Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 7 lượt Ta cùng huyện chủ bị sơn tặc bắt vào một ngôi miếu hoang. Nghe nói đêm đó, toàn thành náo loạn truy tìm, Thái tử phát cuồng tìm kiếm người. Khi trời tờ mờ sáng, Thái tử rốt cuộc dẫn người xông vào miếu, ôm lấy huyện chủ đã mất mà tìm lại, vừa hối hận vừa xin lỗi. Phu quân ta đứng bên, an lòng nhìn cảnh tượng ấy, còn ta, vì một đêm hoảng sợ mà mất đi hài tử trong bụng. Sau này, ta vô tình nghe được huyện chủ cảm kích phu quân: “Nếu không nhờ huynh bày mưu vụ bắt cóc ấy, Thái tử đâu có nếm trải tư vị mất đi ta. Giờ đây, chàng đặc biệt trân quý ta, chỉ là không ngờ thê tử của huynh lại kinh hãi đến mức sảy thai.” Phu quân cười nhạt: “Chẳng qua là tiện nội nhát gan vô dụng mà thôi. Ngày ấy bắt nàng ta theo chỉ để tránh Thái tử nghi ngờ, không ngờ nàng ta lại vô dụng đến thế, chỉ bị giam một đêm mà cũng làm rơi mất hài tử.” “Huyện chủ là phượng hoàng bay cao, nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có thể giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, đó là phúc phận của nàng ta.” Giữa cơn phẫn hận, ta bị ngã từ bậc cao. Lúc mở mắt ra, lại trở về đêm ta bị bắt cóc năm ấy! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 8

Chương 8

Dưới ánh dương dần phủ khắp đỉnh núi, hơi lạnh trong ngôi miếu hoang cũng dần tan đi.

Đối với huyện chủ, đêm dài khó nhọc cuối cùng cũng đã trôi qua.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.

"Điện hạ đến rồi! Điện hạ đến cứu ta rồi!!"

Huyện chủ bật dậy, vết thương trên người lập tức đau nhức xé da, nhưng nàng chẳng bận tâm. 

Dù chỉ là một màn kịch, nàng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.

Nàng lao ra, mở toang cửa miếu, nhưng người dẫn đầu lại không phải Thái tử Tiêu Diễn, mà là Thẩm Văn Hách.

Đây chính là kế hoạch của bọn họ.

Thẩm Văn Hách dàn dựng màn kịch này, không chỉ để giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, mà còn vì chính hắn, lập công thăng quan tiến chức.

Vì thế, kiếp trước, hắn chính là người xông lên đầu tiên, tay chân múa may loạn xạ, nhưng cuối cùng lại có thể đánh bại đám thổ phỉ giả mạo, khiến chúng quỳ dưới chân cầu xin tha mạng. 

Đến khi Thái tử đến nơi, chỉ thấy hắn một thân uy phong, đại thắng quay về.

Nực cười thay, nhờ công lao này, Thẩm Văn Hách được Thái tử ngợi khen, thậm chí còn thay thế đại ca ta, nhận chức quan nhị phẩm.

Kiếp này, sao ta có thể để loại tiểu nhân đó được như ý nguyện?

Cửa miếu vừa mở, huyện chủ lập tức sững người tại chỗ. 

Trước mắt nàng, đám thổ phỉ không những không bị đánh bại, mà ngược lại, đang đánh quân của Thẩm Văn Hách thê thảm đến mức người ngã ngựa đổ, ngay cả hắn cũng bị tên đầu lĩnh thổ phỉ đè xuống đất, đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

"To gan! To gan!!"

Thẩm Văn Hách vừa phun máu vừa gào: "Các ngươi điên rồi sao!! Ta đã căn dặn các ngươi thế nào rồi!!"

Huyện chủ chợt thấy sống lưng lạnh buốt, đến lúc này mới phát giác có điều không ổn.

Thẩm Văn Hách từng nói, bọn "thổ phỉ" này thực chất là những binh lính đào ngũ trên chiến trường, bị bắt về kinh làm khổ dịch. 

Hắn hứa hẹn sẽ chu cấp hậu hĩnh cho gia đình bọn chúng, chỉ cần họ phối hợp diễn vở kịch này.

Để đảm bảo an toàn, trước khi vụ bắt cóc diễn ra, huyện chủ đã bí mật gặp tên đầu lĩnh một lần.

Nhưng từ lúc bị bắt đến tận bây giờ, nàng chưa từng thấy rõ mặt những tên thổ phỉ này!

Tất cả bọn chúng, từ đầu đến cuối, đều che mặt!

"Không đúng… Không đúng!!"

Huyện chủ hoảng loạn, trong khi Thẩm Văn Hách vẫn điên cuồng mắng nhiếc:

"Ta đã đưa cho các ngươi bao nhiêu tiền, vậy mà dám giở trò phản bội sao!!"

"Im miệng!! Thẩm Văn Hách, ngươi đừng nói nữa!!"

Giọng huyện chủ run lên vì hoảng sợ.

Lời vừa dứt, một toán hộ vệ tinh nhuệ đột ngột xông vào, nhanh chóng áp chế tình thế, trấn áp toàn bộ đám thổ phỉ.

Thẩm Văn Hách bị đánh đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan cố rít lên:

"Đám ngu xuẩn các ngươi! Nhận tiền của ta mà còn làm không xong… Đồ ngu xuẩn!!"

Huyện chủ hận không thể nhặt một tảng đá dưới đất nện thẳng vào mặt hắn, nhưng đã quá muộn.

Thái tử Tiêu Diễn, dưới sự bảo vệ của tướng quân Diệp Minh Thần, đích thân xuất hiện trên đỉnh núi.

Huyện chủ lập tức nhào vào lòng hắn.

Thái tử kinh ngạc nhìn thân thể đầy thương tích của nàng:

"Nàng bị thương thành ra thế này sao?! Ai làm!!"

Huyện chủ ấm ức khóc nấc lên:

"Điện hạ, thần thiếp tưởng rằng sẽ không thể gặp lại người nữa!"

Thái tử lập tức ôm chặt lấy nàng, giọng đầy xót xa:

"Ta sai rồi… Ta không nên do dự… Đêm qua ta đã phát điên lên, chỉ cần nghĩ đến chuyện không thể gặp lại nàng, tim ta liền quặn đau!"

Huyện chủ nghẹn ngào, nàng đã đạt được mục đích!

Sợ chuyện bại lộ, nàng vội vàng đẩy mọi chuyện đến hồi kết:

"Đám người này chính là thổ phỉ, chúng hành hạ thiếp cả một đêm! Điện hạ, mau giết hết bọn chúng đi!!"

"Và còn nữa!" ánh mắt nàng sắc bén nhìn thẳng vào Diệp Minh Thần 

"Diệp Tướng quân, không phải ngươi từng được ban thưởng vì công lao dẹp giặc cướp sao?! Vậy mà ngay dưới chân thiên tử vẫn có thổ phỉ hoành hành! Ngươi đánh trận kiểu gì, làm đại tướng quân kiểu gì hả?!"

"Điện hạ, xin người nghiêm trị tội lơ là chức trách của Diệp Minh Thần! Phạt hắn mấy trăm trượng, mới có thể chấn chỉnh quân uy!!"

Thẩm Văn Hách cũng lồm cồm bò dậy, lập tức hùa theo:

"Đúng vậy! Thổ phỉ hoành hành chính là lỗi của Diệp gia! Diệp Minh Thần dẹp loạn không xong, quân công của hắn không thể tính được! Xin điện hạ minh xét!!"

Hai người phối hợp ăn ý, lập tức muốn đổ hết tội trạng lên đầu Diệp gia, khiến Diệp Minh Thần hoàn toàn thân bại danh liệt!