Giới thiệu truyện

Đánh giá: 4.6/10 từ 9 lượt Ai cũng biết họa sĩ nhỏ Trần Tê rất yêu Nhị gia* Yến gia, Yến Hoàn. (*) 二爷: Gia chủ đời thứ hai (?) 3 Nhưng ai cũng biết, Nhị gia Yến gia một tay che trời, tính tình hung hãn, trong lòng chỉ có bạch nguyệt quang Chu Lộc. Khi bạch nguyệt quang gặp nguy hiểm, Yến Hoàn không chút do dự chọn dùng Trần Tê đổi bạch nguyệt quang. Cho dù tay Trần Tê có bị bọn bắt cóc nghiền đến tàn phế, tàn tật cả đời, hắn cũng không thèm quan tâm. Mà khi Trần Tê được cứu ra, người bê bết máu, mơ màng nằm trên cáng khóc lóc cầu xin Yến Hoàn gặp mình một lần. Yến Hoàn ở cùng bạch nguyệt quang của hắn, không gặp. Sau đó, họa sĩ nhỏ an tĩnh rời khỏi hắn, rồi qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết. Nhị gia Yến gia điên rồi. 2 Sau khi điên, Nhị gia Yến gia trùng sinh, hắn về lại lúc vừa gặp được Trần Tê. Trần Tê vẫn giống như thế, có thể an tĩnh ở trong phòng vẽ cả ngày. Nhưng lúc này đây, tất cả tình cảm và sự dịu dàng của Trần Tê đều đã dành cho một người khác. Vì thế, Nhị gia Yến gia lại điên rồi. 7 *** Sau khi nhiệm vụ đầu tiên là công lược Nhị gia Yến gia thất bại, hệ thống nói với Trần Tê, đổi đối tượng công lược rồi làm lại đi. Trần Tê gật đầu đồng ý. Quá trình công lược thứ hai của cậu rất thuận lợi. Nhưng không ngờ, Nhị gia Yến gia, người vốn không nên liên quan gì đến cậu ở đời này lại quấn lấy cậu như điên, đau khổ cầu xin cậu nhìn hắn. Trần Tê: Đang làm việc, đừng quấy rầy. Chú ý chú ý: Truy thê hỏa táng tràng/dục chiếm hữu dục cực mạnh điên cuồng bệnh tâm thần công/bạch nguyệt quang là đồ chó má nhiều suất diễn(?)/ 1 *** 1. Truy thê hỏa táng tràng, là cái kiểu mà suýt nữa công bị đốt thành tro đó. 2. Sau khi công trùng sinh, ký ức đời trước dần hồi phục. 4 Một câu tóm tắt: Trùng sinh xong, vợ tôi không cần tôi nữa. 7 Ý chính: Phải biết quý trọng người trước mắt. Tóm tắt: Trần Tê công lược Yến Hoàn cả đời cũng không công lược thành công, ai cũng nói Trần Tê vô cùng yêu Yến Hoàn, nhưng từ đầu đến cuối Yến Hoàn chỉ xem Trần Tê là thế thân của bạch nguyệt quang thời niên thiếu. 2 Cho đến một ngày nọ, Trần Tê qua đời vào một buổi sáng đầy tuyết, sau khi Yến Hoàn biết, suýt nữa phát điên, bị tai nạn xe rồi trùng sinh, trùng sinh đến lúc vừa gặp được Trần Tê. Nhưng chỉ tiếc, đối tượng công lược đời này của Trần Tê không phải là Yến Hoàn, mà là cậu chủ nhỏ Tần gia, Tần Hằng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 44

Chương 44

Bọn bắt cóc cười phá lên, nhìn Yến Hoàn nói: "Cũng phải, ai lại không biết tâm tư của Yến tổng đây đặt hết trên người Chu gia tiểu công tử."

"Đáng thương vẫn là người mới này."

Yến Hoàn hơi hơi mỉm cười, bước một bước vào dựa vào thùng xăng, không chút để ý nói: "Người mới thôi, học sinh giống như cậu ta không khó tìm."

"Người họ gì tôi cũng không biết, cũng dám đem ra so với người tôi bảo vệ mười mấy năm?"

Bọn bắt cóc nhìn nhau cười vài tiếng, quyết định dựa theo kế hoạch của Chu Lộc, làm bộ thả người, mặc khác sau đó, đem tay nam sinh này phế đi.

Xong việc, bọn hắn cũng nắm được nhược điểm của Chu Lộc, hắn cũng không có gan không giúp bọn họ an toàn kết thúc.

Vì thế một kẻ trong bọn bắt cóc đi đến thùng xăng, kéo xuống dây cột màu đen cột vào đôi mắt Chu Lộc, chuẩn bị cởi bỏ dây thừng từ từ nói: "Tiền giao đúng chỗ, người chúng ta tự nhiên sẽ thả."

Yến Hoàn cũng chậm rãi đi lên trước, không nhanh không chậm nói: "Tiền để trong cái gương ở bên ngoài."

Bọn bắt cóc cười tủm tỉm, vừa mới chuẩn bị cởi bỏ dây thừng, bỗng dưng cảm giác được một cơn gió mạnh mẽ cuốn đến, hắn bị người đàn ông phía sau đánh một quyền lên gáy bên trái, khoảnh khắc đôt ngột, cả người bỗng nhiên lảo đảo.

Đôi tay như kìm sắt của người đàn ông hung hăng nắm chặt tóc hắn, ác độc liều mạng dùng sức đập xuống mặt đất, máu bắn tung té, tay nhanh chóng bắt lấy đồ bên hông hắn.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt, bọn bắt cóc nhìn Yến Hoàn bóp chặt cái đầu toàn máu của đồng bọn, họng súng kề trên gáy người nọ, hơi nở nụ cười nói: "Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ nổ súng."

Nháy mắt, mấy họng súng đen nhòm chĩa về phía người đàn ông, hắn lại giống như không nhìn thấy, tự nhiên trấn định một tay kéo tên cầm đầu bọn bắt cóc đến bên người Trần Tê, tay đánh vào gáy tên cầm đầu, nhàn nhạt nói: "Cởi trói cho em ấy."

Têm bắt cóc mặt đầy máu nuốt xuống vài ngụm nước miếng, đôi tay run rẩy tháo miếng vải trên đôi mắt Trần Tê còn có dây thừng trên tay.

Ánh sáng trong kho hàng cũng không tốt, trong không khí bụi bậm lơ lửng, thanh niên trước mặt gắt gao nhắm hai mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng thình lình xảy ra.

Phía sau Yến Hoàn là họng súng của bọn bắt cóc, hắn lại nửa quỳ, lặng lặng nhìn đôi mắt mở to của thanh niên trước mặt.

Trần Tê chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy người đàn ông mặt mày kiệt ngào lẳng lặng nhìn cậu, trên hàm dưới của hắn có chút máu bắn lên.

Cả kho hàng chìm trong yên tĩnh, bọn bắt cóc giơ súng hai mặt nhìn nhau, giống như đều do dự nên hay không nên động thủ.

Bọn họ đều là người trên một chiếc thuyền, ví dụ như hai kẻ người Miến Điện (Myanmar) buôn m* t** nhập cư trái phép, chỉ cần có tiền, điên cuồng đến mức mạng cũng có thể bỏ.

Mà cũng có kẻ không nghĩ chỉ vì tiền mà nạp luôn cả mạng, chỉ muốn rời khỏi mà thôi.

Nếu thật sự động đến Yến Hoàn trước mặt này, bảo đảm bọn họ đến kho hàng này cũng không ra được.

Kẻ bị Yến Hoàn gắt gao bóp chặt cổ là một trong những tên Miến Điện (Myanmar) buôn m* t**, sau khi cởi trói cho thanh niên liền bị Yến Hoàn hung hăng đè trên mặt đất, đôi mắt đỏ đậm, hỗn hợp máu và nước miếng từ khóe miệng chảy ra.

Yến Hoàn túm tên bắt cóc như túm một con chó, đối với họng súng đen nhánh thong thả nói: "Để chúng tôi ra ngoài."

"Toàn bộ tiền cho các ngươi người tôi cũng sẽ thả, nhưng tiền đề là để chúng tôi ra ngoài."

Bọn bắt cóc hai mặt nhìn nhau, giống như suy xét cái gì, rốt cuộc sau một bồi, một kẻ dẫn đầu lên tiếng bước ra lạnh lùng nói: "Có thể cho các ngươi đi, nhưng muốn ra khỏi cửa thì không chắc!"

"Ai biết trước cửa có người của ngươi mai phục bọn ta!"

Yến Hoàn liếc mắt nhìn người nọ, nhàn nhạt nói: "Cho tôi chiếc xe."

Người nọ do dự, Yến Hoàn mặt vô biểu tình túm cổ tên cầm đầu xuống tay, hung hăng nện hắn trên mặt đất, máu b*n r* đầy đất, mặt vô biểu tình nói: "Cho tôi chiếc xe."

Không cho ra khỏi cửa, lại không có xe, hắn không thể mang theo Trần Tê ra khỏi nơi này.

Tiếng xương cốt và da thịt hung hăng nện xuống mặt đất trầm đục nặng nề truyền đến, Trần Tê miễn cưỡng đỡ thùng xăng đứng lên, chần chờ mà nhìn bộ dán tàn nhẫn của người đàn ông trước mặt, sau đó lại nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Lộc mặt đầu nước mắt đang cuộn tròn ở một bên.

Người đàn ông che chở cậu, trước người hắn là một loạt họng súng đen nhánh lạnh băng.

Bọn bắt cóc nhìn nhau vài lần, cắn răng nói: "Cho! Ngươi đi từ cửa sau đi!"

Yến Hoàn xuống tay túm kẻ dưới thân, quay đầu lại nhìn nhìn Trần Tê, theo bản năng đem thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đi phía trước Nhị gia."

"Đi."

Cậu đi ở trước hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Trần Tê chần chờ nhìn người đàn ông, phát hiện hắn lẳng lặng chờ cậu, bọn bắt cóc đang giơ súng dường như cũng chờ cậu.

Chân cậu bị trói một hồi lâu đi lên có chút gian nan, người đàn ông trước mặt cũng đi được rất chậm, vừa đi vừa lảo đạo, làm bọn bắt cóc lòng nóng như lửa đốt.

Bọn bắt cóc theo bản năng từ xoang mũi hừ một tiếng phẫn nộ.

Người đàn ông vừa rồi còn mặt vô biểu tình bỗng nhiên dừng lại, túm chặt cậu, chân dài hung hăng đá vào chân sau hắn, thong thả ung dung nói: "Giục cái gì mà giục?"

Còn thúc giục trực tiếp cho ngươi xuống đường hoàng tuyền.

Bước chân Trần Tê hơi hơi dừng lại, dường như là chần chờ nghiêng đầu, nhìn thấy Yến Hoàn cười với cậu, nhẹ giọng nói: "Đi từ từ."

Trần Tê nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng, da đầu có chút tê dại, dưới sự chỉ dẫn của bọn bắt cóc chậm rãi đi bảy tám vòng mới ra khỏi kho hàng.

Trước kho hàng là một chiếc ô tô màu trắng cũ nát, bên ngoài kho hàng là một mảnh đồng ruộng xanh biếc.

Trần Tê lên trước kiểm tra, sau khi thấy có thể khởi động, gật gật đầu với Yến Hoàn, Yến Hoàn túm tên bắt cóc đến trước ô tô, bọn bắt cóc phía sau cảnh giác giơ súng.

Khoảnh khắc Yến Hoàn buông ra họng súng bỗng dưng cảm giác được bọn bắt cóc kia muốn giở trò, hắn vung khuỷu tay đánh tới, cưỡng chế cho người nọ hai viên đạn.

Bên kia bọn bắt bóc lập tức giơ súng hướng chân trái Yến Hoàn mà bắn, Yến Hoàn tức khắc dùng chân phải hung hăng đá văng tên bắt cóc, dùng sức khép lại cửa xe.

Trần Tê dẫm xuống chân ga, chiếc màu trắng xe gào thét mà đi, vài viên đạn băng qua cửa kính bên Yến Hoàn, thủy tinh vỡ ra bắn tung tóe dính trên mặt hắn, chảy máu.

Trên trán Trần Tê cũng có vài mảnh bắn đến, cắt qua trán, máu cũng chảy ra.

Dẫm chân ga tăng tóc, xa xa phía sau là xe bọn bắt cóc đuổi theo bọn họ, kẻ bị Yến Hoàn nổ hai phát súng là tên Miến Điện (Myanmar) buôn m* t**, đã bỏ mạng.

Kẻ đuổi theo phía sau có gương mặt giống với tên kia, chiếc xe đuổi theo như phát điên, dường như muốn cùng chết với người phía trước.

Mặt Yến Hoàn đều là máu, cẳng chân bị trúng đạn, hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe phía au cách bọn họ càng ngày càng gần.

Chẳng sợ Trần Tê đãn dẫm chân ga hết mức cũng không thể tăng tốc hơn được.

Hơn nữa không ai biết bình xăng chiếc xe này có thể đi được bao xư, phía sau có bao nhiêu người đuổi đến, người đuổi theo mang không ít vũ khí.

Yến Hoàn hơi hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn thanh niên đang lái xe, ánh mắt ôn nhu.

Hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn chăm chú người bên cạnh, ánh mắt như phác hoạ mày mặt thanh niên, dường như muốn đem bộ dạng người này khắc sâu trong trái tim.

Hai sườn không ngừng xuyên qua đồng ruộng, cơn gió từ cửa xe thổi bay mái tóc thanh niên, người đàn ông gương mặt kiệt ngạo kia lẳng lặng nhìn họa sĩ nhỏ của hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Dừng xe."

Trong lòng Trần Tê chợt lóe lên suy nghĩ kinh hãi, môi mỏng giật giật, không dừng lại.

Yến Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu không dừng lại, trực tiếp dùng súng nhắm vào đùi chính mình, nhàn nhạt nói: "Em không ngừng, ta sẽ nổ súng."

"Viên đạn dùng một viên thiếu một viên, em xem."

Đôi tay nắm lấy tay lái chặt chẽ nắm lại, Trần Tê trầm mặc xuôi tai, đến khi thanh âm mở khóa an toàn vang lên, trái tim cậu đập thật mạnh, cậu biết, người đàn ông này thật sự dám nổ súng.

Cậu gắt gao dẫm phanh, sắc mặt trắng bệch nghiêng đầu gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông.

Dư quang Yến Hoàn nhìn đến chiếc xe đuổi theo phía sau, hắn nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt ôn nhu, hắn nâng lên đôi tay che lại cẳng chân đầy máu, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt thanh niên.

Hắn gian nan cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, dường như sợ hãi thanh niên sẽ chán ghét, cánh môi chỉ nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cậu.

Hốc mắt Yến Hoàn đỏ hồng, ôn nhu nhìn thanh niên trước mặt khàn khàn nói: "Tiếp tục đi về phía trước, đừng dừng lại."

"Nghe lời Nhị gia."

Yến Hoàn cảm thấy mạng của chính mình, có thể có ích với thanh niên một chút, đó là việc hắn có thể làm được.

Yến Hoàn bỗng nhiên kéo cửa xe, tay cầm súng, đứng bên ngoài cửa, gió thổi làm mái tóc mái rũ trên mày, hắn lẳng lặng nhìn thanh niên bên trong xe, ôn nhu cười cười khàn khàn nói: "Nhị gia yêu em."

"Em phải nhớ kỹ."

Đời trước Yến Hoàn không biết chính mình vì sao lại làm nhiều việc sai lầm như vậy, nhưng là đời này, dùng mạng của hắn, đổi một đời bình an cho thanh niên, hắn cảm thấy trời cao đã thương hại hắn.
1

Hắn nhìn Trần Tê lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi về phía trước!"

Tay Trần Tê run rẩy, cắn răng dẫm chân ga, thẳng tắp hướng phía trước lái đi.

Yến Hoàn nghiêng đầu nhìn chiếc xe thanh niên rời đi, chậm rãi kéo đôi chân trúng đạn, cưỡng chế dùng thân hình ngăn cản chiếc xe đang đuổi theo phía sau.