Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.9/10 từ 8 lượt Tên truyện: Lệnh truy bắt tình yêu của viên chức tạm tha Tác giả: Mật Thu Editor: Bưởi Thể loại: Cường cường, nghề nghiệp, niên hạ, chính kịch, hiện thực hướng, cứu rỗi, HE GIỚI THIỆU Thu Diễm 26 tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, lại vào sở tư pháp ngay sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyên giao tiếp với tội phạm tạm tha. Anh biết rõ phạm nhân tạm tha Ôn Ngộ Hà kia xem anh là tên ngốc, lừa anh, cười nhạo anh, ánh mắt nhìn anh như nhìn không khí. Anh rất ghét người này. Nhưng người này đẹp trai vãi chưởng. Lông mày đen đậm như mực, lông mi dài hơi khép, ánh mắt nhìn người vô cùng mông lung, bảy phần vô lại ba phần lạnh lùng. . Nhưng dù đẹp trai đến đâu đi nữa cũng là biến thái, Thu Diễm đã kiểm tra hồ sơ của hắn, trong đó viết “Tội trộm cắp vũ nhục thi thể”, lại còn trộm thi thể của bạn trai cũ. . Thu Diễm cũng không biết mình bắt đầu có hứng thú nghiên cứu với tên “Biến thái” này từ khi nào. Càng không hiểu lại càng muốn đến gần. . Anh vẫn nhớ một câu Ôn Ngộ Hà từng hỏi anh. “Nếu anh biết một sự thật mà những người khác không tin sự thật này, anh sẽ làm gì?” Thu Diễm đáp: “Liều mạng với họ.” Ôn Ngộ Hà đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ bừng kia hung dữ và suồng sã, “Được, liều mạng với họ.” Chú thích của tác giả: Nước ta không có thuật ngữ “Viên chức tạm tha1“, trong truyện so sánh với “Viên chức cải tạo cộng đồng” trong thực tế, tên truyện dùng viên chức tạm tha chỉ để dễ hiểu.Công có người cũ.Cốt truyện liên quan đến vụ án nhưng không phải truyện hình sự trinh sát.[1]Tạm tha – Parole là việc tha có điều kiện đối với người phạm tội đã bị kết án tù có thời hạn hoặc tù chung thân, sau khi chấp hành xong một thời hạn nhất định, chấp hành nội quy trại giam, được giáo dục cải tạo, mắc bệnh hiểm nghèo hoặc đã tỏ ra ăn năn sám hối, và sẽ không còn gây hại cho xã hội. Chế độ tha sớm là một phương pháp thi hành hình phạt. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 60

Chương 60: Ánh mắt trong gió đêm

Khoảng thời gian này mí mắt Lục Từ giật suốt, trong lòng không rõ ràng.

Dự cảm không rõ ràng này trở thành thực chất khi anh ta nhận được tin nhắn của Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên chào hỏi như thường lệ: Kiểm sát Lục dạo này khỏe chứ?

Lục Từ giật mí mắt trả lời: Trợ lý Thẩm, khoảng thời gian bất thường này, chúng ta liên lạc càng ít càng tốt?

Lại cảm thấy giọng hơi quá nên bổ sung một câu: Cũng tốt cho sếp Lợi. Tình hình bây giờ của ông ấy nếu liên lạc với phía kiểm sát sẽ dẫn đến tin đồn hối lộ nữa.

Thẩm Nguyên trả lời anh ta một khuôn mặt tươi cười: Vẫn là kiểm sát Lục làm việc đáng tin cậy.

Lục Từ hơi yên tâm, ban ngày làm việc như thường lệ, buổi tối vốn đã đặt nhà hàng ăn cơm với Hứa Đa Tư sau đó cùng về chỗ ở của anh ta. Hứa Đa Tư lại đột nhiên nói với anh ta buổi tối nhà bác cả của cô có tiệc, cô phải qua đó, tối nay chắc sẽ ở bên đó. Lục Từ đọc tin nhắn này, nhớ lại những lời không biết là uy h**p hay giễu cợt khi anh ta gặp Thu Diễm vào buổi sáng, mí mắt lại giật mấy cái không lý do. Cuối cùng liều hỏi Hứa Đa Tư: Chúng ta yêu nhau, cũng ở bên nhau lâu rồi, lúc nào có thể công khai quan hệ đây?

Anh ta chỉ công khai với người lớn hai bên, thuận tiện quyết định việc cưới xin. Gia thế và ngoại hình của Hứa Đa Tư, Lục Từ cảm thấy rất hãnh diện. Nhưng Hứa Đa Tư lại chậm chạp không chịu công khai thân phận của Lục Từ với bạn bè và người thân của cô. Điều này khiến anh ta có phần khó chịu không tiện nói ra.

Nhưng Hứa Đa Tư vẫn nhẹ nhàng trả lời: Anh yêu, em sẽ tìm cơ hội, hôm nay đông người quá, không thích hợp. Sau này gia đình nhỏ gặp nhau em nhất định sẽ dẫn anh đến.

Lục Từ không nhịn được “Đệt” một câu, vứt điện thoại đi. Một lúc sau lại nhặt lên trả lời: Được, yêu em, buổi tối vui vẻ.

Anh ta ăn cơm bên ngoài, lại tìm chỗ uống rượu một lúc, đến khuya mới về.

Vừa bước vào nhà, bật đèn lên, thình lình nhìn thấy một người quen ngồi trên sofa phòng khách, Thẩm Nguyên.

Lục Từ giật thót, lớn tiếng hỏi: “Anh vào bằng cách nào?”

Thẩm Nguyên cười một tiếng: “Bạn cũ với nhau, đến mức kinh ngạc vậy à.”

Lục Từ xoay người nhìn sau lưng mình, lại nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không an toàn. Thẩm Nguyên nói: “Đừng tìm nữa, chỉ có mình tôi.”

Lại nói: “Vẫn là kiểm sát Lục có mặt mũi, nhiều năm như vậy, tôi đã rất ít khi tự ra tay.”

Tim Lục Từ đập thình thịch, lời này của Thẩm Nguyên có ý gì?

Thẩm Nguyên ngồi trên ghế sofa không cử động, bàn tay đút trong túi áo vươn ra, chỉ ghế đơn bên cạnh y: “Ngồi đi, kiểm sát Lục. Đừng căng thẳng.”

Lục Từ bước sang ngồi xuống, cố gắng ổn định sự căng thẳng, hỏi: “Trợ lý Thẩm đến muộn thế này có việc gì?”

Thẩm Nguyên thò người về phía trước, Lục Từ vô thức dựa vào lưng ghế. Thẩm Nguyên này luôn chỉ khiến người ta cảm thấy mặt mũi mơ hồ, là người không thể thiếu bên cạnh Lợi Giang Bành nhưng không hề có cảm giác tồn tại. Song giờ phút này, Lục Từ cảm nhận được luồng hơi thở nghiền ép anh ta. Thẩm Nguyên tỉnh bơ, bình tĩnh nói: “Đến đưa ít đồ cho kiểm sát Lục.”

“Cái gì?”

Thẩm Nguyên lấy một quyển sổ mỏng dính trong túi công văn bên cạnh, mở ra đặt lên bàn đẩy về phía Lục Từ: “Kiểm sát Lục xem xem có thích không?”

Đó là giấy chứng nhận bất động sản của một căn biệt thự cao cấp rộng lớn hướng ra sông ở thành phố này, diện tích 200 mét vuông, hiện đang thuộc sở hữu của một công ty Lục Từ chưa bao giờ nghe qua. Thẩm Nguyên nói: “Đây là chút quà mọn của sếp Lợi, sau khi chuyện thành công, ngoài căn hộ này ra, còn có thứ kiểm sát Lục có hứng thú hơn. Nghe nói anh rất hứng thú với chức Phó kiểm sát trưởng, cũng không phải không thể làm được.”

Trái tim Lục Từ nghẹn trong họng: “Chuyện thành công là gì, các anh muốn tôi làm gì?”

Thẩm Nguyên thôi cười, nói: “Hủy bỏ tài liệu khiếu nại vụ án Lợi Ninh Thu Diễm nộp lên, không thông qua.”

Lục Từ cố gắng từ chối: “Tôi không phải người xử lý vụ án này.”

Thẩm Nguyên nói: “Nghĩ cách, kiểm sát viên à, tôi tin anh làm được.”

Đầu óc Lục Từ nhanh chóng nhảy số, cũng chỉ là chuyện này sao? Thật ra hôm nay anh ta đã đọc tài liệu của Thu Diễm, thông qua hoặc từ chối thật ra đều có lý do hợp lý. Đây cũng không phải chuyện gì vô cùng khó xử… Trong lòng hình như đã có chút tự tin, dần dần bình tĩnh lại: “Chỉ chuyện này?”

Thẩm Nguyên lại cười một tiếng, “Tôi biết ngay kiểm sát Lục làm được.”

Lục Từ miễn cưỡng gật đầu: “Có thể.”

“Tốt.” Thẩm Nguyên nói: “Đã vậy, chuyện khác kiểm sát Lục sẽ thuận tay hơn.”

Lục Từ nhíu mày: “Sao vẫn còn…”

Chưa nói hết câu đã bị Thẩm Nguyên ngắt lời: “Chuyện nhỏ, hy vọng phía viện kiểm sát có thể chính thức khởi tố Giang Tiểu Hàng là hung thủ giết Liên Tinh Hồi, còn Ôn Ngộ Hà là người hợp mưu gián tiếp.”

Lục Từ lập tức nhảy dựng lên, nhăn mặt lại, “Anh điên rồi sao?! Đây gọi là chuyện nhỏ?!”

Anh ta thở hổn hển: “Vụ án của Liên Tinh Hồi hiện vẫn là vụ án chưa được giải quyết, cảnh sát cũng chưa kết luận, lời khai của Giang Tiểu Hàng chỉ chứng minh cậu ta xúi giục giết người, đây chỉ là lời khai đơn phương của cậu ta. Liên Tinh Hồi xách theo hộp bánh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vẫn chưa điều tra rõ ràng, sao chuyện này lại liên quan đến Ôn Ngộ Hà?! Các người, các người bảo tôi mưu hại vô căn cứ à?!”

Thẩm Nguyên lẳng lặng nhìn anh ta, Lục Từ nói xong đối mặt với y, mới hai, ba giây đã bắt đầu sợ sệt. Dáng vẻ Thẩm Nguyên nhìn chằm chằm anh ta như nhìn một vật chết.

“Kiểm sát Lục làm kiểm sát viên lâu như thế, vẫn chưa học được cách đổi trắng thay đen sao? Ôn Ngộ Hà xúi giục Liên Tinh Hồi đến bên cạnh Lợi Giang Bành làm nội ứng là bằng chứng thực tế. Mục đích thực sự của cậu ta là bảo Liên Tinh Hồi đi giết người. Nhưng cậu ta phát hiện ra mối quan hệ giữa Liên Tinh Hồi và Giang Tiểu Hàng, đây chẳng phải là cơ hội để cậu ta loại mình ra sạch sẽ sao? Tất nhiên cậu ta sẽ giao chiếc găng tay bẩn này cho Giang Tiểu Hàng.

“Anh xử lý vụ án lâu như thế, tại sao vẫn cần tôi dạy cho những kiến thức cơ bản này?”

Lục Từ miễn cưỡng làm rõ Thẩm Nguyên muốn anh ta làm gì, “Các anh đáng giá quá cao một kiểm sát viên nhỏ bé như tôi rồi. Tôi không có năng lực lớn như thế…”

Thẩm Nguyên lại ngắt lời anh ta: “Anh yên tâm, các mối quan hệ bên trên đã thông rồi, điều chúng tôi cần là người làm việc cụ thể. Có rất nhiều việc, việc bẩn thỉu, việc vất vả, cũng nên có người làm. Đây là những gì tôi làm, kiểm sát Lục, anh cũng thế. Chúng ta là người trên một chiếc thuyền.”

Thậm chí còn cười một tiếng với Lục Từ, mí mắt Lục Từ giật như bị vọp bẻ. Thẩm Nguyên nói: “Khởi tố Giang Tiểu Hàng và Ôn Ngộ Hà, chỉ là trả sự thật lại cho sự thật. À đúng, tối nay sếp Lợi đi tham gia tiệc gia đình, anh muốn gì, người hay danh tiếng đều được, cam đoan sau này đều là của anh.”

Tiệc gia đình? Lục Từ lập tức hiểu, cùng một sự kiện với tiệc gia đình mà Hứa Đa Tư nói.

Anh ta biết mình đã không còn đường lui.

Sau khi dặn dò xong tất cả mọi chuyện Thẩm Nguyên đứng dậy rời đi, lúc gần đi y nhìn xung quanh, nói: “Kiểm sát Lục sống ở nơi cũ xập xệ thế này thiệt thòi quá. Kết hôn với cô gái như cô Hứa dù sao cũng phải có căn nhà tử tế đúng không. Mật khẩu khóa cửa của căn hộ lúc nãy là 1305, kiểm sát Lục rảnh có thể đến xem bất cứ lúc nào. Tốt nhất là dẫn cô Hứa đi cùng.”

Sau khi Thẩm Nguyên đi, Lục Từ cầm chứng nhận bất động sản hơn 6 triệu kia trên tay, cảm giác rất khó đặt xuống.

Thu Diễm đã bận rộn hơn mười ngày để sắp xếp tài liệu lật lại bản án, liên tục tăng ca. Hôm nay sau khi nộp tài liệu mới cảm thấy thả lỏng đã lâu không cặp. Sau khi tan làm về nhà, cơm cũng chưa ăn đã đi ngủ. Kết quả hơn 10 giờ bị đói tỉnh, vào bếp xem thử, cô giúp việc trong nhà để lại cho anh một đĩa sủi cảo còn ấm. Anh bưng đĩa, đột nhiên rất muốn ăn thứ gì đó mà người khác làm.

Nhìn định vị nhấp nháy trên ứng dụng, hôm nay người kia bán hàng, ở chợ đêm Lục Lâm. Thu Diễm thay quần áo, lái xe ra ngoài.

Sau đợt không khí lạnh trước đó, mấy hôm nay thời tiết tốt, ban đêm dù lạnh nhưng gió không lớn, chợ đêm khá đông người.

Thu Diễm dừng xe rất xa, lúc đi bộ đến anh thấy Ôn Ngộ Hà chỉ mặc bộ quần áo ngắn tay đứng sau bếp ra sức xào đồ ăn, trên cổ vẫn vắt một chiếc khăn lông, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi. Anh đi tới, Ôn Ngộ Hà vẫn chưa nhìn thấy anh, Trương Nhất Chi kêu lên trước, “Ơ, Tiểu Thu, sao cậu lại đến đây?”

Lúc này Ôn Ngộ Hà mới ngẩng đầu nhìn thấy người, híp mắt lại. Thu Diễm nói với Trương Nhất Chi, “À, tỉnh ngủ muốn ăn chút gì đó nên đến.”

Lúc này năm cái bàn nhỏ đã ngồi kín hơn một nửa, Thu Diễm chỉ có thể ngồi xuống cái bàn sát xe. Trương Nhất Chi hỏi, “Vậy muốn ăn gì? Chỗ chúng tôi mới thêm món nồi đất, có muốn thử không? Mùa đông ăn vừa ấm.”

“Vậy được, cho một nồi đi.” Thu Diễm nói.

Trương Nhất Chi vẫn đang báo tên món ăn, có nồi thịt viên, nồi canh gà, nồi thập cẩm… Thu Diễm ngắt lời cô, trực tiếp nói với Ôn Ngộ Hà: “Cậu xem rồi làm, có gì tôi ăn nấy.”

Ôn Ngộ Hà nghiêng đầu liếc anh một cái, nói với Trương Nhất Chi, “Chị hỏi người khác đi, cán bộ cải huấn của chúng ta không kén chọn, vừa ăn nhiều vừa không kén.”

Thu Diễm nhíu mày: “Nói gì đó, nói cứ như tôi giống… Cái gì ấy.” Nghĩ bụng chạy hơn nửa thành phố cố tình đến ăn cơm cậu nấu, cậu tưởng cho lợn ăn à.

Sau đó ngẩng đầu nhìn lên, không biết Ôn Ngộ Hà kiếm được cái nồi đất cỡ to ở đâu ra, vừa đổ nước vừa nói với Thu Diễm: “Của anh, to thế này đủ ăn không?”

Trán Thu Diễm nổi ba vạch đen, “Tôi ăn không nổi, đổi sang nồi đất bình thường cho tôi!”

Ôn Ngộ Hà làm lơ, bắt đầu chọn đồ ăn: “Yên tâm, tôi sẽ làm phiên bản riêng có một không hai cho anh.”

Cuối cùng đặt trước mặt Thu Diễm là một cái nồi đất giống nồi lẩu nhỏ, dùng gà ta và canh gà là chính, thêm khoai tây cà rốt, còn có một nắm miến nhỏ. Tất cả nguyên liệu đều rất đơn giản, nhưng sau khi ăn thử, Thu Diễm cảm thấy đây là mùi vị chỉ có Ôn Ngộ Hà mới nấu ra được.

Sau khi ăn vị này, anh không thể ăn được đồ ăn người khác nấu nữa.

Lâu rồi không ăn sẽ không buồn ăn uống gì cả, trên đời này có cơ man là món ăn, chỉ có những món ăn thường ngày giản dị như vậy khiến anh nhớ mãi không quên, không thể thay thế. Tùy tiện nói với ai đó rằng những món này ngon đến mức nào, họ sẽ chỉ cảm thấy bình thường không có gì lạ. Nhưng Thu Diễm đã tự trải nghiệm, biết rằng những cái ngon thực sự không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ ham mê những món ăn này sao? Thu Diễm biết trong lòng mình đã có đáp án từ lâu.

Đã lâu không gặp, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Ngộ Hà trong gió đêm, trái tim anh đã đầy rồi.