Giới thiệu truyện

Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này! Cung Độ là vị thần không được chào đón nhất trong Tam Thiên Thần Giới, nắm giữ quyền năng về bệnh tật của thế gian. Mỗi thế giới đều có một nhóm nhân vật chính, tập hợp toàn bộ khí vận của thế giới ấy. Và nhiệm vụ của Cung Độ chính là bảo vệ nhóm nhân vật chính, đồng thời cũng phải tạo ra đủ gian truân để tôi luyện họ, từ đó thu lấy khí vận. Cung Độ hao tâm tổn trí, vừa âm thầm tạo ra thử thách, vừa đóng vai thầy giáo, tiền bối, chiến hữu để dẫn dắt nhóm nhân vật chính. Nhưng kết cục của hắn đã được định sẵn — con đường dẫn đến cái chết. Thế giới thứ nhất:【Vị thượng tướng Liên Bang bị cách mạng lật đổ, vai diễn có tác dụng phụ: Bệnh dạ dày】 Cung Độ một mặt đóng vai người thầy dịu dàng như bạch nguyệt quang, mặt khác lại lấy thân phận thượng tướng liên bang để thử thách nhóm nhân vật chính. Cuối cùng, hắn tự tay giết chết lớp vỏ “bạch nguyệt quang” của mình, ép nhóm nhân vật chính vùng lên lật đổ liên bang. Thế nhưng… trước lúc chết, nhìn đám học trò khóc nức nở trước mặt, hắn chỉ lặng im. Thế giới thứ hai:【Thế giới dị năng, vai diễn có tác dụng phụ: Hội chứng hoang tưởng Capgras】 Hoa hướng dương vàng rực mãi mãi hướng về mặt trời, chàng trai kiêu hãnh ôm lấy đóa hoa, rồi biến mất trong ánh sáng. “Tôi chết trong quá khứ, để bảo vệ tương lai của các cậu.” Thế giới thứ ba: Tên gian thần ở cổ đại—— Lời từ nhóm nhân vật chính: Trong vô số thế giới, luôn tồn tại một người như thế. Hoặc lặng lẽ bước đi trên con đường đầy gai nhọn. Hoặc gục ngã giữa đêm tối trước bình minh. Hoặc cúi đầu nịnh nọt, nhưng lại ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh trước lúc chết. Hoặc cả đời chẳng thể nắm lấy ánh sáng mà mình nguyện chết để bảo vệ. Người đó là thầy giáo, là tiền bối, là đồng đội, là người dẫn đường của rất nhiều người — cũng là nỗi hối hận mà họ không dám chạm vào nhất. —— Lưu ý: Nhân vật chính không phải người tốt, rất tra, vô cùng tra, bậc thầy diễn xuất, kịch bản tinh vi không lộ sơ hở, rất giỏi tỏ ra đáng thương một cách âm thầm. Tình cảm trong truyện hoàn toàn là tình bạn và tình thân. Tag: Tiền kiếp – Hiện tại, Đấu tranh vươn lên, Xuyên nhanh, Trưởng thành Nhân vật chính: Cung Độ | Vai phụ: Rất nhiều Một câu tóm tắt: Mỹ cường thảm, bạn đã biết chưa? Thông điệp: Nhìn người phải nhìn toàn diện. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 4

Chương 4

Kim Đại Kha lặng lẽ thoát khỏi vòng tay anh trai, trốn phía sau Alger, tò mò quan sát người lạ mặt trước mắt.

Alger cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn của mình, khẽ hỏi: “Lan Hà tiên sinh, xin hỏi… ngài là…?”

"Đợi đến khi an toàn, tôi sẽ giải thích với mọi người." Chàng trai khẽ nói.

Ngay sau đó, vẻ mặt anh trầm xuống, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Alger theo bản năng lập tức ngậm miệng.

Lan Hà nghiêng tai lắng nghe một lúc, đồng tử hơi co rút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nơi ánh bình minh đang dần ló dạng.

Ở phía xa, từ hướng đông – nơi chiến hạm của Liên bang đang neo đậu – một dải sáng rực rỡ như cực quang lặng lẽ lao đến, nhắm thẳng vào khu sao B6.

Alger nhìn theo ánh mắt anh, toàn thân run lên dữ dội, thốt lên: "Cái gì?!"

Lan Hà liếc nhanh vào màn hình quang não.

5:29:31

Anh nhanh chóng nói: "Đây là đợt tấn công cuối cùng của Liên Bang vào khu sao B6. Chúng đã kích hoạt 'Tinh Dạ Đạn'. Khi mặt trời mọc, nơi này sẽ trở thành một vùng đất chết thực sự. Nếu không rời khỏi đây trước lúc đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết."

Mọi người đồng loạt quay về phía chân trời phía đông.

Ngoài những ánh sáng chớp lóe từ đạn pháo, nơi đường chân trời đã thấp thoáng một vệt sáng nhạt báo hiệu rạng đông sắp đến. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là trời sáng.

Nhưng với số lượng người đông như vậy, làm sao có thể kịp thời thoát thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy? Điều này chẳng khác nào chuyện viển vông!

Kim Đại Kha bấu chặt lấy vạt áo Alger, giọng run rẩy: "Anh…"

Lan Hà hơi cúi người, dịu dàng xoa nhẹ bím tóc cô bé: "Đừng sợ, không sao đâu."

Anh ngước mắt nhìn Alger, giọng điệu ôn hòa: "Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cậu chắc hẳn vẫn còn rất nhiều nghi vấn về tôi."

"Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ, là đưa đồng đội của cậu sống sót rời khỏi đây. Hiện tại, tôi là người duy nhất có thể giúp các cậu. Cậu có sẵn sàng tin tôi không?" Lan Hà đưa tay ra, lòng bàn tay sạch sẽ, ấm áp.

Alger mím môi, không chút do dự nắm lấy, ánh mắt sáng rực đến đáng sợ.

"Tôi tin!"

Người trước mặt đúng là đã cứu bọn họ, nhưng trên đời này không có lòng tốt nào vô duyên vô cớ. Thế nhưng, trong tình huống này, ngoài đặt cược một phen, cậu còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Đánh cuộc một phen.

Cậu đã quyết định, nhưng bàn tay vẫn lạnh buốt.

Lan Hà khẽ cười, nhìn ra sự căng thẳng trong lòng Alger, thầm nghĩ: "Vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi."

Trên bầu trời, vô số 'Tinh Dạ Đạn' xẹt qua, để lại những vệt sáng đỏ rực ma mị, càng lúc càng áp sát.

Lan Hà ra hiệu cho cả nhóm hơn năm mươi người tập hợp lại. Trong khoảnh khắc, đáy mắt trái của anh bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tím rực rỡ.

Ngay sau đó, luồng tinh thần lực màu tím bao trùm lấy tất cả, những sợi tơ vô hình quấn chặt bốn chi, kéo cả nhóm lao vun vút về phía ranh giới khu sao B6.

Một vài quả 'Tinh Dạ Đạn' rơi xuống phía sau, nổ tung dữ dội, nhưng không ai bị thương.

Alger siết chặt tay Lan Hà, gió rít bên tai. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu dường như nghe thấy vài tiếng ho khẽ.

Biên giới khu sao B6 càng lúc càng gần, mà trong lòng Alger lại dâng lên sự kinh ngạc tột độ. Cậu không nhịn được, quay sang nhìn gương mặt bình tĩnh, ôn hòa của người bên cạnh.

Từ khi Liên Bang thành lập đến nay đã một nghìn năm, công nghệ phát triển với tốc độ chóng mặt. Dưới tác động của hạt vũ trụ, một số cá thể loài người đã xuất hiện hiện tượng tiến hóa tinh thần lực cực kỳ hiếm hoi.

Những người sở hữu tinh thần lực tiến hóa, được phân loại thành sáu cấp bậc từ E đến S. Bình thường, chỉ cần có một tiến hóa giả cấp E đã được xem là hiện tượng hiếm có.

Mà chỉ có tiến hóa giả cấp S, mới có thể làm được chuyện ngoại hóa tinh thần lực.

Nhưng tính trên đầu ngón tay, trong toàn bộ Liên Bang hiện nay, số tiến hóa giả cấp S đã đăng ký chính thức chỉ có hai người—

Một là Thượng tướng Alansno, kẻ khởi xướng cuộc tấn công khu B6 lần này.

Người còn lại… chính là thủ lĩnh của tổ chức phản Liên bang "Túc Đồ", người đã bị tiêu diệt không lâu trước đây.

Không ai trong số họ không phải là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng.

Số lượng tiến hóa giả tinh thần lực cấp S quá mức hiếm hoi, vì vậy ban đầu Alger không hề nhận ra rằng khi Lan Hà cứu họ, anh đã sử dụng tinh thần lực. Cậu cứ ngỡ đó chỉ là một loại khiên năng lượng cao cấp.

Nhưng bây giờ…

Alger vươn tay chạm vào sợi tơ tinh thần lực đang quấn quanh mình. Dao động thần bí nhưng ấm áp này—Lan Hà tiên sinh, rõ ràng là một tiến hóa giả tinh thần lực cấp S chưa từng được Liên Bang ghi nhận!

Thế nhưng, dù có là tiến hóa giả cấp S đi chăng nữa, cũng không thể nào gánh vác toàn bộ bọn họ mà vẫn trụ vững trước sức công phá kinh hoàng như thế… Lan Hà tiên sinh, rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?

Vậy thì vì sao anh lại cứu một tổ chức phản Liên Bang nhỏ bé, không đáng nhắc đến như bọn họ?

Alger hạ mi mắt, sự cảnh giác giấu kín bấy lâu trong lòng càng lúc càng trở nên nặng nề.

Giữa lúc cậu còn đang thất thần, một quả đạn pháo khác lại nổ tung trên tấm màn tinh thần lực phía sau. Ánh sáng tím nhạt đi vài phần, một mảnh vỡ sắc bén xuyên thẳng qua vùng bụng trái của Lan Hà.

Máu đỏ tươi lập tức thấm ướt chiếc sơ mi trắng.

Hàng mày thanh tú của Lan Hà hơi chau lại.

Alger đứng rất gần, mùi máu tanh nồng nặc kéo cậu về thực tại. Khi ánh mắt rơi xuống nơi vết thương, cậu lập tức kinh hoảng:

"Lan Hà tiên sinh, ngài bị thương rồi!"