Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 31 lượt Thể loại: Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, cường công cường thụ, trùng sinh, ngọt sảng, 1×1, HE. Giới thiệu: Một trăm năm trước, bí cảnh xảy ra biến cố, Thẩm Quân Ngọc đỡ thay đệ đệ ruột Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng của ma tu, Kim Đan vỡ nát, mất hết tu vi. Vị hôn phu Nguyên Mục Châu bất chấp sự ngăn cản của mọi người, kết thành đạo lữ đồng mệnh với Thẩm Quân Ngọc, cùng chung sinh mạng, chuyện này đã trở thành giai thoại vào thời điểm đó. Một trăm năm sau, Nguyên Mục Châu khao khát vị trí Kiếm Tôn, Thẩm Tư Nguyên trở thành chưởng môn của một phái, hai người thường xuyên ra vào có đôi, là một cặp thần tiên quyến lữ trong mắt người đời. Thẩm Quân Ngọc bị tàn phế từ lâu trở thành cái gai trong mắt mọi người. Một tên phế vật lại độc chiếm vị trí đạo lữ của Kiếm Tôn cao quý cường đại nhất thiên hạ, không chỉ cản trở Kiếm Tôn phi thăng, mà còn khiến những người yêu nhau không đến được với nhau, thực đúng là tham lam, trơ trẽn. Mỗi lần Thẩm Tư Nguyên đến thăm, cũng chỉ kể lể về những khó khăn giữa mình với Nguyên Mục Châu, ám chỉ Thẩm Quân Ngọc không xứng với vị trí này. Cuối cùng ngay cả cha mẹ ruột của Thẩm Quân Ngọc cũng xúi giục Thẩm Quân Ngọc hòa ly, nhường vị trí đạo lữ lại cho Thẩm Tư Nguyên. Rốt cuộc, một ngày nọ, Thẩm Quân Ngọc đích thân hỏi Nguyên Mục Châu: “Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?” Nguyên Mục Châu: “Ta đã hứa sẽ chăm sóc đệ cả đời, đệ đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Quân Ngọc: “Vậy, huynh có đồng ý thề rằng cả đời này ngoài ta ra huynh sẽ không lấy bất kỳ ai không?”. Đáp lại y là một sự im lặng kéo dài. Thẩm Quân Ngọc cười nhạt: “Ta hiểu rồi.” Hóa ra cả đời mà Nguyên Mục Châu nói, chỉ là cả đời của y chứ không phải cả đời của gã. Đêm đó, Thẩm Quân Ngọc để lại thư hòa ly, mang theo thanh bội kiếm mình thích nhất một trăm năm trước nhảy xuống từ Dốc Vô Tận. · Thẩm Quân Ngọc trùng sinh rồi. Lần này khi bí cảnh xảy ra chuyện, y không chặn tên cho Thẩm Tư Nguyên nữa. Và khi y nhìn thấy Nguyên Mục Châu ôm Thẩm Tư Nguyên, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt đầy đau đớn và trách móc. Y liền biết, Nguyên Mục Châu cũng trùng sinh. Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc chỉ thản nhiên liếc nhìn hai người họ rồi quay người bỏ đi. Y giải cứu tên ma tu bị mọi người vây giết dưới đáy vực, lau sạch máu trên mặt hắn rồi hỏi: “Làm sao trở thành ma tu như các cậu vậy? Có thể chỉ ta không?” · Văn Sóc, một trong tám vị Ma Quân ở Ma vực Cực Bắc, đã gặp được một chuyện rất thú vị. Một hóa thân cỏn con bị hắn ném vào bí cảnh lại được một nhân tu xinh đẹp giải cứu. Lại còn chung sống với nhau một khoảng thời gian vui vẻ. Một ngày nọ, nhân tu mang theo hóa thân của hắn đến Ma vực Cực Bắc, nghiêm túc phân tích: “Nếu cậu muốn có chỗ đứng trong Ma tộc, tốt hơn hết nên đầu nhập dưới trướng Ma Quân Văn Sóc. Mặc dù hắn ta đa nghi lại âm hiểm xảo trá, nhưng thiên phú và tiềm lực của hắn cực mạnh, nói không chừng sau này sẽ trở thành Ma Tôn. ” Văn Sóc: Vậy hả? Sao ta không biết nhỉ? — Chồng chồng hợp sức đánh quái thăng cấp. Tóm tắt một câu: Sau khi chết tâm với bạch nguyệt quang, tôi trùng sinh. Chủ đề: Tận cùng của tuyệt vọng là hy vọng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 21

Chương 21: (Trung): Chó nhà ai không nhốt cho kỹ để chạy ra ngoài…

Đêm đến, phía trên sông lớn, vô vàn pháo hoa đủ màu sắc bay vút lên trời, chớp lóe những làn sóng nước tựa cầu vồng, rực rỡ chói lọi từ bên bờ đến tận chân trời.

Trăng sáng được những sắc màu sặc sỡ này vây quanh, vẫn thủy chung lẳng lặng treo nghiêng nghiêng, thanh lãnh mà dịu dàng, tựa như ngọc ngà.

Một chiếc thuyền lâu bằng bạch ngọc vô cùng sang trọng trôi bồng bềnh trên sông.

Hàng chục ma nương, ma nam mỹ lệ tụ tập trên sàn thuyền bạch ngọc, múa hát tưng bừng.

Ở đầu thuyền, đặt ba chiếc bàn bạch ngọc xếp thành nửa vòng tròn, Mạnh Tinh Diễn ở giữa, Thẩm Quân Ngọc bên trái, Văn Túc bên phải.

Lúc này, ba người nhìn mấy chục ma nương, ma nam đang nhảy múa, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Mạnh Tinh Diễn khóe môi mỉm cười, trong mắt có chút men say, thỉnh thoảng gõ nhịp theo làn điệu.

Còn Văn Túc thì cau mày, nhìn hai gương mặt hết sức quen mắt trong hàng chục con người, vẻ mặt hắn vô cùng vi diệu: Không ngờ chiếc thuyền đó là của Mạnh Tinh Diễn.

Có khi nào Mạnh Tinh Diễn đã làm mấy chuyện bẩn thỉu tương tự như thế trên con thuyền này không?

Lại nghĩ đến thái độ mập mờ của Mạnh Tinh Diễn đối với Thẩm Quân Ngọc trước đó, trong lòng hắn càng thêm uất nghẹn.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nếp sống phóng khoáng của Ma tộc hơi quá đáng thật.

Trái lại, Thẩm Quân Ngọc ngồi ở một bên, một tay cầm ly, tay kia lặng lẽ đặt lên bàn, vẻ mặt thản nhiên, như chẳng hề nhận ra hai ma nam trong đám đông chính là hai người y từng nhìn thấy ở tửu lâu.

Dáng vẻ này khiến Văn Túc an tâm hơn một chút.

Múa hát được nửa chừng, Mạnh Tinh Diễn tựa như hứng trí, phất tay áo lấy ra một cây sáo màu tím vàng, đưa lên môi bắt đầu thổi.

Tiếng sáo du dương trầm bổng, nhưng một góc nào đó luôn ẩn chứa chút dao động ma khí ái muội, mập mờ khó tả, từ từ lay động khơi ngợi lòng người.

Dần dà, bầu không khí trên thuyền lâu bắt đầu trở nên đặc quánh, nóng bức.

Những ma nương, ma nam nghe tiếng sáo của Mạnh Tinh Diễn không kìm lòng nổi bắt đầu dính chặt vào nhau, hôn môi v**t v* nhau.

Nhất thời, ma quỷ điên loạn, mắt thấy đám người nhảy múa dán sát vào nhau, thèm ch** n**c miếng mà múa may đến bên cạnh Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc.

Một màn vừa hỗn loạn vừa dâm dật như vậy, khiến trên trán Văn Túc nổi gân xanh, hắn không khỏi im lặng nắm chặt ly rượu trong tay, đang định ra tay thì đột nhiên——

"Dô, ta cứ tưởng con hồ ly đê tiện nào đến đây dụ dỗ người ta, ai dè là Mạnh huynh à? Chậc, chậc, chậc —— "

Một giọng nói biếng nhác, chói tai lạ thường truyền đến từ xa, mang theo ma khí dao động.

Vô tình phá đi giai điệu sáo của Mạnh Tinh Diễn.

Văn Túc thấy vậy, trong lòng khẽ động, tạm thời kiềm chế, âm thầm đặt ly rượu trên tay xuống.

Mà lúc này, tiếng sáo của Mạnh Tinh Diễn đã bị chen ngang, đám ma nương, ma nam vốn đang điên cuồng đều tỉnh táo trở lại, nhìn quanh bốn phía, vậy mà trông có vẻ hoang mang hoảng hốt.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo tím cưỡi gió đạp sóng đi tới, tay cầm một chiếc quạt gấp mạ vàng, cứ thế đứng ở mũi thuyền, trên môi nở nụ cười nhưng trong mắt lại có sóng ngầm.

Hiển nhiên người đến chẳng có ý tốt lành gì.

Tiếng sáo của Mạnh Tinh Diễn bị phá giai điệu, sắc mặt cực kỳ khó coi, tuy nhiên vì còn Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc ở đây nên cậu ta không phát tác ngay.

Bấy giờ, cậu ta buông cây sáo tím vàng trong tay xuống, giơ tay ra lệnh cho những ma nương, ma nam kia lui xuống trước.

Thu dọn hiện trường xong, Mạnh Tinh Diễn mới mặt mày lạnh tanh nhìn một thân áo tím hoa lệ, trịch thượng đứng trên mũi thuyền cách đó không xa.

"Mộ Lăng Thiên, hôm nay ta có khách quý, ân oán giữa chúng ta, ta tạm thời không tính toán với ngươi, ngươi cút đi."

Công tử áo tím được gọi là Mộ Lăng Thiên nhướng mày, ánh mắt cực kỳ suồng sã mà quét qua hai người Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.

Nhìn xong, gã "xoẹt" một tiếng xòe quạt, hết sức khinh thường lười nhác nói: "Ta nhớ rõ mấy ngày trước Mạnh huynh cố ý tránh mặt ta, nhưng ngày nào cũng nịnh hót ở trước mặt Vân Mộng Ma Quân, nằm sấp như một con chó đòi người ta v**t v*. Sao mới đó đã đổi người rồi?"

Nói xong, Mộ Lăng Thiên còn cố ý cười khiêu khích: "Hay là Vân Mộng Ma Quân không cần ngươi nữa rồi? Cho nên ngay cả loại nhan sắc này cũng thấy vừa mắt, chậc, ngươi đúng là thứ ăn tạp mà."

Những lời nói mỉa mai trắng trợn này đập thẳng vào mặt, cho dù Mạnh Tinh Diễn đối nhân xử thế khôn ngoan cũng nhịn không được nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên sát ý.

Bất chợt ——

"Chó nhà ai không nhốt cho kỹ để chạy ra ngoài sủa bậy vậy."

Nước sông vỗ vào bờ, tiếng gió vi vu.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không thể tin vào tai mình, đồng loạt nhìn về phía Văn Túc.

Mộ Lăng Thiên phản ứng lại, lập tức nổi đóa: "Thằng tạp chủng, ngươi nói cái gì?!"

Văn Túc cầm ly rượu, mặt mày thản nhiên khẽ mỉm cười: "Lại sủa nữa, đúng là chướng tai."

Mộ Lăng Thiên vốn đang tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của Văn Túc, gã lại đột nhiên cười to, chế giễu: "Thứ đồ chơi 'bán mông' mà miệng lưỡi cũng sắc bén nhỉ, nếu ngươi có —"

Gã còn chưa nói xong, quanh người Văn Túc đã ồ ạt phóng ra một luồng khí tràng cực kỳ u ám lạnh buốt, bay thẳng về phía Mộ Lăng Thiên.

Tuy Mộ Lăng Thiên đã là ma tu cảnh giới Nguyên Anh, cao hơn Văn Túc một cảnh giới, nhưng lúc này gã không hề đề phòng, vậy mà thật sự bị cỗ kình khí này chấn cho choáng váng.

Ngay lúc Mộ Lăng Thiên đang vô cùng kinh ngạc, nổi giận muốn ra tay thì Văn Túc đã bóp nát ly rượu trong tay, ném đi rồi đứng dậy.

"Chửi đổng thì làm được gì? Tại sao không đấu với nhau một trận, ai phế vật thì kẻ đó câm miệng, dám không?"

Thẩm Quân Ngọc ở một bên: ?

Y khẽ cau mày, trong tiềm thức muốn truyền âm ở trong lòng ngăn cản Văn Túc.

Tuy nhiên, lúc này, y chú ý thấy nét mặt hết sức điềm tĩnh, lạnh lùng của Văn Túc, chăm chú nhìn một lúc, cuối cùng y cũng không lên tiếng.

Nhưng sau khi đắn đo một lúc, Thẩm Quân Ngọc vẫn cử động những ngón tay giấu trong tay áo, bấm đốt ngón tay tính toán.

Tính xong, Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn yên tâm, suy nghĩ một chút, y dứt khoát cầm ly rượu lên, thưởng thức trận đấu giữa hai người.

Mà bên này, Mộ Lăng Thiên đối diện với đôi mắt vô cảm, thờ ơ của Văn Túc trong bộ hắc y phiêu dật ở trước mặt, không hiểu sao gã lại rùng mình sinh ra cảm giác luống cuống.

Nhưng ngay sau đó gã lại cảm thấy buồn cười —— Bản thân gã là một Nguyên Anh trung kỳ, sao lại phải sợ một tên Kim Đan hậu kỳ làm bộ làm tịch chứ?

Huống hồ, nếu người này thực sự là thiếu niên thiên tài, lẽ ra hắn đã nổi danh ở Ma Vực từ lâu rồi, lúc này cần gì phải lên thuyền của Mạnh gia đang suy tàn chứ?

Nghĩ như vậy trong lòng, Mộ Lăng Thiên gạt bỏ hết mọi lo lắng ra sau đầu, trong mắt lóe lên sát ý hung ác, gã nói: "Được thôi, ta cũng không ăn h**p ngươi, ta sẽ áp chế cảnh giới đấu với ngươi."

Văn Túc mỉm cười: "Hy vọng ngươi sẽ không hối hận."

Mộ Lăng Thiên triệt để hết sạch kiên nhẫn: "Xuất chiêu đi——"

"Ầm" một tiếng nổ lớn, hai luồng ma quang sáng chói va vào nhau, sóng trên sông lập tức dâng lên tận trời!

Mạnh Tinh Diễn và Thẩm Quân Ngọc ở trên thuyền, nước sông bắn tung tóe khắp nơi, thuyền lâu bị chấn động lắc lư qua lại.

Mạnh Tinh Diễn tức thì ổn định thuyền, chặn lại bọt nước bắn về phía hai người.

Khi thuyền lâu đã ổn định hoàn toàn, Mạnh Tinh Diễn cảm thán nói với Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh: "Ta không ngờ con người Văn Túc huynh lại trượng nghĩa đến vậy, lúc trước ta phán đoán sai rồi. Có điều, tên Mộ Lăng Thiên này thoạt nhìn thì đầu óc đơn giản, nhưng gã ra tay cực kỳ tàn nhẫn, có lẽ Văn Túc huynh sẽ chịu thiệt rồi."

Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc khẽ động, đang định lên tiếng thì Mạnh Tinh Diễn lại nói tiếp: "Nhưng xin Văn Ngọc huynh đừng lo lắng, nếu lát nữa Văn Túc huynh phạm sai lầm, ta nhất định sẽ ra tay, không để cho hắn xảy ra chuyện gì đâu."

Thẩm Quân Ngọc lắc đầu cười nhạt.

Mạnh Tinh Diễn: ?

Lời vừa dứt, bên kia, thắng thua đã định.

Hơn nữa còn phân định một cách hết sức nhanh chóng.

Chỉ thấy Văn Túc bay vút lên tung cước, đá Mộ Lăng Thiên bay thẳng từ trên trời rơi xuống ván thuyền lâu!

Sàn thuyền bạch ngọc lập tức bị đập vỡ thành một cái lỗ lớn.

Mộ Lăng Thiên loạng choạng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi hố to, gắng gượng định nâng tu vi bị áp chế lên, nhưng Văn Túc lại đạp vào ngực gã —— Mộ Lăng Thiên hộc máu tươi, ngã phịch xuống đất nhưng vẫn giãy giụa.

Giây tiếp theo, Văn Túc từ trên cao giáng xuống, bổ thêm một cước vào mặt Mộ Lăng Thiên.

Mộ Lăng Thiên trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Trên sông lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tinh Diễn run rẩy nói: "Văn Túc huynh, chết rồi à?"

Văn Túc phẩy tay áo lau đi vết máu trên người: "Chưa chết, đem gã đi đi."

Mạnh Tinh Diễn thở phào một hơi, trong lòng lại nghĩ —— Ma tu da dày thịt béo, cho dù bị đánh nát nhừ, thì chỉ cần nguyên thần không bị hủy thì vẫn có thể sống sót.

Chỉ là vừa rồi khí thế của Văn Túc quá đáng sợ, đến nỗi khiến cậu ta lo lắng vớ vẩn.

Mộ Lăng Thiên chưa chết thì chẳng sao cả, cậu ta và Mộ Lăng Thiên đều là con của Ma quân, tuy hiện tại thế lực của cha Mộ Lăng Thiên mạnh hơn nhưng vẫn phải ngồi ngang hàng với Thiên Đồng Ma quân, không có gì phải sợ.

Huống chi lần này là do Mộ Lăng Thiên chủ động gây sự, nhân chứng vật chứng đều có, đến lúc đó cũng không sợ tranh chấp.

Nghĩ vậy, Mạnh Tinh Diễn gọi ma tướng nâng Mộ Lăng Thiên đi.

Sau khi thuyền lâu dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, Mạnh Tinh Diễn mới khó có được một lần nghiêm túc chắp tay hành lễ với Văn Túc: "Lần này đa tạ Văn Túc huynh ra tay trượng nghĩa, trước kia là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, bây giờ nhìn thấy phong thái của Văn Túc huynh mới biết ——"

Văn Túc giơ tay lên cản lại lời nịnh nọt của Mạnh Tinh Diễn.

Tiếp đó hắn lạnh nhạt nói: "Ta không phải vì ngươi."

Mạnh Tinh Diễn: ?

"Chuyện liên quan đến mặt mũi của Vân Mộng Ma Quân, nếu hôm nay ta không dạy cho gã một bài học, sau này Vân Mộng Ma Quân biết được mà tức giận thì sẽ có hậu quả gì."

Mạnh Tinh Diễn: !

Nhất thời sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi cậu ta chỉ tức Mộ Lăng Thiên vạch trần chuyện riêng tư của mình trước mặt mọi người, hạ nhục cậu ta, nhưng khi Văn Túc nhắc nhở, cậu ta mới biết, việc này còn liên quan đến vấn đề thể diện của Vân Mộng Ma Quân.

Vân Mộng Ma Quân là nữ Ma quân duy nhất trong tám Ma quân, đồng thời cũng là nghĩa muội của đương kim Ma Tôn, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, địa vị cũng vô cùng đặc biệt.

Nếu để nàng ấy biết chuyện này, mà bản thân mình lại không xử lý tốt, thì hậu quả… không thể tưởng tượng được!

Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh Diễn hoàn toàn tâm phục khẩu phục, cậu ta lập tức chắp tay cúi đầu với Văn Túc: "Cảm ơn Văn Túc huynh đã nhắc nhở, nếu lần này không có Văn Túc huynh, thì suýt chút nữa ta đã phạm sai lầm lớn rồi."

Văn Túc: "Nếu ngươi thật lòng cảm ơn, thì lần sau đừng sắp xếp những loại ca múa này nữa, ta không thích xem, đệ đệ của ta càng không thích xem."

Vẻ mặt Mạnh Tinh Diễn bỗng nhiên cứng đờ, cuối cùng cậu ta cũng tỉnh táo lại, vội vàng cười ha hả đồng ý.

Một câu dư thừa cũng không dám nói.

Mạnh Tinh Diễn nói được làm được, trên đường đi về cư xử rất lễ độ, càng trở nên cung kính hơn, không dám choàng vai bá cổ Thẩm Quân Ngọc nữa.

Mặc dù con người cậu ta nhiều lúc kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại cực kỳ thức thời.

Giờ đây khi nhìn ra Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc đều có năng lực phi thường, cậu ta không còn tâm tư tính toán hai người họ nữa mà tập trung lấy lòng hai người.