Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt “Khi rời xa anh, em mới bắt đầu tìm lại chính mình.” Câu chuyện về một cô gái trải qua tình yêu đổ vỡ và hành trình vượt qua nó. Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc. Thông điệp: Trả lại chính mình cho bản thân.   Giới thiệu Trước ngày hạ chí, tôi nhận được tin nhắn chia tay từ Hứa Thụ Châu. Lời lẽ của anh ngắn gọn, súc tích, nhưng lại lộ rõ sự do dự, né tránh. Anh không dùng bất kỳ từ ngữ nào mang ý nghĩa chia ly, chỉ đơn giản nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta, có lẽ anh không thể tiếp tục nữa.” Lần đầu tiên trong đời, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Trống rỗng. Từ ngữ này thường xuyên xuất hiện trong những tiểu thuyết ngôn tình hay các tác phẩm văn học nghệ thuật mà tôi từng đọc. Tôi đã từng tự hỏi, cảm giác đó rốt cuộc là thế nào? Là khoảnh khắc rơi tự do từ một tòa cao ốc, khi luồng sáng lóe lên trong não bộ như tia chớp? Hay là cảm giác bàng Hoàng đến rã rời khi biết tin người thân mắc bệnh hiểm nghèo? Có vẻ như, những trạng thái đó đều gắn liền với cái chết cận kề. Nhưng hóa ra, một khi thực sự trống rỗng, cảm giác ấy giống như bị ai đó kết liễu chỉ trong chớp mắt. Tôi lơ đễnh một cách lạc nhịp. Mãi đến khi giữa hai chân mày bất giác co giật từng cơn, như một lời nhắc nhở rằng tôi cần phải phản hồi ngay lập tức. “Anh muốn chia tay à?” Mặt tôi nóng bừng, ngón cái trái cứng nhắc gõ lên màn hình. Trước khi bấm gửi, tôi xóa chữ “à”, giả vờ lạnh nhạt. “Anh muốn chia tay?” Hứa Thụ Châu đáp: “Ừm.” Không phải một chữ “Ừm”, mà là “Ầm”, một tiếng nổ thứ hai, vang dội trong não tôi, tạo thành một khoảng trống còn lớn hơn nữa. Tôi tiếp tục hỏi: “Vì sao?” Anh nói: “Mệt.” Rồi lại nói: “Cũng không còn yêu nhiều như trước nữa.” Hứa Thụ Châu vẫn giữ thói quen trả lời ngay lập tức, nhưng giọng điệu đã trở nên xa lạ đến đáng sợ. “Được thôi, chia tay thì chia tay.” Tôi nhấn gửi. Cả người tê dại, như thể có một ai đó khác đang thay tôi nói chuyện. Khung chat hiển thị dòng chữ “đang nhập…”, rồi lại biến mất. Xuất hiện ba lần, sau đó không còn động tĩnh, như thể anh đang chờ tôi nói thêm điều gì đó. Khi chắc chắn rằng sẽ không nhận được lời nào nữa, anh gửi đến một tin nhắn, gọn gàng nhưng lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Anh không đùa, cũng không giận dỗi gì cả.” Tôi nhanh chóng đáp lại: “Em cũng vậy.” Dù rằng, có một thứ nóng bỏng đã tràn đầy khóe mắt tôi, chỉ trực chờ để trào ra. Ngay khi màn hình nhảy ra ba chữ “Vậy thì tốt”, tôi chỉ chớp mắt một cái, để mặc nước mắt lặng lẽ lăn dài. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 5

Chương 5

Anh đang cúi xuống buộc dây giày cho tôi, lập tức ngẩng lên: "Anh đồng ý."

Tôi lầm bầm: "Là anh cầu hôn em, chứ không phải em cầu hôn anh."

Hứa Thụ Châu bật cười: "Ừ, anh đồng ý cầu hôn em."

Anh nghiêm túc nói: "Lần sau, nếu phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật gây mê, anh muốn được giới thiệu là chồng em."

Tại sao tôi lại nói ra những lời như vậy? Nói rằng anh chỉ giỏi nói yêu tôi.

Sự thật là, Hứa Thụ Châu thật lòng yêu tôi.

Chỉ là, tôi luôn trách móc anh ấy.

Tôi nhìn quanh, chú ý đến động tĩnh của đồng nghiệp.

Tôi nghiến chặt răng, dồn hết sức vào một thứ không tồn tại, như thể đang cố tìm một điểm tựa giữa những email tiếng Anh chằng chịt, mong níu lại cơn đau khổ, sự tự trách và cảm giác bất lực đang trực trào nơi khóe mắt.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một từ…Relax. Tôi lặp đi lặp lại từng chữ cái trong đầu, như một cách trấn an bản thân.

Tôi và Hứa Thụ Châu từng có một khoảng thời gian làm “bạn cùng bàn” trên ứng dụng học từ vựng. Khi đó là kỳ nghỉ đông, chúng tôi ở hai thành phố khác nhau.

Mỗi tối trước khi ngủ, cả hai sẽ gọi điện cho nhau, cùng nhau ôn từ mới trong ngày. Nhưng chẳng bao giờ chúng tôi nghiêm túc cả, lúc nào cũng cố tình quấy rối đối phương, tranh xem ai đọc to hơn, y như mấy đứa học sinh tiểu học đọc bài buổi sáng. Đôi khi tôi sốt ruột, trách móc vài câu, Hứa Thụ Châu lại im lặng, tắt mic. Anh ấy có thể học bằng cách nhớ thầm, còn tôi thì không, nhất định phải đọc ra tiếng mới vào đầu được.

Cho đến một hôm, khi cả hai cùng đến một cụm từ giống nhau, Hứa Thụ Châu phấn khích reo lên: “Anh cũng đang học từ này!”

Cụm từ ấy là: fairy tale.

Fairy tale: câu chuyện cổ tích.

Cũng có nghĩa là: lời dối trá.

Cơn sốt hành hạ tôi dữ dội hơn tôi tưởng.

Mười giờ tối, tôi về đến phòng trọ, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn, giải phóng cảm xúc hoặc ít nhất, cố gắng kìm nén chúng.

Căn phòng nhỏ cách âm không tốt, tôi có thể nghe rõ tiếng xả nước từ nhà vệ sinh tầng trên và tầng dưới.

Tắm xong, tôi uống một viên thuốc giảm đau, rồi chui vào chăn.

Thế giới sau khi tắt đèn trở nên cô độc đến mức đáng sợ.

Cứ như một phần nào đó trong cơ thể tôi bị khoét rỗng, rồi bị bóng tối lấp đầy.

Tôi nằm yên, nín thở, nhưng nhịp tim vẫn không ngừng tăng tốc. Tôi bật điện thoại, mở cuộc trò chuyện được ghim trên đầu danh sách, làm điều tôi đã cố kiềm chế suốt cả ngày…

Tôi gửi tin nhắn cho Hứa Thụ Châu: "Em sốt rồi."

Tạ ơn trời, anh ấy trả lời rất nhanh: "Em ổn chứ? Nhớ uống nhiều nước."

Cảm giác được an ủi xen lẫn uất ức dâng đầy trong hốc mắt. Tôi bặm môi: "Ừm."

Rồi lại nhắn thêm một chữ: "Được."

Tôi bắt đầu chờ đợi.

Chờ cái gì, tôi cũng không rõ.

Liên lạc vẫn còn đó. Anh ấy vẫn có địa chỉ hiện tại của tôi.

Tôi cứ thế đợi.

Đợi đến khi hơi nóng rời khỏi cơ thể mình.

Trán tôi lạnh như băng, như thể đang nằm giữa nhà xác, ngay cả chút hơi ấm cũng không còn.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể quay đầu sang một bên, vùi nửa khuôn mặt vào gối, khe khẽ nức nở.

Cơ thể tôi từ trước đến nay luôn là một chiếc bình chứa đầy lòng kiêu hãnh.

Nhưng bây giờ, vạch chia trên bề mặt nước đang chậm rãi hạ xuống.

 

4

Người đầu tiên nhận ra có điều bất thường là đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi. Chị ấy thích rủ ngẫu nhiên một người đi ăn trưa cùng, trước đây tôi thường chủ động xung phong.

Về khoản ăn uống, tôi luôn nhiệt tình. Nhưng kể từ đêm sốt cao vì mong chờ đợi trong vô vọng, cảm giác thèm ăn cũng biến mất khỏi tôi, thậm chí còn chống đối lại tôi.

Tệ đến mức nào ư? Đến mức, đối diện với món bún ốc mà mình yêu thích nhất, tôi cũng thấy buồn nôn vô cớ.

Thức ăn không còn là sự hưởng thụ nữa. Khi chúng trôi xuống cổ họng, những suy nghĩ kỳ lạ lại lóe lên, hóa ra đây chính là cái gọi là "duy trì sự sống."

“Miumiu, em sao thế?” Đồng nghiệp bước đến bên bàn tôi.

Tôi không hề tên Miumiu. Khi vào công ty làm thủ tục, tôi đã gửi cho nhân sự cái tên tiếng Anh là "Minmin". Nhưng cũng chính đồng nghiệp này, trong bữa tiệc chào mừng nhân viên mới tại một nhà hàng Hàn, đã cười đùa với chất giọng đặc trưng của người Mân Nam: "Sao em lại lấy cái tên nhái Miumiu thế này?"

Mọi người cười ầm lên, từ đó tôi bị đổi sang biệt danh mới.

Khi ấy, dù có chút khó chịu thoáng qua, tôi vẫn lựa chọn kìm nén, vì tôi cảm nhận được chị ấy không có ác ý.

Buổi tối, khi nói chuyện qua điện thoại với Hứa Thụ Châu, tôi dùng giọng điệu đùa cợt kể lại chuyện ban ngày.

Hứa Thụ Châu bật cười, cũng gọi tôi một tiếng "Miumiu."

Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống: "Ai cho anh gọi em như vậy?"

Đồng nghiệp có thể gọi, nhưng Hứa Thụ Châu thì không.

Tôi biết anh chẳng có ác ý gì, nhưng tại sao tôi lại ghét đến thế?

Lời hỏi han của đồng nghiệp kéo tôi về thực tại, chị ấy vẫy vẫy tay trước mặt tôi: "Em gái, chị đang hỏi em đấy."

Tôi liếc nhìn chị một cái: "Không có gì đâu ạ."

Nhưng chị ấy tinh mắt phát hiện ngay: "Không đúng, em có chuyện gì rồi."

Nước mắt tôi lập tức trào lên.

Chị đồng nghiệp hốt hoảng.

Tính cách chị ấy luôn khoa trương, động tĩnh này lập tức khiến mấy chị em ngồi gần đó cũng vây lại.

Bàn làm việc của tôi bị vây kín. Tôi vội rút khăn giấy xì mũi: "Không sao đâu, chỉ là chia tay rồi, em ổn mà."