Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 31 lượt Thể loại: Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, cường công cường thụ, trùng sinh, ngọt sảng, 1×1, HE. Giới thiệu: Một trăm năm trước, bí cảnh xảy ra biến cố, Thẩm Quân Ngọc đỡ thay đệ đệ ruột Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng của ma tu, Kim Đan vỡ nát, mất hết tu vi. Vị hôn phu Nguyên Mục Châu bất chấp sự ngăn cản của mọi người, kết thành đạo lữ đồng mệnh với Thẩm Quân Ngọc, cùng chung sinh mạng, chuyện này đã trở thành giai thoại vào thời điểm đó. Một trăm năm sau, Nguyên Mục Châu khao khát vị trí Kiếm Tôn, Thẩm Tư Nguyên trở thành chưởng môn của một phái, hai người thường xuyên ra vào có đôi, là một cặp thần tiên quyến lữ trong mắt người đời. Thẩm Quân Ngọc bị tàn phế từ lâu trở thành cái gai trong mắt mọi người. Một tên phế vật lại độc chiếm vị trí đạo lữ của Kiếm Tôn cao quý cường đại nhất thiên hạ, không chỉ cản trở Kiếm Tôn phi thăng, mà còn khiến những người yêu nhau không đến được với nhau, thực đúng là tham lam, trơ trẽn. Mỗi lần Thẩm Tư Nguyên đến thăm, cũng chỉ kể lể về những khó khăn giữa mình với Nguyên Mục Châu, ám chỉ Thẩm Quân Ngọc không xứng với vị trí này. Cuối cùng ngay cả cha mẹ ruột của Thẩm Quân Ngọc cũng xúi giục Thẩm Quân Ngọc hòa ly, nhường vị trí đạo lữ lại cho Thẩm Tư Nguyên. Rốt cuộc, một ngày nọ, Thẩm Quân Ngọc đích thân hỏi Nguyên Mục Châu: “Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?” Nguyên Mục Châu: “Ta đã hứa sẽ chăm sóc đệ cả đời, đệ đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Quân Ngọc: “Vậy, huynh có đồng ý thề rằng cả đời này ngoài ta ra huynh sẽ không lấy bất kỳ ai không?”. Đáp lại y là một sự im lặng kéo dài. Thẩm Quân Ngọc cười nhạt: “Ta hiểu rồi.” Hóa ra cả đời mà Nguyên Mục Châu nói, chỉ là cả đời của y chứ không phải cả đời của gã. Đêm đó, Thẩm Quân Ngọc để lại thư hòa ly, mang theo thanh bội kiếm mình thích nhất một trăm năm trước nhảy xuống từ Dốc Vô Tận. · Thẩm Quân Ngọc trùng sinh rồi. Lần này khi bí cảnh xảy ra chuyện, y không chặn tên cho Thẩm Tư Nguyên nữa. Và khi y nhìn thấy Nguyên Mục Châu ôm Thẩm Tư Nguyên, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt đầy đau đớn và trách móc. Y liền biết, Nguyên Mục Châu cũng trùng sinh. Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc chỉ thản nhiên liếc nhìn hai người họ rồi quay người bỏ đi. Y giải cứu tên ma tu bị mọi người vây giết dưới đáy vực, lau sạch máu trên mặt hắn rồi hỏi: “Làm sao trở thành ma tu như các cậu vậy? Có thể chỉ ta không?” · Văn Sóc, một trong tám vị Ma Quân ở Ma vực Cực Bắc, đã gặp được một chuyện rất thú vị. Một hóa thân cỏn con bị hắn ném vào bí cảnh lại được một nhân tu xinh đẹp giải cứu. Lại còn chung sống với nhau một khoảng thời gian vui vẻ. Một ngày nọ, nhân tu mang theo hóa thân của hắn đến Ma vực Cực Bắc, nghiêm túc phân tích: “Nếu cậu muốn có chỗ đứng trong Ma tộc, tốt hơn hết nên đầu nhập dưới trướng Ma Quân Văn Sóc. Mặc dù hắn ta đa nghi lại âm hiểm xảo trá, nhưng thiên phú và tiềm lực của hắn cực mạnh, nói không chừng sau này sẽ trở thành Ma Tôn. ” Văn Sóc: Vậy hả? Sao ta không biết nhỉ? — Chồng chồng hợp sức đánh quái thăng cấp. Tóm tắt một câu: Sau khi chết tâm với bạch nguyệt quang, tôi trùng sinh. Chủ đề: Tận cùng của tuyệt vọng là hy vọng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 81

Chương 81: (Hạ): Ta sẽ không ghen với chính mình đâu.

Mọi người ai về phòng nấy.

Thẩm Quân Ngọc về đến phòng, thậm chí còn chưa kịp uống một ngụm trà mà Văn Sóc đã rót, đã ngồi xuống bàn, cầm bút mài mực bắt đầu nghiên cứu trận đồ.

Văn Sóc bưng điểm tâm đi tới, liếc nhìn chén trà chưa động bên cạnh, rồi nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc tập trung hiếm thấy của Thẩm Quân Ngọc, im lặng một lát, hắn không nhịn được nói: "Em việc gì phải vội vàng như vậy? Tình hình Ma Vực vẫn chưa tệ đến mức đó."

Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, động tác đặt bút khựng lại, sau đó y nhìn bản vẽ trận đồ trước mặt, liền lắc đầu nói: "Cái ta để ý, không phải bản thân thuật pháp phân hồn."

Trong mắt Văn Sóc hiện lên một tia khó hiểu.

Thẩm Quân Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt: "Ta muốn thử xem có trận pháp nào có thể khiến phân hồn liên kết chặt chẽ với nhau không."

"Như vậy, một khi một bên xảy ra chuyện, có thể lập tức hồn phách rời khỏi cơ thể, đi tìm phân hồn khác."

Dù sao kiếp trước, Văn Sóc cũng đã từng bị trọng thương trong trận chiến giữa Nhân và Ma tộc, mặc dù sau đó kế vị Ma tôn, nhưng từ tình hình Ma Vực suy sụp sau đó có thể thấy, trạng thái của hắn không tốt.

Thẩm Quân Ngọc không muốn cản trở Văn Sóc làm gì đó cho Ma Vực, nhưng y không muốn Văn Sóc bị thương, một chút cũng không muốn.

Văn Sóc nghe lời này của Thẩm Quân Ngọc, trái tim đột nhiên đập mạnh.

Nhận ra Thẩm Quân Ngọc đã tin lời hắn nói trước đó, rằng nếu hắn chết, vẫn còn Văn Túc ở đó.

Rất lâu sau, hắn khẽ cười mỉa mai, bất đắc dĩ nói: "Thực ra ta có rất nhiều pháp môn bảo mệnh, hơn nữa nếu thực sự gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ không liều mạng hoàn toàn, em không cần—"

Một bàn tay mềm mại hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

"Chuyện này cũng không tốn kém gì, chàng đừng cản ta nữa."

Văn Sóc chợt im lặng.

Tất cả những lời khuyên can hắn định nói đều bị chặn lại vào khoảnh khắc này.

Chỉ có thể nói 'được'.

Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ cười, tiếp tục nghiên cứu trận đồ.

Và phương pháp mà Lận Thần cung cấp này quả thực đã mở ra một hướng đi mới cho Thẩm Quân Ngọc, sau nửa ngày nữa, y đã thực sự nghiên cứu ra một chút gì đó.

Thế là, Thẩm Quân Ngọc liền vẽ trận đồ đã được cải tiến lên người Văn Sóc.

Hai người nghiêm túc trao đổi kinh nghiệm về chuyện này, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đây cũng là lần đầu tiên Văn Sóc để tâm đến một thuật số gần như là hỗ trợ trốn thoát như vậy, trước đây hắn luôn cảm thấy, bị thương thì cứ bị thương thôi, tộc khổng tước có rất nhiều bí pháp bảo mệnh, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng lần này, hắn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Vì đây cũng là lần đầu tiên, có một người lại coi trọng hắn như vậy, quan tâm đến cơ thể hắn.

Khiến hắn cảm thấy, mình dường như cũng nên trân trọng bản thân một chút.

Không phải chỉ vì mình, cũng là vì Thẩm Quân Ngọc.

Nghĩ đến đây, Văn Sóc không khỏi lại liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc đang cúi đầu vẽ tranh bên cửa sổ, trong mắt lại từ từ hiện lên một chút dịu dàng.

Cũng đúng lúc này, một người tí hon trông giống Văn Sóc đột nhiên lật người nhảy lên từ cửa sổ.

Người tí hon lúc đầu còn chưa để ý, nhưng khi thấy người trước mặt là Thẩm Quân Ngọc, liền lập tức nhảy đến trước bản vẽ của Thẩm Quân Ngọc, nhún nhảy hai cái, còn kiễng chân vươn tay cố gắng chạm vào khuôn mặt Thẩm Quân Ngọc.

Văn Sóc: ……

Thẩm Quân Ngọc thì vui vẻ đón nhận, y lặng lẽ cười, liền vươn tay nhẹ nhàng nâng Văn Sóc nhỏ đó lên lòng bàn tay, khẽ giọng hỏi: "Sao vậy? Ngươi đã thu thập được tin tức gì rồi?"

Văn Sóc nhỏ đó do dự một chút, đảo mắt nhìn quanh, không nói gì.

Văn Sóc nhìn thấy biểu cảm này của Văn Sóc nhỏ, liền biết chắc không có chuyện gì tốt, đang định ngăn lại, Thẩm Quân Ngọc đã nói: "Không sao, ngươi cứ nói đi. Cho dù là chuyện xấu, cũng không phải do ngươi làm, ngươi sợ gì?"

Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhàng dỗ dành, Văn Sóc nhỏ liền lập tức bị dỗ đến mức không biết đâu là phương hướng, mà loại người tí hon này linh trí vốn không bằng bản thể, ngay cả do dự cũng không, liền nói ra tất cả những chuyện vừa dò la được.

Khi Thẩm Quân Ngọc vừa nghe, trên mặt còn mang theo một chút tươi cười nhàn nhạt, nhưng càng nghe, nụ cười trên mặt y càng biến mất, trở nên vô cùng nghiêm túc và trầm tư.

Văn Sóc thấy vậy, trong lòng hơi trùng xuống, liền bước lên trước, nói: "Có chuyện gì?"

Thẩm Quân Ngọc thấy vẻ mặt Văn Sóc có chút quá lạnh lùng, liền trước tiên xoa xoa đầu Văn Sóc nhỏ trong tay, để nó xuống, rồi mới nhìn Văn Sóc nói: "Chuyện thứ nhất, Kiếm Tôn đích thân truyền linh lực cho Nguyên Mục Châu, đưa gã lên tu vi Hóa Thần."

Văn Sóc nhíu mày, trầm giọng nói: "Đúng là âm hồn không tan."

Thẩm Quân Ngọc: "Chuyện thứ hai, Kim Đan của Thẩm Tư Nguyên đã được phục hồi, ngay mấy ngày trước, cậu ta đã tiến vào kỳ Nguyên Anh."

Văn Sóc: ?

Hắn không nhịn được nói: "Kiếm Tông có bản lĩnh này sao?"

Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: "Ngày đó ta đã cảm thấy cậu ta đã thức tỉnh trí nhớ kiếp… trước, e rằng là cậu ta tự nghĩ ra tà môn ngoại đạo."

Văn Sóc thực ra đã nhiều lần cảm thấy trạng thái giữa Thẩm Quân Ngọc và Nguyên Mục Châu cùng với Thẩm Tư Nguyên vô cùng kỳ lạ, nhiều lần nhắc đến những chuyện trước đây, nhưng những chuyện đó, theo hắn biết, dường như chưa từng xảy ra.

Bây giờ lại nghe Thẩm Quân Ngọc nhắc đến, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.

Nhưng Thẩm Quân Ngọc không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.

Vì hắn đã sớm biết lòng Thẩm Quân Ngọc, hà cớ gì phải nghi ngờ những điều này?

Thẩm Quân Ngọc có lẽ cũng nhận ra sự nghi hoặc của Văn Sóc, lúc này y nhìn Văn Sóc, liền an ủi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Văn Sóc nói: "Chuyện này rất quan trọng, dù sao bây giờ vẫn còn ở trên địa bàn của người khác, đợi về Ma Vực, ta sẽ nói rõ từng chuyện cho chàng, được không?"

Văn Sóc lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Quân Ngọc, cũng lặng lẽ nhìn lại y: "Ta không để ý những chuyện này, em biết mà."

Một cách tinh tế, giống hệt những lời Thẩm Quân Ngọc đã nói đêm đó.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn sáng tỏ.

"Được, ta hiểu rồi."

Vẻ mặt Văn Sóc hơi dịu đi, lại cười lạnh một tiếng nói: "Chỉ là hai tên tép riu mà thôi, đợi ta lên ngôi, một đao một đứa, không sợ chúng không chết."

Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, cuối cùng cũng mỉm cười, mọi u ám trong mắt đều tan biến.

Văn Sóc có một khoảnh khắc thất thần.

Nhìn nụ cười thuần khiết như tuyết mùa xuân của Thẩm Quân Ngọc lúc này, yết hầu Văn Sóc khẽ động, không nhịn được muốn ghé lại, hôn lên đôi mắt đẹp và đôi môi mỏng đó.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kìm nén được, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* lên mu bàn tay Thẩm Quân Ngọc, rồi lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Quân Ngọc, không động đậy nữa.

Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được chút thân mật từ chỗ chai sần trên đầu ngón tay v**t v* trên mu bàn tay, im lặng một lát, đột nhiên, y đứng dậy.

Văn Sóc: ?

Giây phút tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc liền vươn tay v**t v* khuôn mặt của Văn Sóc, hơi kiễng chân, ghé lại từng chút một hôn lên môi Văn Sóc.

Văn Sóc im lặng trong một hơi thở, trong đầu như núi lửa phun trào, gần như ngay lập tức kéo người vào lòng, tiếp tục nụ hôn dịu dàng và nồng nàn này.

Hắn nghĩ: Trên đời này sao lại có một người tốt như Thẩm Quân Ngọc vậy?

Mà hắn sao lại may mắn đến thế, lại được Thẩm Quân Ngọc ưu ái?

Đúng là trời xanh chiếu cố.

Năm ngày sau, tàu lớn thuận lợi cập bến biên giới Ma Vực.

Bốn người cùng đứng trên tàu, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế là đang chú ý đến tình hình bốn phía dòng sông, hễ có động tĩnh lạ, liền phải chuẩn bị ra tay hoặc rút lui.

Nhưng không biết có phải là lần trước Kiếm Tôn bị thương quá nặng, Thiên Hoang Ma Quân lại thất thủ hay không.

Lần này, trước Ma Vực, vậy mà không có ai đến ngăn cản.

Mắt thấy, cầu bạch ngọc kia đã ở ngay trước mắt.

Bốn người trong lòng không khỏi hơi thả lỏng một chút, và đúng lúc này, một chiếc thuyền nhỏ giống hệt chiếc thuyền bạch ngọc mà Văn Sóc và Thẩm Quân Ngọc đã từng ngồi trước đó, xuôi dòng nước, trên đầu thuyền còn đứng một Ma tu áo đen không thể nhìn ra tu vi, từ xa thẳng hướng tàu lớn mà đến.

Lận Thần, Mạnh Tinh Diễn và Thẩm Quân Ngọc không khỏi cùng nhau tập trung tinh thần, chỉ riêng Văn Sóc bên cạnh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Cuối cùng, bóng người trên thuyền bạch ngọc đã rõ ràng.

Sau khi nhìn rõ người đến trên thuyền bạch ngọc, Mạnh Tinh Diễn: ?

Sao Văn Túc lại đến đây?!

Thẩm Quân Ngọc thấy là Văn Túc, vẻ mặt cũng lập tức trở nên vi diệu, y không nhịn được liếc nhìn Văn Sóc bên cạnh, Văn Sóc lại mỉm cười nhàn nhạt với y.

Thẩm Quân Ngọc đành phải cố gắng kìm nén cái cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Lúc này, Lận Thần: "Mấy vị quen nhau à?"

Mạnh Tinh Diễn "à" một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nói: "Quen, một huynh đệ kết bái của ta."

Chỉ là, tình huống này lạ lắm à nha.

Lẽ nào lần đầu tiên trong đời cậu ta đụng trúng cảnh bắt gian tại trận sao?

Sau khi trong đầu Mạnh Tinh Diễn đã trải qua vô số vòng bát quái và phỏng đoán, chiếc thuyền bạch ngọc kia dừng lại, sau đó, bóng người áo đen trước thuyền bạch ngọc đột nhiên hóa thành một đạo ma quang, bay đến giữa không trung.

Trong tích tắc liền đáp xuống tàu lớn.

Mạnh Tinh Diễn: ?

Không phải chứ, không phải chứ! Sắp đánh nhau hả?!

Văn Túc đi tới, ở trước mặt mọi người, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Quân Ngọc, ánh mắt sâu thẳm nói: "Cuối cùng đệ cũng về rồi."

Thẩm Quân Ngọc nhìn biểu cảm này của Văn Túc, khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của y có chút hỗn loạn.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại mang theo nụ cười nhàn nhạt từ từ vang lên trong lòng y.

"Xem, thuật pháp phân hồn mà em dạy ta, ta học có phải là xuất thần nhập hóa rồi không?" Thẩm Quân Ngọc: ……

Ngay sau đó, Văn Sóc bên cạnh đột nhiên nói: "Trước hết đổi sang thuyền nhỏ đi, tàu lớn quá bắt mắt."

Mạnh Tinh Diễn: ?

Cậu ta thực sự muốn nói điều gì đó, nhưng lại không dám.

Lúc này, Lận Thần đã nhìn ra được ba phần manh mối, lại không nói gì, trực tiếp điều khiển xe lăn bay lên thuyền bạch ngọc.

Mạnh Tinh Diễn do dự một chút, vội vàng đi theo.

Văn Sóc đi theo sau Mạnh Tinh Diễn.

Lúc này, Văn Túc vô cùng tự nhiên vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Quân Ngọc, liền nói: "Đi thôi."

Thẩm Quân Ngọc da thịt căng cứng, đầu ngón tay co lại, nhưng cũng không tiện ở trước mặt mọi người đẩy Văn Túc ra, cuối cùng không nhịn được nhíu mày trong lòng nói: "Rốt cuộc chàng muốn làm gì?"

Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa vang lên trong lòng.

"Thân phận quân sư kiêm đạo lữ của Cửu U Ma Quân quá nổi bật, cũng dễ bị nhắm vào, nên trước hết làm khổ em làm tri kỷ của Văn huynh đi."

"Đợi sau này lên ngôi vị, ta sẽ bù đắp cho em tất cả các nghi lễ."

Thẩm Quân Ngọc: "Ta không hỏi chuyện này—"

"Yên tâm, chỉ là một hồn hai thể mà thôi, ta sẽ không ghen với chính mình đâu."

Thẩm Quân Ngọc chợt im lặng, lúc này môi mỏng của y hơi mím lại, lặng lẽ nhìn sang Văn Túc bên cạnh.

Văn Túc thản nhiên nhìn y, trong đôi mắt đen kịt dường như có ý cười, vẻ mặt vô cùng quen thuộc.

Thẩm Quân Ngọc nhìn nụ cười quen thuộc này, im lặng một lát, cuối cùng cũng an tâm.

Tác giả:

– Văn Sóc: He he he, sung sướng nhân đôi

– Thẩm Quân Ngọc: ? Chàng mơ đẹp quá nhỉ

– Mạnh Tinh Diễn: Hóng drama no căng bụng