Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.7/10 từ 22 lượt Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh. Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu: Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí. Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo. Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng! Kẻ có tiền tới bắt nạt? Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút? Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh! Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi! Thổ phỉ cản đường? Đánh! Sơn tặc cướp bóc? Đánh! Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh! Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to: “Không được ức hiếp nương thân ta!”. Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn. Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai: “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”. Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán: — Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 152

Chương 152

“Tiểu tử ngươi không tệ nha.” Thương Vãn cười tán thưởng: “Tuổi còn nhỏ mà biết cũng nhiều phết.”

“Đó là đương nhiên, bản thiếu gia thông minh lắm đấy.” Sở Húc dương cái cằm nhỏ lên, nếu có cái đuôi, lúc này chắc chắn đã vểnh lên tận trời rồi.

Thương Vãn xoa đầu y: “Đừng tự mãn, mau đi viết đi, ngày mai sẽ gửi đi.”

Sở Húc tò mò hỏi: “Gửi bằng cách nào ạ?”

“Tìm một tiêu cục.” Thương Vãn trầm ngâm nói: “Người ngoài không thể vào quân doanh, thư chắc chắn không thể gửi thẳng vào quân doanh, phải nghĩ cách.”

Sở Húc nói: “Đến Mậu Thành rồi, có thể tìm chưởng quầy của Lộc Phong Tửu Lâu, lão ấy có thể giao thư cho a huynh.”

Thương Vãn gật đầu, ước chừng chưởng quầy này hẳn là người của Sở gia, chuyên phụ trách truyền tin vào quân doanh.

Xác định được cách gửi thư, Sở Húc kích động chạy đi viết thư.

Thương Vãn kiểm tra khắp người tên hàng rong, không tìm thấy manh mối nào có giá trị khác, bèn kéo hắn ra núi chôn.

Kể từ khi nhặt Sở Húc về, nàng cảm thấy mình sắp thành chuyên gia chôn xác rồi.

Sau này tuyệt đối không tùy tiện nhặt người về nhà nữa!

Chôn xong người, Thương Vãn còn một việc quan trọng phải làm.

người nam nhân bắt cóc ba đứa trẻ bị nàng trói vào cây, người trong làng vốn muốn giao hắn cho quan phủ, Thương Vãn nói nàng sẽ đưa đi, dù sao người là nàng bắt về, nên dân làng để người nam nhân lại chỗ nàng.

Bây giờ những chuyện liên quan đến thích khách đều đã xử lý xong, Thương Vãn có rất nhiều thời gian để thẩm vấn người nam nhân này.

Ngoài dự đoán của Thương Vãn, người nam nhân này lại là một kẻ mềm yếu, mới chịu hai cái bạt tai đã khai ra.

Nam nhân tên Tưởng Ba, làm việc tại nha hành, tức là kẻ buôn người.

Hắn nghe nói Du Thụ Thôn có nhiều trẻ con, bèn muốn đến thử vận may, xem có nhà nào muốn bán con không.

Đây lại chẳng phải năm đói kém, trong nhà cũng chẳng đến mức không sống nổi, ai mà chịu bán con chứ?

Tưởng Ba không mua được đứa trẻ nào, lập tức nảy sinh ý đồ xấu.

Hắn biết chút quyền cước, trong tay lại có mê dược, trời đang đổ mưa lớn, bắt vài đứa trẻ đơn độc dễ như trở bàn tay.

Thương Vãn hỏi: “Bắt trẻ con thì cứ bắt trẻ con đi, tại sao lại phải phóng hỏa đốt nhà Cao gia?”

Tưởng Ba cười gượng: “Ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc cho người khác, kiếm hai đồng bạc nuôi miệng.”

“Kẻ trả tiền cho ngươi là ai?”

Tưởng Ba tỏ vẻ khó xử: “Nói ra không hợp quy củ, cô nương đừng làm khó tiểu nhân.”

“Được thôi, không làm khó ngươi.” Thương Vãn hoạt động cổ tay, “Ta đúng lúc thiếu một bao cát, cảm thấy ngươi rất thích hợp.”

Nàng vung quyền, đánh thẳng vào mặt Tưởng Ba.

“Tha mạng!” Tưởng Ba sợ hãi nhắm mắt lại: “Đừng đánh ta, ta nói, ta nói hết!”

Nắm đ.ấ.m dừng lại cách chóp mũi hắn một tấc, Thương Vãn tiếc nuối rụt tay về: “Nói đi, nếu dám gạt ta, ta sẽ bóp nát xương cốt ngươi từng tấc một.”

Gãy một khúc xương đã đau, huống hồ là bóp nát xương cốt trên người từng tấc một.

Tưởng Ba sợ đến mặt trắng như tờ giấy, không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói: “Người đó tuy không tiết lộ tên, nhưng tiểu nhân đã tra được qua nha hành, hắn là Nhị đương gia của Long Lăng Tiêu Cục, tên là Tang Khải.”

Đối với Thương Vãn, đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ.

“Người này trông thế nào?”

Tưởng Ba đại khái miêu tả một lượt tướng mạo của Tang Khải.

Dùng lời của Thương Vãn để tóm gọn lại thì, Tang Khải là một hán tử gầy gò tinh quái biết võ công, đặc điểm là mặt rất vuông, tin vào huyền học, mỗi lần đi áp tiêu đều phải đi xem bói một quẻ, đo thử lành dữ.

Tưởng Ba van xin: “Những gì ta biết đều đã khai ra hết rồi, ta chỉ phóng một mồi lửa, cũng không đốt c.h.ế.t người nào, cô nương hãy phát lòng từ bi, thả ta đi. Sau này ta tuyệt đối không dám làm chuyện xấu nữa.”

Câu trả lời của Thương Vãn là đánh ngất hắn, rồi ném xuống hầm chứa.

Thả đi là chuyện không thể, nhưng hiện tại cũng không tiện giao cho quan phủ, dễ động chạm đến kẻ đứng sau, cứ đợi chuyện này kết thúc rồi hãy quyết định vậy.

Những người bị thương trong nhà đều đã mệt lử, Thương Vãn lần lượt nhìn qua, tất cả đều ngủ say như mê man.

Sở Húc vừa ngáp vừa viết mật tín, cái đầu nhỏ cứ gật gật xuống.

Thấy đứa trẻ buồn ngủ đến thế, Thương Vãn dứt khoát bảo nó đi ngủ, đợi nghỉ ngơi khỏe rồi hãy viết, dù sao cũng phải mai mới gửi đi.

Cả nhà sáu người chỉ còn Thương Vãn là còn thức.

Nàng nằm trên phiến đá nhìn bầu trời nhá nhem, một tay gối sau đầu, trong đầu nhanh chóng lướt qua những chuyện vừa xảy ra, chậm rãi thở ra một hơi đục.

Hiện tại có một vấn đề lớn cấp bách cần giải quyết, Tiểu Hoàn đã ngã bệnh, bữa tối ai sẽ làm đây?

Kim Ô thu lại tia nắng cuối cùng, màn đêm dần buông xuống.

Sư đồ Hà gia trở về đúng giờ cơm.

Thương Vãn bưng món cuối cùng lên bàn, nhiệt tình vẫy tay gọi bốn người: “Vừa đúng lúc, mau đến nếm thử tài nghệ của ta.”

Nhìn từ xa, trên bàn dài bày đầy các món ăn.

Hà Tứ Chỉ còn tưởng chủ nhà có chuyện vui gì, đang suy nghĩ có nên tặng quà không.

Mã Kiệt Dũng kéo Lượng Lượng chạy đến bên bàn, liếc mắt nhìn màu sắc món ăn, nụ cười rạng rỡ lập tức đông cứng trên mặt.

Lượng Lượng ngơ ngác chớp chớp mắt, những thứ đen sì trên bàn này là… món ăn sao?

Nó hít hít mũi, một mùi hương kỳ quái đột ngột xộc vào mũi, sặc đến nỗi nó hắt hơi một cái.

Thương Vãn đưa đũa cho hai người: “Đừng đứng nhìn nữa, mau nếm thử đi.”

Thấy Thương Vãn tự tin như vậy, Mã Kiệt Dũng nghĩ rằng có lẽ chỉ nhìn không đẹp mắt thôi, chứ vị có lẽ không tệ.

Chủ nhà tốt bụng đích thân xuống bếp, nhất định phải nể mặt.

Hắn vươn đũa gắp một miếng hình vuông không biết là gì, bỏ vào miệng.

Lập tức nước mắt giàn giụa.

“Cay cay cay cay!!!”

Hắn há miệng chạy loạn xạ như khỉ, khắp nơi tìm nước uống.

Thương Vãn lập tức múc một bát canh trứng do mình nấu đưa cho hắn.

Mã Kiệt Dũng cay đến mức nước mắt nhòe cả mắt, cũng chẳng nhìn rõ thứ gì được đưa tới, nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Sau đó… “Bịch” một tiếng, ngã xuống đất.

Thương Vãn nhanh tay lẹ mắt vớt lấy bát sứ, suýt nữa thì không để bát vỡ.

Ba người kia đều sững sờ.

Lượng Lượng nghiêng đầu do dự hỏi: “Chết… rồi?”

“Chưa…” Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ miệng Mã Kiệt Dũng đang ngã trên đất, hắn một tay ôm cổ một tay đưa về phía Cao Nham: “Nước… nước…”

Cao Nham vội vàng tháo túi nước đưa cho hắn uống.

Thương Vãn lấy một đôi đũa sạch đưa cho Hà Tứ Chỉ, mời lão ấy cũng nếm thử.

Thấy thảm trạng của đệ tử, tay Hà Tứ Chỉ cầm đũa run lẩy bẩy, giọng nói cũng lắp bắp: “Ta ta ta ăn rồi, không đói.”

“Vậy cũng nếm thử.” Thương Vãn nhiệt tình đẩy một đĩa đồ đen sì đến trước mặt lão ấy: “Thịt thỏ kho bí truyền.”

Hà Tứ Chỉ cầm đũa, do dự hồi lâu không biết gắp gì, cố gắng mở to mắt phân biệt: “Đây là miếng than nào, miếng thịt thỏ nào đây?”

Thương Vãn khẳng định mình không hề cho than vào: “Toàn là thịt thỏ, cứ gắp đại đi. Ta thấy miếng to nhất ở trên cùng rất ngon.”

Hà Tứ Chỉ: “…”

Chủ nhà khác chỉ trừ tiền công không cho ăn no, chủ nhà này thì muốn lấy mạng mà!

Ông ấy uyển chuyển hỏi: “Những món này cô nương đã nếm qua chưa?”

Thương Vãn dứt khoát lắc đầu, nàng mà nếm rồi thì còn cho họ nếm làm gì?

Nàng vốn lo lắng đưa mấy thứ này cho ba người bị thương trong nhà ăn sẽ khiến vết thương của họ thêm nặng, may mắn bốn người kia đã về kịp.

Đúng lúc giờ cơm rồi, không kéo họ đến nếm thử món ăn thì phí quá.

Hà Tứ Chỉ cảm thấy nghẹn họng, nếu không phải người đứng trước mặt là chủ nhà, lão ấy thật sự muốn gào lên, mạng của họ không phải là mạng sao?!