Giới thiệu truyện

Đánh giá: 4.6/10 từ 9 lượt Ai cũng biết họa sĩ nhỏ Trần Tê rất yêu Nhị gia* Yến gia, Yến Hoàn. (*) 二爷: Gia chủ đời thứ hai (?) 3 Nhưng ai cũng biết, Nhị gia Yến gia một tay che trời, tính tình hung hãn, trong lòng chỉ có bạch nguyệt quang Chu Lộc. Khi bạch nguyệt quang gặp nguy hiểm, Yến Hoàn không chút do dự chọn dùng Trần Tê đổi bạch nguyệt quang. Cho dù tay Trần Tê có bị bọn bắt cóc nghiền đến tàn phế, tàn tật cả đời, hắn cũng không thèm quan tâm. Mà khi Trần Tê được cứu ra, người bê bết máu, mơ màng nằm trên cáng khóc lóc cầu xin Yến Hoàn gặp mình một lần. Yến Hoàn ở cùng bạch nguyệt quang của hắn, không gặp. Sau đó, họa sĩ nhỏ an tĩnh rời khỏi hắn, rồi qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết. Nhị gia Yến gia điên rồi. 2 Sau khi điên, Nhị gia Yến gia trùng sinh, hắn về lại lúc vừa gặp được Trần Tê. Trần Tê vẫn giống như thế, có thể an tĩnh ở trong phòng vẽ cả ngày. Nhưng lúc này đây, tất cả tình cảm và sự dịu dàng của Trần Tê đều đã dành cho một người khác. Vì thế, Nhị gia Yến gia lại điên rồi. 7 *** Sau khi nhiệm vụ đầu tiên là công lược Nhị gia Yến gia thất bại, hệ thống nói với Trần Tê, đổi đối tượng công lược rồi làm lại đi. Trần Tê gật đầu đồng ý. Quá trình công lược thứ hai của cậu rất thuận lợi. Nhưng không ngờ, Nhị gia Yến gia, người vốn không nên liên quan gì đến cậu ở đời này lại quấn lấy cậu như điên, đau khổ cầu xin cậu nhìn hắn. Trần Tê: Đang làm việc, đừng quấy rầy. Chú ý chú ý: Truy thê hỏa táng tràng/dục chiếm hữu dục cực mạnh điên cuồng bệnh tâm thần công/bạch nguyệt quang là đồ chó má nhiều suất diễn(?)/ 1 *** 1. Truy thê hỏa táng tràng, là cái kiểu mà suýt nữa công bị đốt thành tro đó. 2. Sau khi công trùng sinh, ký ức đời trước dần hồi phục. 4 Một câu tóm tắt: Trùng sinh xong, vợ tôi không cần tôi nữa. 7 Ý chính: Phải biết quý trọng người trước mắt. Tóm tắt: Trần Tê công lược Yến Hoàn cả đời cũng không công lược thành công, ai cũng nói Trần Tê vô cùng yêu Yến Hoàn, nhưng từ đầu đến cuối Yến Hoàn chỉ xem Trần Tê là thế thân của bạch nguyệt quang thời niên thiếu. 2 Cho đến một ngày nọ, Trần Tê qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết, sau khi Yến Hoàn biết, suýt nữa phát điên, bị tai nạn xe rồi trùng sinh, trùng sinh đến lúc vừa gặp được Trần Tê. Nhưng chỉ tiếc, đối tượng công lược đời này của Trần Tê không phải là Yến Hoàn, mà là cậu chủ nhỏ Tần gia, Tần Hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 46

Chương 46

Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh ngẩng đầu, phản ứng có chút chậm chạp, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lương Chí lặp lại nói: “Cho Tần Hằng?”

Ở bệnh viện của hắn, tiêu tiền của hắn cho người đàn ông khác?

Lương Chí chần chờ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

Yến Hoàn ngơ ngác nhìn Lương Chí, một hồi lâu lẩm bẩm nói: “Một tên Tần Thiệu.”

“Tiểu bạch kiểm tôi cũng nhịn.”

“Tần Hằng lại là cái thứ gì?”

Ai không biết thanh danh tiểu thiếu gia Tần gia Tần Hằng so Tần Thiệu còn rêu rao hơn, là đứa trẻ được Tần gia cưng chiều nhất, từ trước đến nay Tần Hằng phong lưu tùy ý phong, đánh nhau tán gái đua xe không thiếu thứ gì, theo đuổi ai thì vung tiền như nước.

Người người say sưa nói chuyện về sự tích phong lưu của Tần Hằng, mỗi người trong giới đều biết Tần Hằng thích một người có thể cưng chiều người nọ lên trời, nhưng một khi không còn hứng thú, hắn có thể quay đầu, mắt không chớp rời đi.

Mà cho tới bây giờ còn không có người nào Tần Hằng không theo đuổi được.

Tần Hằng xuất hiện bên người Trần Tê, không cần động não cũng có thể nghĩ đến Tần Hằng đến vì lí do gì.

Yến Hoàn nhìn Lương Chí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi lấy xe lăn tới.”

Lương Chí kinh ngạc, hắn vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Bác sĩ nói ngài cần phải chú ý nghỉ ngơi.”

Nghỉ ngơi cái rắm.

Người đã đuổi tới nơi, hắn sao có thể té ngã trước.

Tần Hằng đẳng cấp như thế nào? Muốn thật sự theo đuổi Trần Tê, có thể dỗ đến Trần Tê tìm không ra đông tây nam bắc, hắn biết đi đâu mà khóc?
2

Yến Hoàn giương mắt lạnh lùng liếc Lương Chí nói: “Còn không mau đi.”

Lương Chí có chút chết lặng, thở dài một hơi thật sâu, xoay người tìm xe lăn cho Yến tổng của hắn.

——

Lầu 3, bên ngoài phòng khám, một thanh niên tóc đen yên tĩnh ngồi trên ghế dài.

Sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi nhạt nhẽo, băng gạc vấn quanh, hơi hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn vào cửa phòng khám.

Ánh đèn rọi sáng cả hành lang, thanh niên hơi nghiêng đầu, lông mi buông xuống, trên mi mắt hắt lên chiếc bóng mờ nhạt, tóc đen mềm mại đáp lên băng gạc trắng tinh.

Cho dù cậu chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mềm mại thoải mái, nhưng bóng lưng đơn bạc của cậu vẫn thẳng thắn, ngón tay đáp trên đầu gối, cả người toát nên vẻ yếu ớt.

Nơi tối tăm xa xa hành lang, người đàn ông ngồi trên xe lăng, tay đặt trên đầu gối, hắn trầm mặt mà nhìn thanh niên mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ghế dài.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ tới trận tuyết rơi vào đêm đông đời trước.

Trong bệnh viện cũ nát nơi hẻo lánh,  thanh niên có phải hay không cũng trông như thế này, sắc mặt tái nhợt, lưng gầy đơn bạc, lẳng lặng mà ngồi trên ghế dài nhìn đám người tới lui trong bệnh viện.