Giới thiệu truyện

Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này! Cung Độ là vị thần không được chào đón nhất trong Tam Thiên Thần Giới, nắm giữ quyền năng về bệnh tật của thế gian. Mỗi thế giới đều có một nhóm nhân vật chính, tập hợp toàn bộ khí vận của thế giới ấy. Và nhiệm vụ của Cung Độ chính là bảo vệ nhóm nhân vật chính, đồng thời cũng phải tạo ra đủ gian truân để tôi luyện họ, từ đó thu lấy khí vận. Cung Độ hao tâm tổn trí, vừa âm thầm tạo ra thử thách, vừa đóng vai thầy giáo, tiền bối, chiến hữu để dẫn dắt nhóm nhân vật chính. Nhưng kết cục của hắn đã được định sẵn — con đường dẫn đến cái chết. Thế giới thứ nhất:【Vị thượng tướng Liên Bang bị cách mạng lật đổ, vai diễn có tác dụng phụ: Bệnh dạ dày】 Cung Độ một mặt đóng vai người thầy dịu dàng như bạch nguyệt quang, mặt khác lại lấy thân phận thượng tướng liên bang để thử thách nhóm nhân vật chính. Cuối cùng, hắn tự tay giết chết lớp vỏ “bạch nguyệt quang” của mình, ép nhóm nhân vật chính vùng lên lật đổ liên bang. Thế nhưng… trước lúc chết, nhìn đám học trò khóc nức nở trước mặt, hắn chỉ lặng im. Thế giới thứ hai:【Thế giới dị năng, vai diễn có tác dụng phụ: Hội chứng hoang tưởng Capgras】 Hoa hướng dương vàng rực mãi mãi hướng về mặt trời, chàng trai kiêu hãnh ôm lấy đóa hoa, rồi biến mất trong ánh sáng. “Tôi chết trong quá khứ, để bảo vệ tương lai của các cậu.” Thế giới thứ ba: Tên gian thần ở cổ đại—— Lời từ nhóm nhân vật chính: Trong vô số thế giới, luôn tồn tại một người như thế. Hoặc lặng lẽ bước đi trên con đường đầy gai nhọn. Hoặc gục ngã giữa đêm tối trước bình minh. Hoặc cúi đầu nịnh nọt, nhưng lại ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh trước lúc chết. Hoặc cả đời chẳng thể nắm lấy ánh sáng mà mình nguyện chết để bảo vệ. Người đó là thầy giáo, là tiền bối, là đồng đội, là người dẫn đường của rất nhiều người — cũng là nỗi hối hận mà họ không dám chạm vào nhất. —— Lưu ý: Nhân vật chính không phải người tốt, rất tra, vô cùng tra, bậc thầy diễn xuất, kịch bản tinh vi không lộ sơ hở, rất giỏi tỏ ra đáng thương một cách âm thầm. Tình cảm trong truyện hoàn toàn là tình bạn và tình thân. Tag: Tiền kiếp – Hiện tại, Đấu tranh vươn lên, Xuyên nhanh, Trưởng thành Nhân vật chính: Cung Độ | Vai phụ: Rất nhiều Một câu tóm tắt: Mỹ cường thảm, bạn đã biết chưa? Thông điệp: Nhìn người phải nhìn toàn diện. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 7

Chương 7

Tiếng nói của Light đột ngột dừng lại, mồ hôi lạnh sau lưng chợt túa ra.

Trên bức tường sau lưng anh ta, xuất hiện một lỗ đạn sâu hoắm, viên đạn b*n r* vẫn còn xoay tròn với tốc độ cao, ma sát trong lỗ đạn tóe ra tia lửa.

Chuông báo động trong phòng nghỉ lập tức bị kích hoạt.

Chưa đầy mười giây, một đội binh lính đã nhanh chóng chạy tới, tuy nhiên sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng nghỉ, ai nấy đều nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Khang Khuyển nhìn sâu vào Alansno, thở ra một hơi, quay người nói với đám binh lính vừa tới: “Ở đây không có chuyện gì, các ngươi lui ra cả đi.”

Alansno lau thân súng màu bạc xinh đẹp trơn bóng, như thể phát súng vừa rồi không phải do hắn b*n r*.

Hắn dường như đặc biệt yêu thích màu bạc, tóc màu bạc, chiếc mặt nạ chưa ai từng thấy hắn tháo xuống cũng màu bạc, khẩu súng yêu quý nhất cũng màu bạc. Thứ màu sắc lạnh lẽo ấy, có những lúc, lại đặc biệt tương xứng với vẻ kiêu ngạo trên người hắn.

Họng súng dí vào cằm Light, ép anh ta ngẩng đầu.

Alansno cười: “Nói tiếp đi chứ.”

Light: “…Alansno, ngươi quá chuyên quyền rồi, không sợ bị Bệ hạ Rosh trừng phạt sao?”

Ba chữ “Bệ hạ Rosh” như một công tắc, ngón tay Alansno đặt trên cò súng khẽ dừng lại.

Một lát sau, hắn lên tiếng: “…Phải, ngươi vẫn còn chút hữu dụng với bệ hạ.”

Trong bầu không khí căng thẳng, hắn cứ thế tự mình thu súng lại.

Như thể hoàn toàn mất hứng, Alansno quay người rời đi, trước khi đi, hắn nghe thấy tiếng Light gầm lên khản giọng: “Ngươi giết người bừa bãi, không sợ tối ngủ gặp ác mộng sao?!”

Đôi giày quân đội màu đen lạnh lẽo đột ngột dừng lại, Alansno khẽ nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Tất cả đều vì Bệ hạ, bọn họ chết rồi, nhưng chẳng lẽ không nên cảm thấy vinh quang vì điều đó sao?”

Cho đến khi hắn rời đi, Khang Khuyển mới gật đầu với Light: “Ngài còn việc gì không? Nếu không, tôi cho người tiễn ngài ra ngoài.”

Light nắm lấy tay cậu ta.

Khang Khuyển nhíu mày, lùi về sau tránh né.

“Trung tướng.”

Light phất tay, ra hiệu cho binh lính thân cận đóng cửa phòng nghỉ lại.

Vẻ mặt tức giận lại bất lực bi thiết vừa rồi trên mặt anh ta đã biến mất, ánh mắt vững vàng ôn hòa: “Phó quan Khang Khuyển, với bản lĩnh và hoài bão của cậu, không nên theo một kẻ tàn bạo như vậy.”

“Tôi đã xem qua nguyện vọng nhậm chức của cậu mấy năm trước, cậu cũng hy vọng Liên Bang hòa bình ổn định phải không, nhưng Alansno rõ ràng là một trong những nguồn cơn của sự hỗn loạn,” Light lời lẽ khẩn thiết, “Tôi không chỉ một lần đưa tay về phía cậu, hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ, rời khỏi Alansno, đến Quân đoàn đệ nhị, thực sự thực hiện hoài bão của mình.”

Khang Khuyển sắc mặt không đổi: “Trung tướng Light, tôi là binh lính dưới trướng Thượng tướng, trừ khi ngài ấy bảo tôi đi, nếu không tôi sẽ không rời đi.”

Cậu ta khẽ cúi đầu, nhìn thời gian trên quang não, “Ngài cứ tự nhiên, đến giờ Thượng tướng dùng bữa rồi, tôi phải đi.”

Cạch.

Cửa phòng nghỉ đóng lại.

Bên trong chỉ còn lại Light và binh lính thân cận của anh ta.

Hồi lâu.

Light sửa lại bộ quân phục bị kéo xộc xệch của mình, mặt không biểu cảm nói: “Những lời Alansno nói, đã ghi âm lại cả rồi chứ?”

Binh lính thân cận không dám nhiều lời: “Vâng!”

Light: “Vừa rồi, nếu ta không nhắc đến Bệ hạ Rosh, hắn thật sự sẽ giết ta.”

Chẳng qua chỉ là một kẻ dị loại ngay cả mặt nạ cũng chưa từng tháo xuống, cậy mình là một tiến hóa giả cấp S mà thôi.

Thượng tướng Quân đoàn đệ nhất.

Xì.

Light nhếch môi: “Giữ kỹ đoạn ghi âm.”

Cung Độ tận tụy diễn xong phân cảnh, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ đã khẽ tái đi.

Hắn nằm dài trên ghế, tay phải co lại, ấn chặt vào vùng dạ dày, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau khi chia tách linh hồn gây chấn động cơ thể, lại cười quá trớn, vốn dĩ nên nghỉ ngơi cho tốt, lại vô cùng chuyên nghiệp đi chọc tức Light một trận, còn động thủ, coi như đã hoàn toàn chọc giận cái dạ dày rồi.

Môi cũng không còn chút huyết sắc, Cung Độ vẫn còn tâm trạng trêu đùa với quả cầu ánh sáng nhỏ trong biển ý thức: “Thế nào, vừa rồi ta có ngầu không?”

Quả cầu ánh sáng nhỏ bĩu môi: “Thân phận Alansno này nổi điên tôi có phải chưa từng thấy đâu, hôm nay cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ số cơ thể của anh dao động không tốt lắm, tôi khuyên anh nên nghỉ ngơi cho tử tế, đừng có làm trò nữa.”

Cung Độ: “Nhưng ta đói rồi.”

Quả cầu ánh sáng nhỏ: “…”

Nó phát điên: “Anh bây giờ không được ăn gì hết!”

Cốc cốc cốc—

Khang Khuyển: “Thượng tướng, bữa sáng của ngài.”

Cung Độ ngồi thẳng dậy: “Vào đi.”

Khang Khuyển đẩy cửa bước vào, đặt bữa sáng lên khay rồi bưng xuống.

Bữa ăn của Thượng tướng tự nhiên là thứ tốt nhất của Quân đoàn đệ nhất, chỉ một bát cháo loãng đơn giản và chút đồ ăn kèm, bên trong đã ẩn chứa không biết bao nhiêu công đoạn.

Khóe môi Cung Độ khẽ nhếch lên, phớt lờ tiếng líu ríu không dứt của quả cầu ánh sáng nhỏ trong biển ý thức, rồi cầm lấy cái thìa—

Giây tiếp theo.

Lạch cạch.

Khang Khuyển đột ngột ấn khay thức ăn xuống.

Cậu ta nhíu mày, nhìn sắc môi quá đỗi tái nhợt của Cung Độ: “Thượng tướng, ngài lại đau dạ dày rồi?”

Cung Độ: …

Cổ tay cứng đờ giữa không trung.

Hắn đã rất thành công múc một thìa không khí.