Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.9/10 từ 8 lượt Tên truyện: Lệnh truy bắt tình yêu của viên chức tạm tha Tác giả: Mật Thu Editor: Bưởi Thể loại: Cường cường, nghề nghiệp, niên hạ, chính kịch, hiện thực hướng, cứu rỗi, HE GIỚI THIỆU Thu Diễm 26 tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, lại vào sở tư pháp ngay sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyên giao tiếp với tội phạm tạm tha. Anh biết rõ phạm nhân tạm tha Ôn Ngộ Hà kia xem anh là tên ngốc, lừa anh, cười nhạo anh, ánh mắt nhìn anh như nhìn không khí. Anh rất ghét người này. Nhưng người này đẹp trai vãi chưởng. Lông mày đen đậm như mực, lông mi dài hơi khép, ánh mắt nhìn người vô cùng mông lung, bảy phần vô lại ba phần lạnh lùng. . Nhưng dù đẹp trai đến đâu đi nữa cũng là biến thái, Thu Diễm đã kiểm tra hồ sơ của hắn, trong đó viết “Tội trộm cắp vũ nhục thi thể”, lại còn trộm thi thể của bạn trai cũ. . Thu Diễm cũng không biết mình bắt đầu có hứng thú nghiên cứu với tên “Biến thái” này từ khi nào. Càng không hiểu lại càng muốn đến gần. . Anh vẫn nhớ một câu Ôn Ngộ Hà từng hỏi anh. “Nếu anh biết một sự thật mà những người khác không tin sự thật này, anh sẽ làm gì?” Thu Diễm đáp: “Liều mạng với họ.” Ôn Ngộ Hà đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ bừng kia hung dữ và suồng sã, “Được, liều mạng với họ.” Chú thích của tác giả: Nước ta không có thuật ngữ “Viên chức tạm tha1“, trong truyện so sánh với “Viên chức cải tạo cộng đồng” trong thực tế, tên truyện dùng viên chức tạm tha chỉ để dễ hiểu.Công có người cũ.Cốt truyện liên quan đến vụ án nhưng không phải truyện hình sự trinh sát.[1]Tạm tha – Parole là việc tha có điều kiện đối với người phạm tội đã bị kết án tù có thời hạn hoặc tù chung thân, sau khi chấp hành xong một thời hạn nhất định, chấp hành nội quy trại giam, được giáo dục cải tạo, mắc bệnh hiểm nghèo hoặc đã tỏ ra ăn năn sám hối, và sẽ không còn gây hại cho xã hội. Chế độ tha sớm là một phương pháp thi hành hình phạt. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 95

Chương 95: Thỏa mãn và “trống rỗng”

Hôm nay trở về, họ ngủ trên căn gác đến 3 giờ chiều, trong lúc đó làm một lần, sau đó ôm nhau ngủ tiếp.

3 giờ hơn tỉnh dậy, mưa nhỏ lại, Thu Diễm cảm thấy thỏa mãn không diễn tả được, cả về thể xác lẫn tinh thần. Thực sự biết cảm giác được ai đó yêu quá tuyệt vời. Ôn Ngộ Hà không phải kiểu người thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng chính vì vậy, Thu Diễm cảm thấy mỗi lời nói, mỗi hành động liên quan đến tình cảm của hắn đều vô cùng đáng trân trọng.

Hôm nay cả hai đều lười, phòng khám bệnh không kinh doanh, thời tiết cũng ảm đạm. Hai người lần lượt xuống tầng, chen chúc trong phòng tắm tắm rửa, Ôn Ngộ Hà vào bếp nấu ăn.

Thu Diễm chợt cảm thấy Ôn Ngộ Hà nói đúng, anh không nên quan tâm những người và việc không liên quan đến cuộc sống của anh nữa. Thôn Bích Thủy hay Lâm Giang Nhai cũng thế, thật ra anh không thay đổi được gì cả, không bằng anh cứ sống cuộc sống yên bình của mình. Ôn Ngộ Hà mở phòng khám bệnh của hắn, Thu Diễm có thể từ chức công việc ở viện nghiên cứu đại học Trừng Giang, mở một văn phòng luật ở địa phương. Theo anh quan sát, trên thị trấn này thực sự không có nghề này. Làm luật sư chẳng phải đề giúp người khác giải quyết khó khăn sao, không có gì khác biệt.

Thu Diễm suy nghĩ miên man, không biết mình như vậy có tính là no bụng thì nghĩ d*m d*c, d*m d*c thì nghĩ yên ổn. Hình như anh bỗng chốc đã đạt được mục tiêu cuối cùng, cuộc sống trở nên thỏa mãn và trống rỗng vì điều đó.

Một ngày sau, Lâm Giang Nhai liên lạc với Thu Diễm, nói là bên La Ngạn Nê liên hệ với Ngô Vị, đối phương nghe nói có cơ hội hợp tác đã đồng ý gặp mặt nói chuyện. Lần này La Ngạn Nê dùng anh nghĩa trao đổi văn hóa thêu nước của Thu Diễm và Lâm Giang Nhai, hy vọng sẽ tạo ra một IP (Intellectual Property) văn hóa thực sự.

Buổi chiều vừa nói chuyện này, đến tối lại có vị khách không mời mà đến phòng khám bệnh. Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà vừa ăn tối xong, đang dọn dẹp, Ôn Ngộ Hà rửa bát trong bếp. Một người đàn ông trung niên rất đoan trang điển trai, khoảng 35, 36 tuổi đứng trước cửa, lịch sự lại phong độ hỏi “Bác sĩ Ôn Ngộ Hà có ở đây không”?

Phản ứng đầu tiên của Thu Diễm đó là người này chắc không phải bệnh nhân, người đến phòng khám trên cơ bản là người già và trẻ em, gần như chưa bao giờ thấy nam giới đứng tuổi. Thu Diễm tiếp đón ở tiền sảnh, không để lộ biểu cảm quan sát đối phương, nói bác sĩ Ôn sẽ tới ngay. Người đàn ông kia tự giới thiệu, cười một cái nói: “Chào thầy Thu, tôi là Ngô Vị.”

Thu Diễm không kịp phản ứng, làm thế nào cũng không ngờ Ngô Vị lại đến tận nhà, còn biết tên mình?

Ôn Ngộ Hà trong bếp lau tay đi tới, hắn cũng nghe thấy Ngô Vị tự giới thiệu, nhưng không tỏ ra kinh ngạc, tiến lên hỏi: “Xin hỏi tìm tôi có việc gì?”

Ngô Vị đứng vào tiền sảnh, tiện tay đóng cửa lại: “Tôi đến đây vì chuyện của Lương Quyên Quyên.”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thu Diễm, hình như chợt hiểu ra một số chuyện, xác minh suy đoán của anh. Anh và Ôn Ngộ Hà liếc nhau, Ôn Ngộ Hà mời Ngô Vị ngồi xuống sofa, Ngô Vị nói: “Tôi vừa mới biết chuyện Quyên Quyên hư thai, rất nguy hiểm, cảm ơn các cậu đã cứu cô ấy.”

Con của Lương Quyên Quyên quả nhiên là của anh ta, Thu Diễm nghĩ. Nhưng nhìn thái độ không muốn giữ con của Lương Quyên Quyên, tình cảm của hai người này có lẽ không hòa hợp. Thu Diễm thản nhiên nói: “Quả thật rất nguy hiểm, không thể tự làm chuyện này ở nhà.” Ít nhiều có ý khiển trách Ngô Vị.

Ngô Vị không thể giải thích, gật đầu nhận: “Chuyện này đúng là trách nhiệm của tôi.” Anh ta hơi tự giễu, cũng hơi bất đắc dĩ: “Tôi cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy. Một thời gian dài tôi không biết Quyên Quyên mang thai. Cô ấy sợ tôi lo lắng cũng không nói với tôi. Nhưng không biết tại sao, cháu tôi Ngô Phương Lâm lại biết, thế là nó nói chuyện này cho nhà tôi, chính là vợ tôi thím hai của nó. Vợ tôi dẫn người đến nhà Quyên Quyên quậy một trận, lúc này mới khiến Quyên Quyên muốn bỏ đứa bé này. Tôi có lỗi với cô ấy, không bảo vệ tốt cho cô ấy.”

Thu Diễm sốc tới mức không biết nói gì cho phải, lượng thông tin trong lời nói này quá lớn, Ngô Vị đã có gia đình? Lương Quyên Quyên là con giáp thứ mười ba? Cho nên mẹ Lương mới chửi cô tổn hại gia phong cần tiền không cần mặt mũi? Hóa ra nguồn gốc ở đây… Ngoài ra, chuyện này có liên quan gì với Ngô Phương Lâm? Tại sao hắn ta phải xen vào?

Điều khiến Thu Diễm sốc hơn đó là thái độ của Ngô Vị đối với chuyện này lại thẳng thắn như thế. Anh ta không cần nói những chuyện này cho họ. Dù cảm ơn Ôn Ngộ Hà đã cứu Lương Quyên Quyên cũng có thể giới hạn trong việc chữa bệnh cứu người, không cần phải nói hết nguyên nhân hậu quả. Mà anh ta thẳng thắn, không kiêng dè đến mức khiến bản thân “đạo đức” có vẻ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể với anh ta.

Thu Diễm chấn động trước thái độ không coi là chuyện to tát của Ngô Vị ở một địa phương coi trọng “đạo đức” mọi nơi.

Quả nhiên La Ngạn Nê nói Ngô Vị không tầm thường, là có thứ gì đó trong người.

Ôn Ngộ Hà nghe xong, suy tính một lát rồi hỏi: “Tại sao Ngô Phương Lâm làm vậy?”

Đây cũng là điều Thu Diễm muốn hỏi, Ngô Vị lại nói thẳng: “Vì nó luôn ngấp nghé Quyên Quyên, nhưng Quyên Quyên không thích nó, luôn từ chối nó. Sau khi biết Quyên Quyên mang thai, nó đã ghi hận trong lòng, châm ngòi thổi gió trong khoảng thời gian tôi không ở trong thôn.”

Thu Diễm nhớ lại lần đầu gặp Ngô Phương Lâm ở nhà Lương Quyên Quyên, ngoại hình du côn lưu manh, quả thực có sự căm hận muốn nhưng không có được đối với Lương Quyên Quyên.

Lần này tất cả đều rõ ràng.

Ngô Vị nói dạo này anh ta luôn ở ngoài làm ăn, hôm qua mới về thôn. Sau khi thu xếp cho Lương Quyên Quyên hôm nay mới có thời gian đến thăm, lại nói rất nhiều lời cảm ơn. Ôn Ngộ Hà toàn hờ hợt chặn lại, nói chỉ là công việc của bác sĩ thôi. Lại nói tình trạng cơ thể của Lương Quyên Quyên vẫn phải nhanh chóng đến bệnh viện lớn kiểm tra tổng quát, chỗ hắn không có điều kiện, lúc ấy chỉ có thể xử lý khẩn cấp đơn giản.

Ngô Vị đồng ý, đột nhiên chuyển chủ đề, nói anh ta nghe La Ngạn Nê, sếp La bảo gần đây thầy Thu và thầy Lâm Giang Nhai của đại học Lê Xuyên cùng thành lập tổ chức NGO, cần có đủ hội viên, anh ta có ý muốn tham gia ủng hộ.

Thu Diễm không ngờ còn có chuyện này, thuận theo câu chuyện nói thực sự có chuyện này. Ngô Vị nói: “Thật ra ý định ban đầu của tôi là để công ty thương mại trong thôn tham gia với danh nghĩa hội viên. Nhưng nói ra không sợ chê cười, tôi cũng chỉ là nhân viên trong công ty, không có quyền quyết định, cho nên tham gia với danh nghĩa cá nhân. Chuyện này tôi hoàn toàn ủng hộ, cũng sẽ giúp đỡ hai thầy giáo hết sức có thể. Cá nhân tôi cực kỳ căm ghét hiện tượng xã hội như xâm hại t*nh d*c…”

Anh ta nói một cách hiên ngang lẫm liệt, vô cùng chân thành, Thu Diễm cắt ngang câu chuyện, bất ngờ hỏi: “Anh nghĩ gì về xâm hại t*nh d*c tập thể ở thôn Bích Thủy? Anh có biết chuyện này không?”

Ngô Vị rõ ràng ngẩn người một lát, Thu Diễm nhìn anh ta chằm chằm, thề phải nhìn ra kết quả từ mặt anh ta. Ngô Vị chớp mắt, hơi cúi đầu, thở dài một tiếng: “Tôi biết.”

Ngô Vị không hề tỏ ra khó xử, anh ta bình tĩnh nhìn lại Thu Diễm, nói vô cùng chắc chắn: “Là Ngô Phương Lâm.”

Cái tên này không làm người ta bất ngờ, nhưng Thu Diễm vẫn vô thức hỏi ngược lại: “Thật không?”

Hình như Ngô Vị không để ý với nghi ngờ của anh, nói tiếp: “Người trong thôn đều biết chuyện này, nhưng không ai dám nói. Thằng ranh này làm xằng làm bậy, qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhưng ỷ vào trong thôn ít đàn ông, lại đều không ở nhà. Nó còn là con trưởng thôn, không ai dám làm gì nó, đều là giận mà không dám nói.”

Thu Diễm hỏi: “Nói vậy, trưởng thôn của các anh cũng biết chuyện này?”

Ngô Vị lại gật đầu: “Con trai mình làm ra chuyện khốn nạn như vậy, người làm cha sao có thể không biết?”

Thu Diễm nói: “Nếu chuyện này bị phanh phui, trưởng thôn cũng không thoát khỏi liên quan.”

Ngô Vị căm giận nói: “Tất nhiên! Ông ta là tội phạm bao che!”

Mặc dù chuyện này không khác Thu Diễm dự đoán, nhưng anh vẫn muốn vững chắc hơn, chỉ lời nói suông của Ngô Vị không có tác dụng gì, anh hỏi: “Anh có bằng chứng Ngô Phương Lâm nhiều lần xâm hại t*nh d*c không?”

Ngô Vị nói: “Tạm thời… Không có… Nhưng các cậu yên tâm, tôi ở trong thôn nhất định sẽ tìm được. Thằng này ngu lắm, chỉ cần muốn tìm bằng chứng nhất định có thể tìm được.”

Anh ta lại nói với Thu Diễm: “Thầy Thu, rất xin lỗi vì chuyện xảy ra khi cậu đến thôn lần trước, nếu hôm đó tôi ở trong thôn nhất định sẽ không như thế, thằng ranh kia đúng là coi trời bằng vung…”

Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà liếc nhau, biết anh ta đang nói chuyện gì, Thu Diễm chỉ nói: “Chuyện này không liên quan tới anh, không cần tự trách.”

Ngô Vị lại hỏi: “Thầy Thu, thật ra cậu là người tỉnh cử xuống âm thầm điều tra những chuyện xảy ra trong thôn đúng không? Tỉnh cũng chú ý đến tình huống ở đây rồi?”

Thu Diễm nhất thời nghẹn lời, đột nhiên phát hiện Ngô Vị rất giỏi nói khách sáo. Anh hờ hững đáp: “Không, không phải, tỉnh không biết.”

Ngô Vị “À” một tiếng, lại nói: “Chờ tôi tìm được bằng chứng, tôi sẽ chủ động báo cảnh sát.” Anh ta nhìn Thu Diễm, “Thầy Thu, nếu không phải lần này cậu tới đây, tôi nghĩ mình vẫn không có can đảm, cũng không quyết định làm chuyện này.”

Ngô Vị lại nói một chút tình huống trong thôn, từ anh ta biết những ai đã bị Ngô Phương Lâm nhắm đến, đến tình huống hoạt động của công ty thương mại không lý tưởng. Nhiều ý tưởng của anh ta không thể thực hiện được, hơi phiền muộn, v.v, mãi đến rất khuya mới đi.

Sau khi anh ta đi, Thu Diễm nói với Ôn Ngộ Hà: “Ngô Vị đến một chuyến, anh ta tùy tiện kể một chút cũng nhiều hơn những gì chúng ta tự tìm hiểu được về tình huống thôn Bích Thủy, không ngờ một vấn đề khó khăn lại được giải quyết như thế?”

Ôn Ngộ Hà hỏi Thu Diễm: “Anh tin những lời anh ta nói không?”

Thu Diễm rất do dự với câu hỏi này: “Khó nói, nhưng có vẻ như anh ta rất tự tin có thể tìm được bằng chứng, vậy dựa vào chứng cứ thôi.”

Ôn Ngộ Hà hơi ngẩn người, Thu Diễm hỏi hắn: “Nghĩ gì thế?”

Hắn hoàn hồn lại: “Không biết tại sao, luôn cảm thấy người này rối loạn nhân cách kịch tính.”

Vừa nói ra từ này, Thu Diễm cũng hoàn toàn đồng cảm, như thể lập tức chỉ rõ cảm giác kỳ lạ anh khó diễn tả là gì. Từ lúc đi vào Ngô Vị đã thể hiện sự “chính xác” tuyệt đối, ngoại hình, lời nói, tư tưởng, nói muốn tham gia tổ chức NGO, lập tức đưa ra bằng chứng nặng ký giống như dâng lễ “Nhập đội”. Trong chuyện của Lương Quyên Quyên lại không hề tránh hiềm nghi, thể hiện “cảm giác tình yêu đích thực” mạnh mẽ để làm suy yếu tì vết ngoại tình, kẻ thứ ba về mặt đạo đức. Tóm lại, người này rất tự tin và nhất quán trong logic của mình, đây là điều khiến người ta cảm thấy khó chịu không giải thích được.

Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà nói chuyện một lúc, sau đó gọi điện cho Lâm Giang Nhai. Sau khi bàn bạc, họ quyết định im lặng theo dõi thay đổi của Ngô Vị.