Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.7/10 từ 22 lượt Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh. Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu: Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí. Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo. Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng! Kẻ có tiền tới bắt nạt? Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút? Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh! Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi! Thổ phỉ cản đường? Đánh! Sơn tặc cướp bóc? Đánh! Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh! Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to: “Không được ức hiếp nương thân ta!”. Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn. Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai: “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”. Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán: — Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 264

Chương 264

Hôm nay là một ngày trời trong gió mát, trời đẹp, thích hợp xuất hành, thích hợp động thổ, thích hợp hôn gả.

Trước cửa Thương phủ đỗ ba cỗ xe ngựa, cỗ xe đầu tiên chở người, hai cỗ phía sau chất đầy đồ ăn thức uống dùng trên đường.

Còn về hành lý khác, tất cả đều được thu vào không gian của Thương Vãn.

"Tỷ, đồ đạc đã xếp xong xuôi." Thạch Đầu kiểm tra xe ngựa xong chạy đến báo với Thương Vãn.

Thương Vãn bỏ bức thư đã viết xong vào phong bì, dặn dò quản sự mang đi dịch trạm. Đợi quản sự rời đi mới nói với Thạch Đầu: "Đợi tỷ phu ngươi về là chúng ta đi."

"Ồ." Thạch Đầu chân tay không ngừng, nói với Thương Vãn một tiếng rồi lại chạy ra ngoài.

Sở Húc và Viên Viên ngồi một bên ăn bánh hoa quế, hai đứa trẻ ngươi một miếng ta một miếng, ăn đến nỗi vụn bánh đầy cả bàn.

"Hai đứa ngươi ăn ít thôi, coi chừng tích thực." Tiểu Hoàn xách một bọc lớn đi vào, bên trong toàn là thịt khô, thịt ướp, viên chiên các loại, nàng đã làm chúng từ đêm qua.

Sở Húc đang ở trong phòng, nàng không tiện công khai đưa cho Thương Vãn cất vào không gian, đành phải đặt lên bàn trước.

Viên Viên cười tủm tỉm đưa miếng bánh hoa quế trong tay cho nàng ăn, thẩm, ăn đi."

Tiểu Hoàn lại gần há miệng cắn một miếng, sau đó mới đưa tay nhận lấy, ăn hết trong vài ba miếng.

Thấy đã nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Lục Thừa Cảnh, Tiểu Hoàn không khỏi nhìn ra ngoài cửa, "Tỷ phu sao còn chưa về?"

"Chắc hẳn sắp rồi." Thương Vãn cầm khăn tay lau miệng cho hai đứa trẻ.

Kiều Ngọc An cũng phải lên kinh dự thi, sớm đã nói rõ với Lục Thừa Cảnh sẽ cùng đi, qua lại cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sáng sớm hôm nay A Lạc đã chạy đến mời Lục Thừa Cảnh đến Kiều phủ, cụ thể làm gì cũng không nói. Lục Thừa Cảnh lo lắng xảy ra biến cố gì, liền đi theo.

Tiểu Hoàn lẩm bẩm: "Cũng chẳng nói là chuyện gì."

Lại đợi thêm một khắc đồng hồ, khi Thương Vãn định sai người đi Kiều phủ xem xét, Lục Thừa Cảnh đã trở về.

Cùng đến còn có hai cỗ xe ngựa của Kiều phủ và bốn vị hộ vệ.

Kiều Ngọc An theo Lục Thừa Cảnh vào phòng, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút tức giận chưa tan.

"Xảy ra chuyện gì?" Thương Vãn để mặc Lục Thừa Cảnh giúp mình mặc áo choàng, khẽ hỏi.

Lục Thừa Cảnh buộc dây áo choàng, khẽ lắc đầu với Thương Vãn, ý là lát nữa hẵng nói.

Thương Vãn liền không hỏi tiếp, chỉ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."

Mọi người đi ra ngoài cửa, Lục Thừa Cảnh để Thương Vãn và những người khác lên xe ngựa trước, hắn gọi quản sự sang một bên, nhẹ giọng dặn dò vài câu, đợi quản sự lần lượt đáp ứng mới ngồi vào xe ngựa.

Thương Vãn vén màn vải nhìn biển hiệu trên cửa lớn, trong lòng thầm nghĩ chẳng biết khi nào sẽ trở lại.

Thạch Trường Sinh dẫn theo binh lính dưới quyền cưỡi ngựa đi trước ra ngoài thành, đợi ở cổng thành.

Xe ngựa của Thương Vãn và bọn họ đi trước, xe ngựa của Kiều Ngọc An ở phía sau, sau đó mới là xe ngựa chở hành lý, bốn vị hộ vệ cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa, đoàn xe ngựa một đường tiến về phía Đông thành môn.

Trên xe ngựa, Lục Thừa Cảnh uống một ngụm trà nóng, dưới ánh mắt tò mò của bao người, chậm rãi kể lại chuyện Kiều phủ.

Trương Ninh, vị hôn phu của Kiều Vi Vi, đột nhiên đến cửa hủy hôn, Kiều Ngọc An tức đến muốn đánh c.h.ế.t người, người nhà đều không khuyên được, A Lạc mới chạy đến tìm Lục Thừa Cảnh.

Thương Vãn thấy kỳ lạ, "Ta nhớ hôn kỳ chính là vào mùng chín tháng sau, không còn bao nhiêu ngày nữa, sao lại đột nhiên đến cửa hủy hôn?"

Lục Thừa Cảnh mím môi, thấp giọng nói: "Kiều cô nương còn chưa về nhà chồng, Trương Ninh lại đã làm cha từ nửa tháng trước."

Tiểu Hoàn kinh ngạc kêu lên, "Hắn nuôi ngoại thất?"

Tình huống này, Kiều phủ sao có thể gả Kiều Vi Vi sang đó nữa được.

"Trương Ninh cũng không hỗn xược đến cùng." Thạch Đầu nói, "Không đợi Kiều cô nương gả qua rồi mới thú nhận chuyện này."

Lục Thừa Cảnh lắc đầu, "Không phải hắn không muốn che giấu, mẹ đứa bé tối qua đã ôm con đến tận cửa, làm ồn ào đến nỗi hàng xóm láng giềng đều biết, Trương gia căn bản không giấu được."

Bởi vậy Trương Ninh mới vào sáng sớm ngày hôm sau đã đến cửa Kiều phủ, bàn về chuyện hủy hôn.

Nghĩ cũng biết mọi người Kiều phủ sau khi nghe xong sẽ có phản ứng gì.

Kiều Vi Vi trực tiếp tức đến ngất đi, Kiều phu nhân cũng tức đến suýt ngã quỵ, Kiều Ngọc An đá Trương Ninh mấy cước thật mạnh, nếu không phải Kiều phụ ngăn lại, Kiều Ngọc An đã có thể đánh c.h.ế.t người ngay tại chỗ.

Lục Thừa Cảnh lúc Lục Thừa Cảnh đến thì Kiều phủ đang loạn thành một mảng, người nhà họ Trương ở trong Kiều phủ khóc lóc om sòm, không ngừng kêu cứu mạng, nói những lời như ỷ thế h.i.ế.p người, đánh c.h.ế.t người.

Tiếng la hét truyền ra xa, người không biết còn tưởng Kiều phủ đang g.i.ế.c người.

Nếu không phải gia đinh của Kiều phủ chặn ở cửa, sớm đã có người chạy vào xem náo nhiệt rồi.

Thương Vãn hỏi: "Cuối cùng xử lý thế nào?"

"Hủy hôn. Người nhà họ Trương trong chuyện này không chiếm lý, dù Trương Ninh bị đánh cũng không dám thật sự làm loạn, càng đừng nói đến việc kiện lên quan phủ."

Lục Thừa Cảnh nhớ lại sự hỗn loạn trước đó của Kiều phủ liền cảm thấy đau đầu, hắn nói: "Chuyện này phía sau hẳn còn có ẩn tình khác, nhưng chúng ta sắp phải rời đi, lại không thể điều tra được nữa rồi."

Bởi vậy tâm trạng của Kiều Ngọc An mới tệ đến thế, rõ ràng biết mình bị người khác tính kế, nhưng lại không thể ở lại điều tra kỹ lưỡng.

Theo Lục Thừa Cảnh thấy, nếu Kiều Ngọc An thật sự bị chuyện này cản bước, lỡ mất ngày lên kinh, e rằng mới thực sự vừa lòng kẻ đứng sau.

Tiểu Hoàn khẽ thở dài một tiếng: "Hủy hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, nếu Kiều cô nương biết được, e rằng còn phải tức giận một trận."

Thế sự này vốn bất công như vậy, dù lỗi là do Trương Ninh, nhưng Kiều Vi Vi sau này e rằng khó tìm được nhà chồng.

Thương Vãn cảm thấy Tiểu Hoàn chỉ là lo lắng vẩn vơ, đợi Kiều Ngọc An thành đạt, còn sợ muội muội hắn không gả đi được sao?

Thật đến lúc đó, Kiều Vi Vi có lẽ còn có thể tìm được một phu quân tốt hơn Trương Ninh gấp bội.

Đang nói chuyện, đoàn xe đã ra khỏi Đông thành môn.

Thương Vãn nghe tiếng có người gọi mình bên ngoài xe ngựa, liền giơ tay vén rèm nhìn ra, ánh mắt lập tức chạm phải đoàn người Thư nương tử.

Hoa nương tử mỉm cười vẫy tay:

“Vãn Vãn, chúng ta tới tiễn muội, Tiểu Hoàn cũng tới, tỷ muội chúng ta trò chuyện đôi chút đi.”

Thương Vãn và Tiểu Hoàn ôm Viên Viên xuống xe, Sở Húc muốn đi theo, Thạch Đầu cản đứa bé lại, "phụ nhân nói chuyện, ngươi đi theo làm gì?"

Sở Húc bĩu môi, ngồi yên không nhúc nhích nữa.

"Bảo bối, lại đây Hoa Thẩm ôm nào." Hoa nương tử vươn tay ôm Viên Viên qua, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu, "Nhưng không được quên Hoa Thẩm đâu đấy."

"Vâng ạ." Viên Viên ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.

"Cũng không được quên Lâu dì." Lâu nương tử giành Viên Viên vào lòng, "Nhớ cùng nương ngươi quay về thăm nom."

"Không có thời gian về, gửi thư cũng được." Đường nương tử lại gần, vươn tay nhéo nhéo má Viên Viên, "Đến lúc đó Đường thẩm sẽ nhờ người mang đến cho ngươi món quà vặt ngươi thích nhất."

Vừa nghe có quà vặt, đôi mắt to tròn của Viên Viên sáng lấp lánh, lập tức đáp: "Được."

"Các ngươi cứ chiều nó đi." Thương Vãn vươn tay ôm Viên Viên về, "Lần trước đi dạo phố mua còn một hộp lớn đấy thôi."

Viên Viên ôm lấy cổ nương thân bĩu bĩu cái môi nhỏ, tiểu oa nhi không chê quà vặt nhiều đâu.

"Thuận buồm xuôi gió." Thư nương tử đưa cái bọc đeo trên cánh tay cho Tiểu Hoàn, "Một chút tấm lòng của tỷ muội ta."

Tiểu Hoàn nhìn tỷ của mình, thấy Thương Vãn gật đầu mới nhận lấy.

Mọi người nói chuyện một lát, nói rồi nói rồi Lâu nương tử quay đầu lau nước mắt, nàng vừa khóc, những người khác cũng bị ảnh hưởng mà mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sự quyến luyến không nỡ chia xa.

Nhưng tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia ly.

Thương Vãn cuối cùng nói một câu "Bảo trọng", kéo Tiểu Hoàn trở lại xe ngựa.