Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.7/10 từ 22 lượt Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh. Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu: Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí. Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo. Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng! Kẻ có tiền tới bắt nạt? Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút? Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh! Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi! Thổ phỉ cản đường? Đánh! Sơn tặc cướp bóc? Đánh! Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh! Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to: “Không được ức hiếp nương thân ta!”. Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn. Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai: “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”. Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán: — Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 173

Chương 173

Thương Vãn cũng đã thử hái một ít cây dược liệu con trên núi trồng vào linh điền, tốc độ sinh trưởng của chúng cũng gần giống như khi gieo hạt trực tiếp, khác biệt là khi bắt đầu từ hạt giống thì sẽ có cây dược liệu, còn khi bắt đầu từ cây con thì không. Dược hiệu và hương vị tương tự.

Bỏ ra cùng một thời gian, trồng cây con chỉ thu hoạch được một lần, trồng hạt giống lại thu hoạch được một cây, thu hoạch gấp N lần, kẻ ngốc cũng biết chọn loại nào.

Nếu không phải trồng nhân sâm ít nhất phải mất ba năm, mà linh điền trong không gian của Thương Vãn lại quá ít, nàng dù thế nào cũng phải dành ra một mảnh linh điền để trồng nhân sâm.

Một cây nhân sâm trăm năm có thể đáng giá ngàn vàng, đặt lên sàn đấu giá thì giá còn cao hơn, nếu thật sự trồng được, còn sợ không có bạc sao?

Nhưng mà, tình hình thực tế không cho phép, trong điều kiện tốc độ chảy của không gian chưa tăng lên, Thương Vãn không định để nhân sâm chiếm giữ một mảnh linh điền quá lâu.

Thương Vãn nâng tay vỗ vai Thạch Đầu, “Đừng buồn, từ ngày mai trở đi, con và Viên Viên cùng nhau khai hoang, bao trọn mảnh đất dưới chân núi đó.”

Nắm rõ tình hình, dũng cảm bắt tay vào làm.

Nàng muốn trở thành đại gia trồng dược liệu!

“Tỷ , bình tĩnh.” Thạch Đầu liếc nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, thời tiết này khai hoang chẳng phải muốn lấy mạng người sao? Cho dù hắn chịu được, Viên Viên cũng không chịu nổi a.

“Nhưng mà, tỷ à,” Thạch Đầu có chút do dự, “toàn bộ mảnh đất dưới chân núi nếu khai khẩn hết, e rằng ít nhất cũng phải ba mươi mẫu. Chúng ta lấy đâu ra nhiều hạt giống đến thế? Dẫu có hạt giống, cũng không đủ người làm đâu.”

“Người làm thì chẳng phải chuyện khó,” Thương Vãn trầm ngâm, “người không đủ thì để súc vật bù vào. Còn hạt giống…”

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi kết hợp với tình hình trong không gian mà tính toán:

“Chờ các con khai hoang xong, thì số giống ấy cũng vừa đủ kịp.”

Thấy Thương Vãn nói đầy nghiêm túc, Thạch Đầu thoáng kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía tẩu tử mình, ánh mắt như muốn hỏi: Thật sự có thể làm như vậy sao?

Lục Thừa Cảnh trầm mặc giây lát, rồi lên tiếng:

“Triều đình hiện nay khuyến khích khai khẩn ruộng hoang. Nếu có thể khai hoang mà không bỏ hoang, quan phủ sẽ thưởng cho trâu cày, nông cụ và hạt giống. Song nếu một lần liền khai khẩn hết cả mảnh đất dưới chân núi kia, lại không thuê mướn ai, sợ rằng sẽ khiến người khác chú ý quá mức.”

Bọn họ tính ra chỉ có bốn người, mà chẳng ai thuộc hạng tráng đinh chân tay rắn rỏi. Việc khác thường như thế, nhất định sẽ khiến người trong thôn dấy lên hiềm nghi, không khéo còn đồn ra những chuyện tà ma quỷ quái, lợi bất cập hại.

Thương Vãn chợt nhận ra bản thân vừa rồi có chút nóng vội, để hai người lên tiếng cản lại, cũng là nhắc nàng tỉnh táo. Nàng thầm gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Nóng vội thì hỏng việc, vẫn phải từng bước một.

“Canh ô mai múc xong rồi.” Chu Húc thò cái đầu nhỏ từ nhà bếp ra gọi.

“Đến đây ngay.” Thương Vãn đáp một tiếng, nói với Lục Thừa Cảnh và Thạch Đầu, “Xử lý xong dược liệu đã, đợi Viên Viên về rồi hẵng bàn chuyện khai hoang.”

Tiểu gia hỏa đó chính là chủ lực khai hoang, cho dù có nghe hiểu hay không, cảm giác tham gia vẫn phải có.

Ba người nhanh chóng tay chân, đặt toàn bộ dược liệu đã rửa sạch vào giỏ tre phơi khô, đợi nước trên đó khô đi rồi mới xử lý bước tiếp theo.

Canh ô mai được múc vào chén nhỏ màu trắng, màu sắc đỏ tươi, phía trên rắc chút hoa quế khô tăng thêm hương thơm.

Vị chua chua ngọt ngọt, được ngâm trong giếng nước nên mát lạnh nhưng không bị đóng băng, vài ngụm canh ô mai xuống bụng, toàn thân hơi nóng đều tan biến.

“Ha~” Bốn người ôm chén sứ ngồi thành hàng dưới mái hiên, gió lùa qua, toàn thân mát mẻ sảng khoái, không kìm được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Ngon quá.” Chu Húc uống xong một bát, tự mình chạy vào bếp múc thêm một bát nhỏ nữa.

Tiểu Hoàn lo lắng hắn uống nhiều đau bụng, vội vàng nhắc nhở, “Bát cuối cùng thôi, không được uống nữa, lát nữa là đến bữa cơm rồi.”

“Vâng.” Chu Húc gật đầu ngồi về cạnh Thạch Đầu, ngẩng đầu nhìn trời, nghi hoặc nói, “Viên Viên sao vẫn chưa về?”

Viên Viên sợ nóng, bình thường giờ này hẳn đã cưỡi Tiểu Hôi về rồi.

“Trong núi mát hơn bên ngoài, có lẽ nó ngủ quên ở đâu đó rồi.” Thương Vãn rất yên tâm về nữ nhi mình, “Nếu nửa canh giờ nữa vẫn chưa về, ta sẽ vào rừng tìm nó.”

Chu Húc vẫn còn sợ hãi chuyện vào núi, trong thời gian ngắn không muốn chạy vào rừng nữa, hiếm khi không la hét đòi đi cùng.

Thạch Đầu quay đầu nhìn hắn, đưa tay lau đi vết nước canh dính trên má đứa trẻ, “Ca ca của đệ trong thư hồi âm không phải nói sẽ sớm đến đón đệ sao? Đã mấy ngày rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng ai?”

Chu Húc ngẩn ra, gương mặt nhỏ trắng nõn rũ xuống, giọng điệu buồn bã, “Huynh đang đuổi đệ đi sao?”

“Đương nhiên không có.” Thạch Đầu vội vàng xua tay, hắn thật sự chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Chu Húc nhìn hắn, đôi mắt mèo màu hổ phách tràn đầy nghi ngờ.

Thạch Đầu vỗ vỗ đầu hắn, “Ta chỉ lo bọn họ trên đường gặp tai nạn, ví dụ như gặp phải sơn phỉ gì đó.”

Chu Húc: “…”

Những người khác: “…”

Thấy sắc mặt Chu Húc càng tệ hơn, Thạch Đầu vội vàng bổ sung, “Cũng không nhất định là sơn phỉ, có thể là thích khách.”

“Còn có thích khách?!” Chu Húc vừa bị thích khách làm cho kinh hãi xong, phút chốc nước mắt lưng tròng, không còn tâm trạng vui vẻ uống canh ô mai nữa.

“Không, không có thích khách.” Thạch Đầu vội vàng phủ nhận, “Có lẽ… có lẽ…”

Hắn “có lẽ” không ra được lời nào, dứt khoát đưa tay che miệng, hắn vẫn nên im lặng thì hơn.

“Dương thẩm.” Chu Húc nước mắt lưng tròng, như một con vật nhỏ sà vào cạnh Thương Vãn cầu an ủi.

“Con trong thư không phải đã viết chuyện gặp thích khách sao?” Thương Vãn đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn, như thể nặn bột vậy, “Con đều nói ca ca con thông minh, chắc chắn sẽ có chuẩn bị, cho dù gặp phải thích khách cũng không sợ.”

Trái tim nhỏ của Chu Húc đang treo lơ lửng lại trở về vị trí cũ, một tay bưng chén sứ nhỏ, một tay kéo chiếc ghế đẩu nhỏ lại, thân hình nhỏ bé sát cạnh Thương Vãn không rời.

Thương Vãn xoa xoa đầu nhỏ của hắn, đôi mắt hạnh khẽ cong.

—— Bánh bao nhỏ mềm mềm nắn nắn, cảm giác sờ thật thích.

Lục Thừa Cảnh nheo mắt, sao chàng bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thật không vừa mắt?

Chàng nhắc nhở: “Uống xong canh ô mai, nên về thư phòng chép sách rồi.”

Chu Húc chớp chớp mắt, “Chưa uống xong.”

Trong chén nhỏ còn nửa bát cơ mà.

Lục Thừa Cảnh vừa mở miệng, lời còn chưa ra khỏi môi, một tràng tiếng lộc cộc từ xa lại gần, dừng lại ngoài cửa.

“Mở! Cửa!”

Giọng nói nhỏ bé mềm mại kèm theo tiếng gõ cửa mạnh mẽ, Viên Viên về rồi.

Chu Húc mắt sáng lên, lon ton chạy đi mở cửa.

“Viên——” Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Húc đã bị con hươu nhỏ nhảy vào đụng phải ngã ngửa ra sau, nếu không phải Thương Vãn kịp thời vươn tay đỡ lấy hắn, m.ô.n.g nhỏ của tiểu thiếu gia hẳn phải chịu tội rồi.

“Mẫu thân!” Viên Viên cưỡi trên lưng Tiểu Hôi, đôi mắt sáng lấp lánh, ngón tay nhỏ chỉ vào đám đông phía sau, “Một! Hươu!”

Tiểu bảo bối đã hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân giao phó một cách mỹ mãn!

Phía sau nàng, một bầy hươu già trẻ lớn bé, dắt díu cả nhà, đều mở to đôi mắt tròn xoe, ngây thơ pha chút ngớ ngẩn nhìn chằm chằm Thương Vãn.

Đây là một con sao? Đây rõ ràng là một bầy!

Chẳng trách về muộn, đàn hươu này dắt díu cả nhà xuống núi cũng không dễ dàng.

Nàng nâng tay xoa xoa thái dương, “Tiểu nữ à, con đây là cướp cả đàn hươu sao?”

Viên Viên chớp chớp mắt, ngón tay nhỏ chỉ về phía sau, “Một! Hươu!”

Hươu cái đều mang về rồi nha, một con cũng không sót, có chỗ nào không đúng sao?

“Tỷ , chúng ta định nuôi hươu sao?” Tiểu Hoàn đi tới thấy bầy hươu ngoài cửa, kinh ngạc há hốc mồm.

Thương Vãn nhìn nàng, muội muội muội thật dám nghĩ a, cứ để chúng trên núi tự do sinh trưởng, muốn ăn thì bắt một con về không thơm hơn sao? Sao lại nghĩ không thông mà nuôi nhiều như vậy?