Giới thiệu truyện

Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này! Cung Độ là vị thần không được chào đón nhất trong Tam Thiên Thần Giới, nắm giữ quyền năng về bệnh tật của thế gian. Mỗi thế giới đều có một nhóm nhân vật chính, tập hợp toàn bộ khí vận của thế giới ấy. Và nhiệm vụ của Cung Độ chính là bảo vệ nhóm nhân vật chính, đồng thời cũng phải tạo ra đủ gian truân để tôi luyện họ, từ đó thu lấy khí vận. Cung Độ hao tâm tổn trí, vừa âm thầm tạo ra thử thách, vừa đóng vai thầy giáo, tiền bối, chiến hữu để dẫn dắt nhóm nhân vật chính. Nhưng kết cục của hắn đã được định sẵn — con đường dẫn đến cái chết. Thế giới thứ nhất:【Vị thượng tướng Liên Bang bị cách mạng lật đổ, vai diễn có tác dụng phụ: Bệnh dạ dày】 Cung Độ một mặt đóng vai người thầy dịu dàng như bạch nguyệt quang, mặt khác lại lấy thân phận thượng tướng liên bang để thử thách nhóm nhân vật chính. Cuối cùng, hắn tự tay giết chết lớp vỏ “bạch nguyệt quang” của mình, ép nhóm nhân vật chính vùng lên lật đổ liên bang. Thế nhưng… trước lúc chết, nhìn đám học trò khóc nức nở trước mặt, hắn chỉ lặng im. Thế giới thứ hai:【Thế giới dị năng, vai diễn có tác dụng phụ: Hội chứng hoang tưởng Capgras】 Hoa hướng dương vàng rực mãi mãi hướng về mặt trời, chàng trai kiêu hãnh ôm lấy đóa hoa, rồi biến mất trong ánh sáng. “Tôi chết trong quá khứ, để bảo vệ tương lai của các cậu.” Thế giới thứ ba: Tên gian thần ở cổ đại—— Lời từ nhóm nhân vật chính: Trong vô số thế giới, luôn tồn tại một người như thế. Hoặc lặng lẽ bước đi trên con đường đầy gai nhọn. Hoặc gục ngã giữa đêm tối trước bình minh. Hoặc cúi đầu nịnh nọt, nhưng lại ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh trước lúc chết. Hoặc cả đời chẳng thể nắm lấy ánh sáng mà mình nguyện chết để bảo vệ. Người đó là thầy giáo, là tiền bối, là đồng đội, là người dẫn đường của rất nhiều người — cũng là nỗi hối hận mà họ không dám chạm vào nhất. —— Lưu ý: Nhân vật chính không phải người tốt, rất tra, vô cùng tra, bậc thầy diễn xuất, kịch bản tinh vi không lộ sơ hở, rất giỏi tỏ ra đáng thương một cách âm thầm. Tình cảm trong truyện hoàn toàn là tình bạn và tình thân. Tag: Tiền kiếp – Hiện tại, Đấu tranh vươn lên, Xuyên nhanh, Trưởng thành Nhân vật chính: Cung Độ | Vai phụ: Rất nhiều Một câu tóm tắt: Mỹ cường thảm, bạn đã biết chưa? Thông điệp: Nhìn người phải nhìn toàn diện. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 3

Chương 3

Sau hơn hai giờ pháo kích, phần lớn khu vực sao B6 đã biến thành một vùng hoang tàn cháy đen, nhìn từ trên cao chẳng khác nào một vết sẹo xấu xí.

Những bức tường đổ nát, những thanh thép bị lực xung kích bẻ cong trồi lên như nanh vuốt của một con quái vật hung tợn, bị lửa thiêu đốt đến mức đỏ rực như sắt nung.

Ánh lửa và khói súng như Tử Thần đang khiêu vũ trong sự chết chóc tĩnh mịch.

Một nhóm thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi trốn sau đống đổ nát, trên người ai cũng có thương tích do bom đạn gây ra.

Alger đứng chắn trước tất cả, tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi tai nhạy bén không ngừng động đậy để dò xét xung quanh.

Giọng điệu vô cảm của máy quét nhiệt chiến trường lặp đi lặp lại không ngừng—

“Rà quét nguồn nhiệt… Không phát hiện sinh vật còn sống…”

“Rà quét nguồn nhiệt… Không phát hiện sinh vật còn sống…”

“Rà quét nguồn nhiệt…”

Mãi đến khi âm thanh của thiết bị ngày càng xa dần, Alger mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng gương mặt vẫn còn non nớt của cậu lại cứng đờ, đôi bàn tay siết chặt đến mức run rẩy, trong mắt ánh lên tia nước long lanh.

Đợt pháo kích này đến quá bất ngờ, giống như một trò đùa ác ý của một đứa trẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hủy diệt hoàn toàn nền móng mà họ đã vất vả gây dựng ở khu sao B6.

“Anh…”

Kim Đại Kha khẽ kéo tay áo Alger, cô bé với đôi mắt đỏ hoe: “Chúng ta không còn nhà nữa… Giờ phải đi đâu đây?”

Alger hít sâu một hơi, cố ép nước mắt trở lại. Cậu cúi đầu, xoa nhẹ lên mái tóc cô bé, nhưng lại chẳng biết phải trả lời thế nào.

Những người bên cạnh cậu, ai cũng là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Họ đi theo cậu, tin tưởng cậu, cùng nhau lập nên Tổ chức Hi Quang, xem nơi đây như mái nhà duy nhất của mình.

Thế nhưng, tất cả… hôm nay đã bị thiêu rụi thành tro tàn.

Thậm chí, cậu còn tận mắt chứng kiến vài người anh em của mình ngã xuống ngay trước mắt—Làm sao có thể không hận!

“Tiểu thủ lĩnh, đừng buồn nữa, Hi Quang không còn thì chúng ta lại tìm nơi khác lập lại thôi.”

“Đúng vậy! Tiểu thủ lĩnh, chúng tôi sẽ luôn đi theo cậu…”

Mũi Alger cay xè, nhưng đây không phải lúc để bi lụy. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hạ giọng nói: “Được! Trước tiên chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây đã—”

Lời còn chưa dứt, một cơn ớn lạnh xuyên thẳng qua sống lưng. Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến!

Đồng tử Alger co rút dữ dội, cậu giật mình ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt!

Không biết từ khi nào, phía trước họ đã xuất hiện một cỗ máy chiến đấu cao một mét, nòng pháo đen ngòm nhắm thẳng vào họ!

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh băng vang lên, rõ ràng từng chữ:

“Rà quét nguồn nhiệt… Phát hiện sinh vật còn sống… Tiến hành tiêu diệt!”

“Tít! Tít! Tít! Tiến hành tiêu diệt—!!”

Máy quét nhiệt sáng rực đèn báo động đỏ, âm thanh cảnh báo chói tai xé toang màn đêm. Một tia sáng đỏ rực ngưng tụ ngay đầu nòng pháo, bắn thẳng về phía những thiếu niên đang run rẩy trước họng súng!

Cỗ máy chiến đấu này chẳng khác nào một lưỡi hái tử thần đang lơ lửng trên đầu họ, sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào!

Đồng tử Alger co lại kịch liệt, cậu ôm chặt lấy em gái Kim Đại Kha, gào lên: “Mau tránh ra!!”

Cậu lập tức ném ra một tấm khiên năng lượng, nhưng không thể che chắn hết cho tất cả mọi người.

ẦM—!!

Một luồng sáng trắng chói lóa bùng lên, bao trùm cả không gian. Trong khoảnh khắc, trời đất dường như rơi vào sự im lặng chết chóc.

Một cơn gió dữ dội quét qua, mang theo mùi cháy khét và tanh nồng của máu.

Alger cảm thấy adrenaline trong cơ thể bùng nổ, tay chân lạnh ngắt, nhưng cơn đau mà cậu chờ đợi lại không xuất hiện.

Cậu hé mắt ra—và sững sờ.

Trước mặt họ, một bóng dáng cao lớn được ánh lửa viền quanh, đứng thẳng lưng chắn trước bọn họ.

Tấm lá chắn tinh thần màu tím nhạt vẫn còn lấp lánh trong không trung. Người thanh niên đó buộc cao mái tóc đen dài, bên trong khoác một chiếc sơ mi trắng giản dị, đuôi áo choàng bị cuốn lên trong trận cuồng phong của vụ nổ.

Cặp kính gọng vàng mảnh khẽ trượt xuống sống mũi, che đi đôi mắt màu vàng kim dịu dàng quá mức.

Anh ta đứng ngược sáng, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối của ánh lửa chập chờn.

Ầm!

Dưới sức mạnh tinh thần cường đại, máy quét nhiệt chiến trường ngay lập tức phát nổ, chỉ còn lại những tia lửa tàn lụi.

Người thanh niên thu hồi lá chắn, bước lên phía trước hai bước: “Không ai bị thương chứ?”

Alger giật mình hoàn hồn. Tuy cậu có vẻ ngoài trưởng thành hơn tuổi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Trải qua một màn cận kề cái chết, đôi tay cậu vẫn còn run rẩy, ôm chặt em gái đến mức cô bé suýt nghẹt thở.

“Không, không sao! Cảm ơn ngài!”

Người thanh niên nhẹ nhàng che miệng, khẽ ho một tiếng: “Gọi tôi là Lan Hà là được rồi.”

Alger chân thành nói: “Lan Hà tiên sinh.”

Những người bên cạnh cậu vẫn chưa hoàn hồn, trong mắt tràn ngập kinh hãi lẫn cảm kích.

Nếu không nhờ người thanh niên thần bí này, họ tuyệt đối không thể toàn mạng sau cú nổ vừa rồi!