác ra mới bắt đầu hung hăng đánh trả.

Chiều cao hai người ngang nhau, nhưng dáng người chênh lệch quá lớn. Ôn Ngộ Hà đánh nhau với người như vậy không chiếm được lợi ích gì, nhưng hắn như thể không muốn sống nữa, máu chảy ra từ răng cũng không quan tâm. Chẳng mấy chốc khóe mắt hắn bầm tím, miệng mũi chảy máu, trên cánh tay có vô số vết xước.

Người kia cũng đổ máu, lúc hai người đánh nhau như thú hoang trong trường đấu thú.

Tiếng động trong phòng to quá, có người đi gọi chị Trân, chị Trân lại gọi 110. Cảnh sát nhân dân đến rất nhanh, cưỡng ép tách hai người đang đánh nhau ra.

Ôn Ngộ Hà chóng mặt hoa mắt, tức ngực khó thở, bị cảnh sát nhân dân khống chế một lúc lâu mới nhìn rõ. Cảnh sát đến hơi quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Hắn ôm áo khoác dài trong ngực, cảnh sát hiện trường muốn đưa hai người về đồn cảnh sát. Lúc đi ra Ôn Ngộ Hà vẫn nhớ lấy đồ trong túi áo khoác ra nhét vào túi quần jean.

Hắn và gã to con bị tách ra thẩm vấn. Dưới ánh đèn, Ôn Ngộ Hà nhìn rõ cảnh sát ngồi đối diện hắn lập biên bản là cảnh sát quen mặt. Lúc này cuối cùng hắn cũng nhớ ra, đây là cảnh sát nhân dân đã gặp trong buổi tuyên bố tham gia cải huấn ở sở tư pháp, khi đó còn duy trì trật tự giúp Thu Diễm.

Lý Thư Quân nhìn cậu: “Ôn Ngộ Hà, cậu có biết thân phận hiện tại của mình là gì không?”

“Tôi nhớ.” Chỉ một lúc, khóe miệng hắn đã hoàn toàn sưng lên, không mở miệng được, nói chuyện cũng rất tốn sức.

Lý Thư Quân gõ bàn: “Cậu là phạm nhân tạm tha! Tạm tha nghĩa là gì còn cần tôi giải thích lại cho cậu không?!”

“Không cần, tôi biết.”

“Cậu biết, cậu biết.” Lý Thư Quân trợn tròn mắt, “Cậu biết cái vẹo gì! Biết mà cậu còn đánh nhau với người ta?”

“Là hắn khiêu khích tôi trước, cướp đồ của tôi.” Ôn Ngộ Hà cảm thấy bây giờ mình như một cái màn thầu hoặc như con cá nóc đầy khí, đầu tròn xoe, nói gì cũng như trò đùa.

“Hắn khiêu khích, khiêu khích thì cậu có thể đánh nhau à? Hắn giống cậu không? Hắn có tiền án không? Hắn cũng là phạm nhân tạm tha hả? Hắn đánh cậu có thể chẳng bị đếch gì cả, còn cậu? Cậu cút xéo vào tù ngay bây giờ đi.” Lý Thư Quân nghĩ người này thực sự ngu xuẩn mất khôn.

Ôn Ngộ Hà cảm thấy một con mắt của mình sắp không nhìn thấy gì nữa, adrenalin lúc nãy đánh nhau đã rút đi, mệt mỏi ập đến, toàn thân bắt đầu mơ màng không rõ.

Lý Thư Quân răn đe hắn một hồi, sau đó nói: “Chuyện của cậu, bây giờ tôi chỉ có thể gọi cho cán bộ cải huấn của cậu đến, căn cứ vào sự thật hôm nay phải xử lý thế nào để cán bộ cải huấn của cậu quyến định!”

Nói xong Lý Thư Quân gọi điện cho Thu Diễm. Ôn Ngộ Hà ngồi dựa vào lưng ghế chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ứ máu, sưng tấy, cơn đau âm ỉ bao trùm toàn cơ thể hắn.

Hắn vô cùng quen thuộc với cơn đau, đau nhói, đau âm ỉ, cơn đau đập vào đầu có thể làm người ta ngất đi, còn có cơn đau từng dao khoét tim khiến người ta nói không nên lời.

Không biết qua bao lâu, nhận ra hình như có người đứng trước mặt mình, Ôn Ngộ Hà khó khăn mở mắt ra. Đập vào tầm mắt là một đôi giày thể thao màu trắng, lên trên là bắp chân trắng nõn cân đối, lên nữa thì thấy vẻ mặt tái nhợt của Thu Diễm.

Ba giờ sáng, Thu Diễm nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, từ hoang mang đến nổi giận chỉ mất chưa đến mười giây.

Anh vượt qua hơn nửa khu nội thành chạy đến đây như đua xe, nhìn thấy Ôn Ngộ Hà có vẻ thoi thóp sống dở chết dở.

Lý Thư Quân nhìn dáng vẻ có thể nổi đóa trong vài phút của Thu Diễm, nhanh chóng kéo anh lại và bảo ngồi xuống nói chuyện.

Thu Diễm ngồi xuống bên kia bàn thẩm vấn, cạnh Lý Thư Quân, gật đầu nói: “Cậu được lắm, đánh nhau? Nếu cậu không muốn tạm tha nữa có thể nói sớm, để một đống người đỡ phải lo lắng vì cậu!”

Ôn Ngộ Hà không nói gì, hắn cũng không biết có thể nói gì, chớp mắt một cái, ánh mắt lại mờ hơn.

Hắn sắp không nhìn rõ mặt Thu Diễm rồi, khoảng cách gần như vậy, hình như anh ấy rất giận, miệng há ra hợp lại, đang chửi à? Gương mặt trắng trẻo, bờ môi đẹp đẽ lúc chửi người thực sự chẳng khách sáo tí nào.

Ôn Ngộ Hà suy nghĩ không biên giới, ánh mắt ngẩn ngơ dừng trên nốt ruồi bên khóe miệng Thu Diễm.

Đàn ông có nốt ruồi này luôn hơi gợi cảm quá, nhưng khi nó xuất hiện trên gương mặt lạnh tanh lại hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến những từ không hay liên quan đến t*nh d*c, nốt ruồi này…

Ôn Ngộ Hà không biết mình lại ngủ thiếp đi, cho đến khi Thu Diễm giận dữ đập bàn quát to, “Ôn Ngộ Hà!!!” Hắn mới chợt bừng tỉnh, ngã luôn khỏi ghế.

Gương mặt Thu Diễm trắng bệch, tái mét, đứng lên đi vòng quanh: “Được, được được… Giỏi lắm, cứ vậy đi, cảnh sát Lý, lập biên bản xử phạt ẩu đả cho cậu ta, ngày mai tôi sẽ cầm đi làm đơn xin hủy bỏ việc tạm tha cho cậu ta.”

Lý Thư Quân lại do dư, “Thật à? Lập biên bản là coi như không rút lại được.”

Thu Diễm hung tợn nhìn chằm chằm đối diện: “Ôn Ngộ Hà, cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu biết mình sai chưa?!”

Lý Thư Quân cố sức nháy mắt với hắn, Ôn Ngộ Hà gật đầu, “Tôi biết sai rồi.”

Nói xong một lúc Thu Diễm không trả lời, Ôn Ngộ Hà cũng không nói gì nữa, bầu không khí tràn ngập tức giận kia lại hạ xuống từng chút một trong im lặng. Khi Thu Diễm lên tiếng lần nữa là hỏi Lý Thư Quân, ”Cảnh sát Lý, chuyện này có… Cách xử lý nào ổn thỏa hơn không?”

Ổn thỏa, hai từ này Thu Diễm nói cực kỳ bỏng miệng, anh muốn hỏi có cách nào biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không hay không, nhưng chuyện này quá trái ngược với nguyên tắc của anh. Làm trái với nguyên tắc của mình chỉ vì một người xấu xa thế này? Nghĩ đến đây, ánh mắt Thu Diễm nhìn Ôn Ngộ Hà thực sự mang theo oán hận.

Nhưng người đối diện mặt sưng như đầu heo không biết gì, thậm chí hình như còn cười một tiếng với mình, xấu hơn cả khóc.