Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt “Khi rời xa anh, em mới bắt đầu tìm lại chính mình.” Câu chuyện về một cô gái trải qua tình yêu đổ vỡ và hành trình vượt qua nó. Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc. Thông điệp: Trả lại chính mình cho bản thân.   Giới thiệu Trước ngày hạ chí, tôi nhận được tin nhắn chia tay từ Hứa Thụ Châu. Lời lẽ của anh ngắn gọn, súc tích, nhưng lại lộ rõ sự do dự, né tránh. Anh không dùng bất kỳ từ ngữ nào mang ý nghĩa chia ly, chỉ đơn giản nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta, có lẽ anh không thể tiếp tục nữa.” Lần đầu tiên trong đời, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Trống rỗng. Từ ngữ này thường xuyên xuất hiện trong những tiểu thuyết ngôn tình hay các tác phẩm văn học nghệ thuật mà tôi từng đọc. Tôi đã từng tự hỏi, cảm giác đó rốt cuộc là thế nào? Là khoảnh khắc rơi tự do từ một tòa cao ốc, khi luồng sáng lóe lên trong não bộ như tia chớp? Hay là cảm giác bàng Hoàng đến rã rời khi biết tin người thân mắc bệnh hiểm nghèo? Có vẻ như, những trạng thái đó đều gắn liền với cái chết cận kề. Nhưng hóa ra, một khi thực sự trống rỗng, cảm giác ấy giống như bị ai đó kết liễu chỉ trong chớp mắt. Tôi lơ đễnh một cách lạc nhịp. Mãi đến khi giữa hai chân mày bất giác co giật từng cơn, như một lời nhắc nhở rằng tôi cần phải phản hồi ngay lập tức. “Anh muốn chia tay à?” Mặt tôi nóng bừng, ngón cái trái cứng nhắc gõ lên màn hình. Trước khi bấm gửi, tôi xóa chữ “à”, giả vờ lạnh nhạt. “Anh muốn chia tay?” Hứa Thụ Châu đáp: “Ừm.” Không phải một chữ “Ừm”, mà là “Ầm”, một tiếng nổ thứ hai, vang dội trong não tôi, tạo thành một khoảng trống còn lớn hơn nữa. Tôi tiếp tục hỏi: “Vì sao?” Anh nói: “Mệt.” Rồi lại nói: “Cũng không còn yêu nhiều như trước nữa.” Hứa Thụ Châu vẫn giữ thói quen trả lời ngay lập tức, nhưng giọng điệu đã trở nên xa lạ đến đáng sợ. “Được thôi, chia tay thì chia tay.” Tôi nhấn gửi. Cả người tê dại, như thể có một ai đó khác đang thay tôi nói chuyện. Khung chat hiển thị dòng chữ “đang nhập…”, rồi lại biến mất. Xuất hiện ba lần, sau đó không còn động tĩnh, như thể anh đang chờ tôi nói thêm điều gì đó. Khi chắc chắn rằng sẽ không nhận được lời nào nữa, anh gửi đến một tin nhắn, gọn gàng nhưng lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Anh không đùa, cũng không giận dỗi gì cả.” Tôi nhanh chóng đáp lại: “Em cũng vậy.” Dù rằng, có một thứ nóng bỏng đã tràn đầy khóe mắt tôi, chỉ trực chờ để trào ra. Ngay khi màn hình nhảy ra ba chữ “Vậy thì tốt”, tôi chỉ chớp mắt một cái, để mặc nước mắt lặng lẽ lăn dài. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 22

Chương 22

Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.

Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.

Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.

Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."

Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"

Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày."

"Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.

Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"

Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."

Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"

Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"

Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.

Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.

Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.

Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.

Có lẽ…

Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.

Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.

Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.

Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."

Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"

Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."

Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"

Cậu ấy đùa: "Cậu muốn ra sân bay đón tôi à?"

Tôi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi nhắn: "Lúc cậu đến, chắc tôi vẫn đang đi làm."

Kỷ Tiêu Nhiên có vẻ bất ngờ: "Hả? Cậu thật sự định ra sân bay sao?"

Tôi nói: "Đùa thôi mà."

Sự kéo đẩy trong cuộc trò chuyện này khiến tôi buồn cười.

Nhờ yêu đương, giờ đây tôi đã không còn non nớt như trước, có thể thoải mái trò chuyện với con trai.

Thoát khỏi vùng an toàn mà Hứa Thụ Châu dựng nên, tôi tự xây cho mình một vùng an toàn mới.

Những kinh nghiệm giao tiếp giữa nam và nữ đã trở thành một dòng chảy trong tiềm thức, như nội lực tự nhiên tuôn trào trong từng câu nói đùa và tương tác.

Kỷ Tiêu Nhiên không để bầu không khí lắng xuống: "Nhưng cậu có muốn xem buổi diễn không?"

Tôi mở album, tìm lại tấm áp phích, rồi đối chiếu với lịch: "Tối thứ bảy à?"

Cậu ấy: "Ừm."

Tôi đùa: "Có vé miễn phí không?"

Kỷ Tiêu Nhiên: "Đương nhiên rồi, tôi đưa cậu vào."

Nhưng tôi không thích nhận lợi ích mà không bỏ ra gì cả, có lẽ đó cũng là quán tính suy nghĩ của tôi.

Tôi vào trang bán vé, tìm buổi diễn của họ, đặt một tấm vé hiếm hoi còn lại, rồi chụp màn hình gửi cho Kỷ Tiêu Nhiên.

Cũng giống như khi Hứa Thụ Châu thẳng thừng đặt vé máy bay lúc trước.

Kỷ Tiêu Nhiên kinh ngạc: "Cậu không cần làm vậy đâu!!"

Tôi nói: "Xem như ủng hộ nhẹ nhàng sự nghiệp của mấy cậu nhóc vậy."

Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi một sticker mặt khóc sướt mướt.

Tôi quay lại nhìn tấm áp phích đỏ rượu, phóng to dòng tiêu đề…

"Như sương, như điện, hãy nhìn đời như thế."

Tôi muốn thoát khỏi một mùa hè thảm hại.

Tôi muốn đi nghe một mùa hè bùng cháy không chút do dự.

Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.

Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.

Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.

Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."

Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"

Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày."

"Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.

Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"

Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."

Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"

Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"

Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.

Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.

Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.

Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.

Có lẽ…

Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.

Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.

Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.

Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."

Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"

Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."

Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"