Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt “Khi rời xa anh, em mới bắt đầu tìm lại chính mình.” Câu chuyện về một cô gái trải qua tình yêu đổ vỡ và hành trình vượt qua nó. Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc. Thông điệp: Trả lại chính mình cho bản thân.   Giới thiệu Trước ngày hạ chí, tôi nhận được tin nhắn chia tay từ Hứa Thụ Châu. Lời lẽ của anh ngắn gọn, súc tích, nhưng lại lộ rõ sự do dự, né tránh. Anh không dùng bất kỳ từ ngữ nào mang ý nghĩa chia ly, chỉ đơn giản nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta, có lẽ anh không thể tiếp tục nữa.” Lần đầu tiên trong đời, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Trống rỗng. Từ ngữ này thường xuyên xuất hiện trong những tiểu thuyết ngôn tình hay các tác phẩm văn học nghệ thuật mà tôi từng đọc. Tôi đã từng tự hỏi, cảm giác đó rốt cuộc là thế nào? Là khoảnh khắc rơi tự do từ một tòa cao ốc, khi luồng sáng lóe lên trong não bộ như tia chớp? Hay là cảm giác bàng Hoàng đến rã rời khi biết tin người thân mắc bệnh hiểm nghèo? Có vẻ như, những trạng thái đó đều gắn liền với cái chết cận kề. Nhưng hóa ra, một khi thực sự trống rỗng, cảm giác ấy giống như bị ai đó kết liễu chỉ trong chớp mắt. Tôi lơ đễnh một cách lạc nhịp. Mãi đến khi giữa hai chân mày bất giác co giật từng cơn, như một lời nhắc nhở rằng tôi cần phải phản hồi ngay lập tức. “Anh muốn chia tay à?” Mặt tôi nóng bừng, ngón cái trái cứng nhắc gõ lên màn hình. Trước khi bấm gửi, tôi xóa chữ “à”, giả vờ lạnh nhạt. “Anh muốn chia tay?” Hứa Thụ Châu đáp: “Ừm.” Không phải một chữ “Ừm”, mà là “Ầm”, một tiếng nổ thứ hai, vang dội trong não tôi, tạo thành một khoảng trống còn lớn hơn nữa. Tôi tiếp tục hỏi: “Vì sao?” Anh nói: “Mệt.” Rồi lại nói: “Cũng không còn yêu nhiều như trước nữa.” Hứa Thụ Châu vẫn giữ thói quen trả lời ngay lập tức, nhưng giọng điệu đã trở nên xa lạ đến đáng sợ. “Được thôi, chia tay thì chia tay.” Tôi nhấn gửi. Cả người tê dại, như thể có một ai đó khác đang thay tôi nói chuyện. Khung chat hiển thị dòng chữ “đang nhập…”, rồi lại biến mất. Xuất hiện ba lần, sau đó không còn động tĩnh, như thể anh đang chờ tôi nói thêm điều gì đó. Khi chắc chắn rằng sẽ không nhận được lời nào nữa, anh gửi đến một tin nhắn, gọn gàng nhưng lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Anh không đùa, cũng không giận dỗi gì cả.” Tôi nhanh chóng đáp lại: “Em cũng vậy.” Dù rằng, có một thứ nóng bỏng đã tràn đầy khóe mắt tôi, chỉ trực chờ để trào ra. Ngay khi màn hình nhảy ra ba chữ “Vậy thì tốt”, tôi chỉ chớp mắt một cái, để mặc nước mắt lặng lẽ lăn dài. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 20

Chương 20

Tôi dừng mắt tại cụm từ "một mùa hè không để lại đường lui".

Có người tự tạo cho mình một mùa hè không đường lui.

Còn tôi lại có một mùa hè bết bát đến không thể cứu vãn.

Tôi nhai cơm, vị giác dần tỉnh táo giữa vị mặn gắt của sốt gà teriyaki: "Bây giờ tour diễn đến Thâm Quyến rồi à?"

Kỷ Tiêu Nhiên tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"

Tôi: "Trang cá nhân của cậu có IP đấy."

Cậu ấy có chút ngốc nghếch, giống như Hứa Thụ Châu khi mới quen tôi, toát ra cảm giác như một chú cún con: "Ồ ồ, tôi quên mất."

Tôi khẽ nhếch môi: "Trạm tiếp theo là đâu?"

Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi poster tour diễn của ban nhạc.

Khách quan mà nói, cái tên của ban nhạc này không được may mắn cho lắm: "Không Tưởng". Nhưng chủ đề tour lại khá hay, hình ảnh thiết kế cũng có phong cách riêng.

"Như sương, cũng như điện", trích từ triết lý Phật giáo.

Tiêu đề chữ Triện màu vàng trên nền đỏ đậm toát lên nét thiền vị.

Tôi lướt qua lịch trình và địa điểm, nhận ra rằng sau Thâm Quyến, điểm dừng chân tiếp theo chính là Thượng Hải.

Nơi tôi đang sống.

Tôi nhắn: "Hóa ra là gần chỗ tôi ở đấy."

Kỷ Tiêu Nhiên hỏi: "Ừm, cậu là người Thượng Hải à?"

Tôi đáp: "Không, chỉ đến đây làm việc thôi. Cậu thì sao, quê đâu?"

Cậu ấy: "Bắc Kinh."

Tôi trêu: "Hóa ra là đại gia Bắc Kinh."

Cậu ấy lập tức phản ứng như bị dị ứng: "Đừng!"

Tôi đến từ một thị trấn nhỏ ở vùng rìa của An Huy, còn Hứa Thụ Châu lại là người bản địa Thượng Hải. Khi mới quen anh ấy, tôi từng có chút tự ti vì sự khác biệt vùng miền. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, bởi anh ấy chưa bao giờ thể hiện thái độ hơn thua, và tôi cũng hiểu rõ rằng mình rồi sẽ ở lại thành phố này.

Dù xuất thân khác nhau, giữa chúng tôi sẽ không có sự chia cắt về địa lý.

Thời gian sống chung, chúng tôi thường dựa vào nhau, cùng lướt qua những trang trại chó trên Tiểu Hồng Thư, chọn lựa những bé Border Collie thuần chủng, đáng yêu.

Chúng tôi từng thề thốt rằng, sau này nhất định sẽ nuôi một bé cún, tên đã nghĩ xong rồi: Đinh Tiểu Châu.

Theo họ mẹ, theo tên cha.

Tôi lướt trang cá nhân của Kỷ Tiêu Nhiên, giữa loạt ảnh hỗn loạn của các buổi biểu diễn, bỗng phát hiện một điểm sáng hiếm hoi…

Một chú chó giống hệt trong tưởng tượng của tôi.

Một bé Border Collie màu hoa tử đinh hương, thè lưỡi, đôi mắt lanh lợi, bộ lông bóng mượt.

Tôi hỏi: "Đây là chó của cậu à?"

Kỷ Tiêu Nhiên trả lời: "Ừ, nhưng từ khi tớ ra nước ngoài, ba mẹ nuôi nó."

Tôi hỏi tiếp: "Tên bé là gì?"

Cậu ấy sửa lại lỗi nhận định giới tính của tôi: "Cô bé."

Tôi lập tức đổi giọng: "Lệnh ái tên gì vậy?"

Kỷ Tiêu Nhiên cười: "Ha ha ha, cô bé tên Kỷ Tiểu Nhiên."

Sau đó, tôi bịa ra một lời nói dối: "Trời ạ, tớ cũng muốn nuôi một bé Border Collie, định đặt tên là Đinh Tiểu Mẫn."

Tôi đang nói dối.

Nhưng không hoàn toàn nói dối.

Tôi muốn xóa bỏ Hứa Thụ Châu ra khỏi câu chuyện.

Bản thiết kế tương lai mà anh ấy tự tay xé nát sẽ được viết lại theo một kịch bản mới, trở thành dấu ấn của tôi trước mặt một người khác giới.

Hứa Thụ Châu, anh cũng đang làm những điều này sao?

Ở trước mặt một cô gái nào đó, anh có từng nhắc đến một giấc mơ mang tên "Hứa Tiểu Châu" không?

Nhấn gửi tin nhắn đi, kh*** c*m phục thù bùng lên như một tia lửa, nhưng ngay sau đó, tôi lại rơi vào một sự lao dốc dữ dội sau khi tự phủ nhận chính mình.

Sự mâu thuẫn va đập trong tôi, khiến tôi vừa muốn cười, vừa muốn khóc.

 

12

Tôi đã phản bội Hứa Thụ Châu sao?

Hay là phản bội chính bản thân mình?

Trong nhận thức trước đây của tôi, "thất tình" là một khái niệm xa lạ. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng tưởng tượng nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ thế nào.

Tôi từng nghĩ, nếu có một ngày như thế, tôi sẽ đi tập gym, đọc sách, leo núi, du lịch khắp đất nước (vì vẫn chưa đủ tiền để đi khắp thế giới), và học một ngoại ngữ mới, có thể là tiếng Pháp, có thể là tiếng Ý.

Nhưng tuyệt đối sẽ không phải là kết giao một người mới.

Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Tôi bị mắc kẹt trong một không gian chật hẹp của văn phòng, len lỏi trò chuyện cùng một chàng trai quen qua ứng dụng hẹn hò, và xem cậu ấy như một thú vui tiêu khiển giữa bộn bề công việc.

Tôi thừa nhận, trò chuyện với Kỷ Tiêu Nhiên giúp tôi cảm thấy ánh sáng và sức sống đang dần chảy ngược trở lại cơ thể mình. Nhưng đồng thời, cũng có những khoảnh khắc, tôi không thể kìm nén được cảm giác u ám.

Tôi ngày càng chán ghét Hứa Thụ Châu.

Anh ấy không còn chỉ là một "người yêu cũ" nữa, mà đã trở thành một cái khung, một thước đo. Tôi vô thức dùng anh ấy để so sánh với mọi người mà mình gặp gỡ.

Kỷ Tiêu Nhiên không có vấn đề gì cả.

Ngày thứ ba quen nhau, chúng tôi gọi điện thoại.

Giọng cậu ấy như một dòng suối trong vắt nhìn thấu tận đáy, mang theo sự sạch sẽ và tràn trề sức sống của tuổi trẻ, điểm thêm chút âm điệu Bắc Kinh.

Tôi cười mãi không dừng được.

Tựa vào đầu giường, tôi hỏi: "Edinburgh có đẹp không?"

Kỷ Tiêu Nhiên đáp: "Đừng đến, dễ trầm cảm lắm."

Tôi cười: "Nhưng nghe cậu có vẻ vui mà?"

Cậu ấy nói: "Đó là vì tớ đã phát điên rồi."

Tôi bật cười thành tiếng, chợt nhớ đến lịch diễn trên poster: "Các cậu sắp đến Thượng Hải rồi đúng không?"

Kỷ Tiêu Nhiên: "Ừ, mai bay."

Nụ cười của tôi lập tức khựng lại.

Thật đáng ghét.

Chính là những khoảnh khắc như thế này, lời nguyền "Hứa Thụ Châu" lại đột nhiên hiện ra, bóp nghẹt tất cả niềm vui của tôi trong chớp mắt.