Giới thiệu truyện

Đánh giá: 4.6/10 từ 9 lượt Ai cũng biết họa sĩ nhỏ Trần Tê rất yêu Nhị gia* Yến gia, Yến Hoàn. (*) 二爷: Gia chủ đời thứ hai (?) 3 Nhưng ai cũng biết, Nhị gia Yến gia một tay che trời, tính tình hung hãn, trong lòng chỉ có bạch nguyệt quang Chu Lộc. Khi bạch nguyệt quang gặp nguy hiểm, Yến Hoàn không chút do dự chọn dùng Trần Tê đổi bạch nguyệt quang. Cho dù tay Trần Tê có bị bọn bắt cóc nghiền đến tàn phế, tàn tật cả đời, hắn cũng không thèm quan tâm. Mà khi Trần Tê được cứu ra, người bê bết máu, mơ màng nằm trên cáng khóc lóc cầu xin Yến Hoàn gặp mình một lần. Yến Hoàn ở cùng bạch nguyệt quang của hắn, không gặp. Sau đó, họa sĩ nhỏ an tĩnh rời khỏi hắn, rồi qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết. Nhị gia Yến gia điên rồi. 2 Sau khi điên, Nhị gia Yến gia trùng sinh, hắn về lại lúc vừa gặp được Trần Tê. Trần Tê vẫn giống như thế, có thể an tĩnh ở trong phòng vẽ cả ngày. Nhưng lúc này đây, tất cả tình cảm và sự dịu dàng của Trần Tê đều đã dành cho một người khác. Vì thế, Nhị gia Yến gia lại điên rồi. 7 *** Sau khi nhiệm vụ đầu tiên là công lược Nhị gia Yến gia thất bại, hệ thống nói với Trần Tê, đổi đối tượng công lược rồi làm lại đi. Trần Tê gật đầu đồng ý. Quá trình công lược thứ hai của cậu rất thuận lợi. Nhưng không ngờ, Nhị gia Yến gia, người vốn không nên liên quan gì đến cậu ở đời này lại quấn lấy cậu như điên, đau khổ cầu xin cậu nhìn hắn. Trần Tê: Đang làm việc, đừng quấy rầy. Chú ý chú ý: Truy thê hỏa táng tràng/dục chiếm hữu dục cực mạnh điên cuồng bệnh tâm thần công/bạch nguyệt quang là đồ chó má nhiều suất diễn(?)/ 1 *** 1. Truy thê hỏa táng tràng, là cái kiểu mà suýt nữa công bị đốt thành tro đó. 2. Sau khi công trùng sinh, ký ức đời trước dần hồi phục. 4 Một câu tóm tắt: Trùng sinh xong, vợ tôi không cần tôi nữa. 7 Ý chính: Phải biết quý trọng người trước mắt. Tóm tắt: Trần Tê công lược Yến Hoàn cả đời cũng không công lược thành công, ai cũng nói Trần Tê vô cùng yêu Yến Hoàn, nhưng từ đầu đến cuối Yến Hoàn chỉ xem Trần Tê là thế thân của bạch nguyệt quang thời niên thiếu. 2 Cho đến một ngày nọ, Trần Tê qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết, sau khi Yến Hoàn biết, suýt nữa phát điên, bị tai nạn xe rồi trùng sinh, trùng sinh đến lúc vừa gặp được Trần Tê. Nhưng chỉ tiếc, đối tượng công lược đời này của Trần Tê không phải là Yến Hoàn, mà là cậu chủ nhỏ Tần gia, Tần Hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 90

Chương 90

Nắng chói chang, trên vạch xuất phát, mấy học sinh tham gia thi đấu đang khởi động, một nam sinh mặc đồ thể thao trắng, đeo băng cổ tay trắng, trên chóp mũi cao thẳng có một nốt ruồi nhỏ.

Trên sân vận động, Dương Khang hướng về phía Trần Tê đang đứng ở vạch xuất phát, làn da trắng trong như nước, cực kỳ nổi bật giữa đám đông, hét lớn: "Tê nhi ơi, cố lên!"

Mấy nữ sinh cầm ô bên cạnh cũng hô: "Trần Tê, cố lên nào!!"

Trần Tê hơi nghiêng đầu, vẫy tay với đám bạn cùng lớp đang cổ vũ mình, mím môi ngượng ngùng cười.

Cậu vốn chỉ là người tạm thời thay thế một vận động viên trong lớp tham gia nội dung chạy dài nam này, giờ bảo không khẩn trương cũng hơi khó.

May mà mọi người trong lớp cũng an ủi cậu không cần tranh thứ hạng, chỉ cần thay bạn lên sân khấu, không bị trừ điểm là được.

Dưới khán đài, loa phát thanh vang lên giọng MC đọc bản cổ vũ dõng dạc hùng hồn, không khí toàn bộ sân vận động trường A nóng hừng hực, Trần Tê chuẩn bị tư thế xuất phát chạy, tim đập hơi nhanh, lòng bàn tay ướt chút mồ hôi.

Theo một tiếng súng vang, bảy tám vận động viên trên vạch xuất phát lao ra, tiếng hoan hô cổ vũ vang lên hết đợt này đến đợt khác trên sân vận động.

Trong khu vực tập trung của lớp, Quý Nghiệp An thở hổn hển ngửa đầu uống mấy ngụm nước, trên cổ hắn quàng chiếc khăn bông trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú, trên trán đeo một chiếc dây buộc tóc đen.

Hắn có năng lực vận động mạnh, sức bật cao, là trụ cột thể thao của lớp, ôm đồm không ít hạng mục đại hội thể thao, trừ mấy hạng mục trùng giờ thì hắn gần như không nghỉ ngơi.

Trán Quý Nghiệp An ướt đẫm mồ hôi, hắn ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống đầu gối, giơ tay lau mồ hôi bằng khăn, uống mấy ngụm nước đá, nghe thấy tiếng súng của trọng tài từ phía xa sân vận động vọng lại, ngẩng đầu tùy ý hỏi: "Bây giờ đang thi môn gì đấy?"

Một nam sinh ướt đẫm mồ hôi bên cạnh đưa cho anh chai nước đá, thở dài nói: "Chạy 1000 mét nam, vốn là tôi chạy, nhưng vừa nhảy xa bị đau chân, hiện tại Trần Tê thay tôi chạy."

Quý Nghiệp An đột nhiên nhìn ra ngoài trời nắng chói chang, yết hầu khẽ động nói: "Trần Tê? Cậu ấy chạy thay cậu?"

Nam sinh kia gật đầu, nhìn Quý Nghiệp An đột ngột đứng phắt dậy, cầm lấy chai nước đá vội vã chạy ra ngoài.

Mấy nữ sinh ở khu vực tập trung vội vã gọi theo nam sinh đang chạy ra ngoài mà không ngoái đầu lại: "Quý ca, nước của anh!"

Nam sinh gần như không nghỉ ngơi kia không quay đầu lại, nghiến răng chạy về phía sân vận động đang ồn ào tiếng cổ vũ.

Nắng chói chang nướng trên đường chạy, trên đường chạy dài mấy vận động viên th* d*c chạy nhanh, Quý Nghiệp An liếc mắt một cái đã thấy Trần Tê mặc đồ thể thao trắng kia.

Trông cậu rõ ràng là thể lực đã đến giới hạn, môi bắt đầu trắng bệch, tóc đen bết vào hai bên mặt, tim Quý Nghiệp An thắt lại.

Chỉ còn lại nửa vòng cuối.

Trần Tê cảm giác lồng ngực như bị dội nước sôi nóng rực, bên tai ù đi, đầu óc nặng trĩu choáng váng, tiếng cổ vũ sôi động trên sân vận động dần xa cậu.

Trần Tê nghiến răng th* d*c, hướng về phía vạch đích lao đi, Dương Khang hét về phía cậu: "Trần Tê! Không chịu nổi thì bỏ cuộc đi!"

Bạn cùng lớp nhíu mày, thấp giọng nói với đám người trong lớp: "Cậu bạn mặc áo trắng kia hình như sắp bị say nắng rồi."

Hơn mười phút sau, giữa đám đông, Quý Nghiệp An cắn răng cõng Trần Tê đang gục xuống đi về phía phòng y tế, mấy y tá đang thu dọn hộp cứu thương gọi với nam sinh kia: "Cậu học sinh kia, bảo bạn cậu thay nhau cõng đi, tôi thấy cậu cũng vừa vận động xong mà!"

Quý Nghiệp An im lặng, cõng người đi về phía phòng y tế, Dương Khang cầm ô trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhìn sắc mặt rõ ràng khó coi của Quý Nghiệp An, thở dài.

Dưới ánh nắng chói chang, Quý Nghiệp An cõng chàng thanh niên, nhanh chân đi về phía phòng y tế, hắn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người thanh niên đang tựa cằm lên vai hắn, mái tóc đen ướt đẫm cọ vào vành tai.

Tay chàng thanh niên rũ xuống trước ngực Quý Nghiệp An, vùi đầu vào vai cậu, trông như vừa được vớt ra từ dưới nước.

Quý Nghiệp An hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nam sinh, khàn khàn thấp giọng nói: "Cậu cố một chút nữa, sắp đến phòng y tế rồi."

Đầu ngón tay Trần Tê khẽ giật giật, từ trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, mơ màng dựa vào lưng hắn.

Gió nóng nặng nề lay động ngọn cây, ve kêu không biết mệt mỏi, đầu ngón tay Quý Nghiệp An cuộn lại, hơi thở ấm áp của người trên lưng phả vào vành tai đang đỏ lên của hắn.

Nửa giờ sau, Quý Nghiệp An dựa vào ghế, hai tay chống đầu gối, im lặng nhìn Trần Tê đang nghỉ ngơi.

Trần Tê mang theo chút ngượng ngùng nói: "Đã làm phiền cậu rồi."

Quý Nghiệp An không nói gì, hồi lâu sau mới cứng rắn nói: "Cậu đã không chạy được thì đừng cố quá sức."

Khuôn mặt chàng thanh niên hơi trắng bệch, những sợi tóc đen nhỏ dính vào má, nghe vậy cười nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chạy xong rồi là không sao."

Quý Nghiệp An lạnh mặt, không nói.

Trong phòng y tế chỉ có chiếc quạt cũ kĩ kêu cót két, ngoài cửa sổ dây thường xuân xanh biếc lan rộng, cửa chớp bị nắng chiếu hơi ngả vàng, gió nóng bên ngoài lay động rèm cửa.

Chàng nam sinh vẻ mặt lạnh xuống thấp giọng khàn khàn nói: "Tớ đã đăng ký nhiều môn như vậy."

"Chỉ là nghĩ lớp mình thiếu con trai, con trai đều phải lên sân thi."

"Tớ đã đăng ký những môn khó, để những môn nhẹ nhàng hơn cho cậu chọn."

"Cậu có thể thoải mái lựa chọn hơn một chút."

Ai ngờ, cuối cùng chàng thanh niên vẫn chạy môn chạy dài khó khăn nhất.

Chiếc quạt cũ vẫn kêu cót két, chàng thanh niên hôn mê trên giường bệnh đã nhắm mắt, hàng mi rất dài, dưới đầu là một vệt bóng mờ nhạt.

Đầu ngón tay Quý Nghiệp An khẽ giật giật, không nhịn được hơi cúi người, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán chàng thanh niên, lẩm bẩm vài câu: "Đồ ngốc."

Ngốc nghếch mà liều mạng chạy trên đường đua, sức lực đều đã cạn rồi mà vẫn cắn răng hướng về phía trước.

Hắn lẩm bẩm tiếp: "Còn cái hợp đồng dạy học ở vùng núi kia, cả lớp chỉ có cậu ký, cậu có bị ngốc không hả?"

"Một lần còn ký hẳn ba năm."
"Đúng là một tên ngốc."

Không biết nghĩ đến điều gì, nam sinh nhướng mày, chậm rãi thấp giọng nói với chàng thanh niên đang ngủ trên giường bệnh, giọng mang theo chút vui vẻ: "Cũng may Quý ca đây cũng đăng ký cùng cậu."

Quý Nghiệp An nghịch ngợm véo má chàng thanh niên đang ngủ say, trong mắt mang theo ý cười lả lơi nói: "Cậu ngoan như vậy, làm thầy giáo không sợ bị đám nhóc kia bắt nạt đến tức chết à?"

Nam sinh dựa vào ghế, lẩm bẩm một mình: "Đến lúc đó, cậu cứ làm giáo viên mỹ thuật hoặc ngữ văn hiền lành, dạy đám nhóc vẽ tranh."

"Còn tớ làm thầy thể dục, dẫn bọn nhóc chạy bộ chạy vòng."

"Đám học sinh không nghe lời, tớ sẽ giúp cậu quát mắng chúng."

Dường như nghĩ đến điều gì, nam sinh trên ghế bật cười nói: "Cuối kỳ, điểm thể dục của tớ không cho ai hết, cho cậu hết."

Ngoài cửa sổ gió nóng oi ả, tiếng ve kêu dài, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua rèm cửa lay động, hắt qua cửa chớp ngả vàng, rọi xuống một vệt sáng. Nam sinh dựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng mang theo chút ý cười, tự nói: "Cậu không nói gì, tớ coi như cậu đồng ý nhé."

"Ừ, được, thầy Trần, tớ coi như cậu đồng ý rồi."

Bốn năm sau.

Cầm bình giữ nhiệt, Trần Tê chậm rãi uống một ngụm trà, thở dài một hơi, nói với cậu nhóc đang khóc thút thít trước mặt: "Nhóc lại bị thầy Quý mắng à?"

Cậu nhóc đó nổi tiếng là quậy phá trong lớp, tính tình nóng nảy, khỏe mạnh, mấy hôm trước vừa dùng bùn trét đầy người hai con gà trống của bạn cùng bàn, khiến bạn đó khóc suốt hai tiết.

Cậu nhóc khóc đến nghẹn ngào, gào to hơn cả bạn cùng bàn lúc trước: "Thầy, thầy Trần ơi, em sai rồi, em không nên quậy phá…"

"Thầy Quý nói đúng, em phải sửa sai…"

Trần Tê thở dài, rút tờ giấy, lau mặt cho cậu nhóc, xoa đầu cậu nói: "Được rồi, thầy tha thứ cho em, em đi xin lỗi bạn cùng bàn là được."

Cậu nhóc khóc lóc nói: "Thầy, thầy Quý…"

Trần Tê cười xoa đầu cậu nhóc một chút nói: "Chuyện bên thầy Quý để thầy nói giúp em."

Cậu nhóc sụt sịt nín khóc, lau khô nước mắt, tất cả học sinh tiểu học đều biết, dỗ dành được thầy Trần, chẳng khác nào dỗ dành được thầy Quý hung dữ.

Nhìn bóng dáng cậu nhóc tung tăng lau nước mắt chạy về phía lớp, trong mắt Trần Tê mang theo chút ý cười, cậu đậy nắp bình giữ nhiệt, ra khỏi văn phòng, đi đến sân xi măng.

Trên sân vận động, một người đàn ông mặc đồ thể thao cao ráo đeo còi trên cổ, đang kiên nhẫn dạy đám nhóc khởi động, ngước mắt nhìn thấy cậu thì mỉm cười, một đám nhóc tì cũng theo ánh mắt Quý Nghiệp An nhìn qua.

Thấy Trần Tê, một đám học sinh tiểu học ríu rít hưng phấn reo lên: "Thầy Trần…"

Quý Nghiệp An thổi còi, lạnh mặt nói: "Láo nháo cái gì?"

"Chưa thấy thầy Trần bao giờ à?"

Đám nhóc biết có Trần Tê ở đây, Quý Nghiệp An thường ngày hay nghiêm khắc cũng không làm gì, vẫn hưng phấn kéo dài giọng nói: "A a a a…"

Trần Tê cũng không biết bọn nhóc a a a cái gì, đành cười ra hiệu không tiếng động với Quý Nghiệp An: "Trưa nay cậu tính ăn gì?"

Quý Nghiệp An nhướng mày, ra hiệu không tiếng động với cậu: "Cậu xem rồi biết."

Trần Tê cười gật đầu, xách theo cặp lồng sắt từ từ đi về phía nhà ăn cũ, phía sau đám nhóc bị Quý Nghiệp An túm từng đứa kéo lại nói: "Từng đứa ngoan ngoãn đứng im."

"Đi theo sau mông thầy Trần làm gì hả?"

Đám nhóc nhao nhao kêu lên, khiến Quý Nghiệp An cũng bật cười, đơn giản bỏ còi xuống, mang theo ý cười nói: "Đi xem đi xem đi, tôi và các em cùng xem."

Trên sân xi măng, một đám nhóc và một người đàn ông mặc đồ thể thao, dưới ánh mặt trời nhìn về phía chàng thanh niên mảnh khảnh xách theo cặp lồng ở đằng xa.

Một cậu nhóc ngẩng đầu ngây thơ hỏi Quý Nghiệp An: "Thầy Quý ơi, thầy và thầy Trần là bạn ạ?"

Quý Nghiệp An bật cười nói: "Đúng vậy, là bạn."

"Bạn tốt lắm lắm luôn ấy ạ."

"Tốt đến mức, thầy Trần đi đâu, thầy Quý đi theo đó luôn ấy ạ."

Ánh mặt trời trong trẻo như nước chiếu lên khuôn mặt lười biếng của người đàn ông, mang theo chút dịu dàng, như ánh chiều hè, rực rỡ trải khắp bầu trời.

"Cái đuôi nhỏ" của hắn đi đâu, hắn sẽ theo "cái đuôi nhỏ" của hắn đến đó.

Gần như chỉ có vậy thôi.

Hết
(ngoại truyện – Quý Nghiệp An).

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là phiên ngoại của Quý Nghiệp An và "cái đuôi nhỏ" của anh ấy nè ~ hình như JJ không cho viết kết cục HE, có nghi ngờ NP (khóc) sau này có cơ hội có lẽ sẽ viết truyện vườn trường nam chủ như tiểu Quý vậy.

Ngày mai là phiên ngoại của Yến Cẩu và Tê nhãi con, vẫn như cũ, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé ~
+

Yêu mọi người ~