Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 7 lượt Ta cùng huyện chủ bị sơn tặc bắt vào một ngôi miếu hoang. Nghe nói đêm đó, toàn thành náo loạn truy tìm, Thái tử phát cuồng tìm kiếm người. Khi trời tờ mờ sáng, Thái tử rốt cuộc dẫn người xông vào miếu, ôm lấy huyện chủ đã mất mà tìm lại, vừa hối hận vừa xin lỗi. Phu quân ta đứng bên, an lòng nhìn cảnh tượng ấy, còn ta, vì một đêm hoảng sợ mà mất đi hài tử trong bụng. Sau này, ta vô tình nghe được huyện chủ cảm kích phu quân: “Nếu không nhờ huynh bày mưu vụ bắt cóc ấy, Thái tử đâu có nếm trải tư vị mất đi ta. Giờ đây, chàng đặc biệt trân quý ta, chỉ là không ngờ thê tử của huynh lại kinh hãi đến mức sảy thai.” Phu quân cười nhạt: “Chẳng qua là tiện nội nhát gan vô dụng mà thôi. Ngày ấy bắt nàng ta theo chỉ để tránh Thái tử nghi ngờ, không ngờ nàng ta lại vô dụng đến thế, chỉ bị giam một đêm mà cũng làm rơi mất hài tử.” “Huyện chủ là phượng hoàng bay cao, nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có thể giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, đó là phúc phận của nàng ta.” Giữa cơn phẫn hận, ta bị ngã từ bậc cao. Lúc mở mắt ra, lại trở về đêm ta bị bắt cóc năm ấy! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 6

Chương 6

Ta giả vờ hoảng loạn: "Nếu chúng ta ch/ế/t, Thái tử ắt sẽ sinh nghi!"

Hoa Dương cười lạnh: 

"Bổn huyện chủ đã bị đánh đến mức này, đủ để diễn một màn khổ nhục kế chân thực! Khi đó, chỉ cần nói đám sơn tặc này giết các ngươi, còn ta may mắn thoát nạn, Thái tử điện hạ chẳng những không nghi ngờ mà còn càng thương xót ta! Kế hoạch của ta vẫn thành công như thường!"

Trong cơn hoảng loạn, Tùng Tuyết vẫn không quên đe dọa:

"Ngươi nói màn bắt cóc đêm nay là do Thẩm Văn Hách chủ mưu, mà Thẩm phu nhân lại là thê tử của hắn, còn đang mang thai. Cho dù các ngươi lợi dụng nàng, nhưng nếu Thẩm phu nhân thực sự ch/ế/t, ấy là một xác hai mạng, Thẩm Văn Hách cũng quyết không bỏ qua cho ngươi!"

Huyện chủ nghe xong, tựa như vừa nghe một trò cười lớn:

"Đêm nay nếu Diệp Minh Thù ch/ế/t, Thẩm Văn Hách chỉ sợ còn vỗ tay hoan hô!"

"Bao năm nay, tâm tư của Thẩm đại ca đều đặt hết trên người ta, Diệp Minh Thù, ngươi tính là thứ gì chứ!"

Tùng Tuyết kinh hãi lẩm bẩm: "Ngươi… ngươi lại có tư tình với nam nhân đã có thê thất?!"

Ta giả bộ như trời sập, bi ai tột cùng, ánh mắt Tùng Tuyết nhìn ta lập tức tràn đầy thương cảm cùng đồng tình.

Đám sơn tặc nhận lệnh, lôi ta và Tùng Tuyết ra ngoài.

Huyện chủ định bước theo quan sát, song một tên sơn tặc ngăn nàng lại: "Cảnh tượng quá mức máu me, huyện chủ vẫn nên tránh đi thì hơn."

Gió lạnh ngoài miếu hoang thấu tận xương, trên thân lại đầy thương tích, Hoa Dương đành bất đắc dĩ quay vào trong.

Trong điện, mấy tên sơn tặc tuy che mặt nhưng ánh mắt lại cười cợt nịnh nọt, Hoa Dương chẳng hề nghi ngờ.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài miếu liền truyền đến hai tiếng thét thê lương. 

Tên thủ lĩnh sơn tặc cầm theo thanh đao vấy máu bước vào, chắp tay bẩm báo:

"Bẩm huyện chủ, người đã gi/ế/t, th.i th.ể cũng đã ném xuống vực để diệt khẩu."

Lúc này Hoa Dương mới hài lòng: "Vậy thì tốt. Ta đau đến chịu không nổi nữa rồi, mau đưa ta về phủ!"

Nhưng ngay lúc nàng định rời đi, thanh đao lạnh lẽo đã chặn đường.

"Huyện chủ bây giờ trở về, chẳng phải sẽ khiến kế hoạch của Thẩm đại nhân đổ sông đổ bể hay sao? Hơn nữa, tin tức huyện chủ bị sơn tặc bắt cóc đã lan truyền khắp kinh thành, nếu giờ mà xuống núi, chỉ e không thể che giấu được lâu."

Hoa Dương đau đến hít một hơi khí lạnh, giận dữ quát:

"Đều tại lũ ngu ngốc các ngươi! Lại dám thực sự đánh ta!!"

Tên thủ lĩnh sơn tặc vẫn cười chất phác:

"Khổ nhục kế, tất nhiên phải chịu chút khổ da thịt. Huyện chủ chi bằng tạm nghỉ lại miếu hoang một đêm, đợi đến sáng mai, Thẩm đại nhân dẫn theo Thái tử đến đây, mọi chuyện vẫn diễn ra như kế hoạch."

Cây roi có gai, đánh đến mức khiến Hoa Dương đau đến mặt mày tái nhợt.

Nhưng suy nghĩ kỹ, nàng nhận ra bộ dáng trọng thương này của mình, ngày mai gặp Thái tử ắt sẽ khiến hắn đau lòng khôn nguôi.

Hôn sự với Đông cung vốn đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. 

Trong cung, Hoàng đế bệnh nặng đã lâu, e rằng chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Nàng sợ thời gian kéo dài sẽ sinh biến, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, sẽ có vô số thiên kim thế gia tranh đoạt vị trí Hoàng hậu.

Hoa Dương hao hết tâm tư bày ra vở kịch này, chính là để ép Thái tử một bước, sớm ngày có được thánh chỉ phong lập Thái tử phi, danh phận quý giá ổn định không thể thay đổi.

"Huyện chủ nếu muốn nhanh chóng trở thành Thái tử phi, cũng phải chịu ít khổ sở."

Tên sơn tặc cười nói: "Người xưa có câu, muốn thành đại sự, ắt phải chịu khổ trước đã."

Hoa Dương nghiến răng nhìn hắn: "Thẩm Văn Hách tìm người, hóa ra lại là một kẻ có học!"

Tên sơn tặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt chân chất mà cười.

Hoa Dương căm hận quay người trở lại miếu hoang, ánh mắt âm trầm, sắc mặt lạnh lẽo.

"Được! Bổn huyện chủ nhịn thêm một đêm! Ta nhất định phải khiến Thái tử đau lòng vì ta! Nhất định phải ngồi lên vị trí Thái tử phi!"