Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 31 lượt Thể loại: Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, cường công cường thụ, trùng sinh, ngọt sảng, 1×1, HE. Giới thiệu: Một trăm năm trước, bí cảnh xảy ra biến cố, Thẩm Quân Ngọc đỡ thay đệ đệ ruột Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng của ma tu, Kim Đan vỡ nát, mất hết tu vi. Vị hôn phu Nguyên Mục Châu bất chấp sự ngăn cản của mọi người, kết thành đạo lữ đồng mệnh với Thẩm Quân Ngọc, cùng chung sinh mạng, chuyện này đã trở thành giai thoại vào thời điểm đó. Một trăm năm sau, Nguyên Mục Châu khao khát vị trí Kiếm Tôn, Thẩm Tư Nguyên trở thành chưởng môn của một phái, hai người thường xuyên ra vào có đôi, là một cặp thần tiên quyến lữ trong mắt người đời. Thẩm Quân Ngọc bị tàn phế từ lâu trở thành cái gai trong mắt mọi người. Một tên phế vật lại độc chiếm vị trí đạo lữ của Kiếm Tôn cao quý cường đại nhất thiên hạ, không chỉ cản trở Kiếm Tôn phi thăng, mà còn khiến những người yêu nhau không đến được với nhau, thực đúng là tham lam, trơ trẽn. Mỗi lần Thẩm Tư Nguyên đến thăm, cũng chỉ kể lể về những khó khăn giữa mình với Nguyên Mục Châu, ám chỉ Thẩm Quân Ngọc không xứng với vị trí này. Cuối cùng ngay cả cha mẹ ruột của Thẩm Quân Ngọc cũng xúi giục Thẩm Quân Ngọc hòa ly, nhường vị trí đạo lữ lại cho Thẩm Tư Nguyên. Rốt cuộc, một ngày nọ, Thẩm Quân Ngọc đích thân hỏi Nguyên Mục Châu: “Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?” Nguyên Mục Châu: “Ta đã hứa sẽ chăm sóc đệ cả đời, đệ đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Quân Ngọc: “Vậy, huynh có đồng ý thề rằng cả đời này ngoài ta ra huynh sẽ không lấy bất kỳ ai không?”. Đáp lại y là một sự im lặng kéo dài. Thẩm Quân Ngọc cười nhạt: “Ta hiểu rồi.” Hóa ra cả đời mà Nguyên Mục Châu nói, chỉ là cả đời của y chứ không phải cả đời của gã. Đêm đó, Thẩm Quân Ngọc để lại thư hòa ly, mang theo thanh bội kiếm mình thích nhất một trăm năm trước nhảy xuống từ Dốc Vô Tận. · Thẩm Quân Ngọc trùng sinh rồi. Lần này khi bí cảnh xảy ra chuyện, y không chặn tên cho Thẩm Tư Nguyên nữa. Và khi y nhìn thấy Nguyên Mục Châu ôm Thẩm Tư Nguyên, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt đầy đau đớn và trách móc. Y liền biết, Nguyên Mục Châu cũng trùng sinh. Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc chỉ thản nhiên liếc nhìn hai người họ rồi quay người bỏ đi. Y giải cứu tên ma tu bị mọi người vây giết dưới đáy vực, lau sạch máu trên mặt hắn rồi hỏi: “Làm sao trở thành ma tu như các cậu vậy? Có thể chỉ ta không?” · Văn Sóc, một trong tám vị Ma Quân ở Ma vực Cực Bắc, đã gặp được một chuyện rất thú vị. Một hóa thân cỏn con bị hắn ném vào bí cảnh lại được một nhân tu xinh đẹp giải cứu. Lại còn chung sống với nhau một khoảng thời gian vui vẻ. Một ngày nọ, nhân tu mang theo hóa thân của hắn đến Ma vực Cực Bắc, nghiêm túc phân tích: “Nếu cậu muốn có chỗ đứng trong Ma tộc, tốt hơn hết nên đầu nhập dưới trướng Ma Quân Văn Sóc. Mặc dù hắn ta đa nghi lại âm hiểm xảo trá, nhưng thiên phú và tiềm lực của hắn cực mạnh, nói không chừng sau này sẽ trở thành Ma Tôn. ” Văn Sóc: Vậy hả? Sao ta không biết nhỉ? — Chồng chồng hợp sức đánh quái thăng cấp. Tóm tắt một câu: Sau khi chết tâm với bạch nguyệt quang, tôi trùng sinh. Chủ đề: Tận cùng của tuyệt vọng là hy vọng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 18

Chương 18: Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.

Ở Trung Châu, trên bầu trời, một thuyền lâu lộng lẫy mang biểu tượng của Ngọc Hoành Tông vừa rời khỏi Kiếm Tông, đi về phía Ngọc Hoành Tông.

Ba người Thẩm Độ, Vân Tố Y và Thẩm Tư Nguyên gần như bị "đuổi" khỏi Kiếm Tông.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm, các đại môn phái đã hủy bỏ lệnh truy nã Thẩm Quân Ngọc.

Sau đó, Nguyên Mục Châu biến mất, bảo là đã đi bế quan.

Lại qua thêm một ngày, chỉ có một trưởng lão tìm tới, cầm theo Bổ Thiên Đan, trên mặt thoáng vẻ kiêu ngạo tỏ ý– Đại hội đấu kiếm do mấy đại môn phái phối hợp tổ chức sắp diễn ra, ở Kiếm Tông không có nhiều phòng cho khách, đành mời các vị của Ngọc Hoành Tông nhường chỗ cho.

Còn Bổ Thiên Đan là tâm ý cuối cùng của Nguyên Mục Châu.

Hàm ý là Kiếm Tông không còn quan tâm đến chuyện của Thẩm Tư Nguyên, bảo bọn họ đừng có ở lại Kiếm Tông dựa hơi nữa.

Phu phụ Thẩm Độ hành tẩu ở Tu chân giới đã nhiều năm, có bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu? Tức thì muốn nổi giận.

Tuy nhiên vị trưởng lão kia chỉ vung phất trần một cái, uy áp phóng ra lập tức khiến hai người không dám nói chuyện.

Phải biết rằng, phu phụ Thẩm Độ đều có cảnh giới Luyện Hư, nhưng chỉ mới là cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ, hơn nữa, tư chất của hai người họ căn bản không so được với các đại năng chân chính chuyên về võ đấu của Kiếm Tông.

Mà cảnh giới của hai người họ tăng lên cũng là dựa vào linh dược và cơ duyên có được do bói toán cho các đại năng của những môn phái khác.

Bình thường có thể dùng để chèn ép các tiểu bối có cảnh giới thấp hơn, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của những cao thủ cảnh giới Luyện Hư đi lên bằng thực lực.

Tuy nhiên, bởi vì công pháp tu hành của Thẩm Độ đặc thù, nên bình thường những cao thủ này cũng coi trọng ông ta, từ lâu đã nâng ông ta lên một vị trí không phù hợp.

Nhưng bây giờ, Kiếm Tông vứt bỏ bọn họ như vứt một miếng giẻ rách, hư vinh giả dối mà Thẩm Độ được tạo dựng lên trước đó lập tức vỡ tan trong phút chốc.

Cuối cùng, cả hai không còn cách nào khác đành phải hậm hực ra đi cùng Thẩm Tư Nguyên.

Bên này, Vân Tố Y sắp xếp cho Thẩm Tư Nguyên vào căn phòng trong cùng của thuyền lâu để nghỉ ngơi xong, liền đi tìm Thẩm Độ bàn bạc.

Trong phòng, hàng mày rậm của Thẩm Độ cau chặt, khuôn mặt uy nghiêm đầy vẻ u ám.

Vân Tố Y thấy vậy, do dự một chút liền bước tới an ủi Thẩm Độ, Thẩm Độ bất chợt quay đầu lại, chỉ thẳng mặt bà lớn tiếng quát mắng: "Ta đã bảo bà đàn bà không biết suy nghĩ rồi mà, lẽ ra ngay từ lúc nhỏ phải đem vứt hay đem cho cái tên thiên sát cô tinh đó rồi! Giờ thì hay rồi, nó khắc Nguyên nhi bị thương nặng, còn liên lụy cả nhà chúng ta bị Kiếm Tông khinh thường, đúng là đáng hận cực kỳ!"

Bị phu quân của mình chỉ vào mặt mắng mỏ, thân thể Vân Tố Y run rẩy dữ dội, lộ ra vẻ đau lòng và xấu hổ, một lúc lâu sau, bà ta ngập ngừng nói: "Ta cũng không ngờ mệnh cách của Quân Ngọc lại hung đến mức đó, chỉ là ta nghĩ, dù sao nó cũng là con ruột của chúng ta, sau này lại quen được một nhân vật cao quý như Mục Châu, chỉ cần xa cách một chút sẽ không sao… Cũng đâu thể vì mệnh cách mà–"

"Ngu xuẩn!" Thẩm Độ không nhịn được nữa, "Bao năm qua Thẩm mỗ ta đã tính toán biết bao nhiêu mệnh cách, làm sao có thể tính sai được?"

"Huống hồ, tên đó không chỉ khắc phụ mẫu, mà còn chiếm đoạt số mệnh của huynh đệ ruột. Ban đầu ta tính ra Nguyên nhi có một nhân duyên trời định, có thể giúp nó vươn l*n đ*nh cao, tiền đồ sáng lạn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được, ta còn từng nghi ngờ liệu mình của tính sai không."

"Mãi cho đến mấy ngày trước, ta mới nhận ra, có lẽ Mục Châu mới chính là nhân duyên trời định của Nguyên nhi, tính toán lại, quả nhiên là như thế. Cũng không biết tại sao lúc trước Mục Châu lại bị tên đó dùng trăm phương ngàn kế cướp đi mất, đúng là đáng hận mà!"

Vân Tố Y trợn to hai mắt, cả người chấn động: "Cái gì? Quân Ngọc sẽ cướp mất số mệnh của Nguyên nhi? Đáng ra Mục Châu phải là nhân duyên trời định của Nguyên nhi?"

Thẩm Độ gật đầu, lạnh lùng nói: "Quẻ bói mệnh của ta chưa bao giờ sai."

Vẻ mặt của Vân Tố Y kinh hoàng, trong lúc nhất thời bà ta không biết phải nói gì, nhưng lúc này, một chút thương hại dành cho Thẩm Quân Ngọc trong mắt bà ta đã biến mất sạch.

Suy cho cùng, tất cả vinh quang và giàu sang trong cuộc đời bà ta đều do người phu quân trước mặt mang đến, bà ta chưa bao giờ hoài nghi phu quân của mình sẽ nói dối mình.

Một lúc lâu sau, Vân Tố Y cắn môi, trầm giọng nói: "Nếu thật là như vậy, phải cho Mục Châu biết chuyện này càng sớm càng tốt."

Ánh mắt Thẩm Độ khẽ động: "Không gấp, lúc này nói ra chỉ sợ Mục Châu sẽ cho rằng chúng ta vu khống tên đó. Nhưng chung quy chúng ta vẫn phải cho những người khác biết, đối với tên thiên sát cô tinh này, chúng ta đã hết tình hết nghĩa rồi."

"Đến lúc đó, bà còn lo Mục Châu không biết sao? Chỉ cần Mục Châu hồi tâm chuyển ý, không cần lo nó không đến tìm Nguyên nhi, số mệnh của nó lớn, Nguyên nhi chỉ cần hưởng một chút từ nó là có thể khôi phục lại đỉnh cao. Khi đó, mọi thứ đều có thể xoay chuyển."

Nghe Thẩm Độ nói vậy, trái tim sốt ruột không yên của Vân Tố Y hoàn toàn bình tĩnh lại, bà ta gật đầu nói: "Ta sẽ tìm cách lan truyền tin tức này."

Thẩm Độ: "Đáng ra phải làm vậy từ lâu rồi."

Vân Tố Y vội vã xoay người rời đi, trong mắt mang theo chút kỳ vọng.

Thẩm Độ đưa mắt nhìn Vân Tố Y rời đi, sau đó ông ta đóng chặt cửa lại, tiếp tục ngồi một mình trong phòng suy tính.

Thực ra vừa rồi ông ta đã lừa gạt Vân Tố Y, Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn không phải thiên sát cô tinh gì cả, thậm chí cũng giống như Thẩm Tư Nguyên, đều là mệnh cách giao long quá hải cao quý.

Chỉ tiếc, số mệnh của Thẩm Quân Ngọc lại tỉ lệ nghịch với cả gia đình, Thẩm Quân Ngọc vượng, thì bọn họ suy — Sự thật chứng minh, quả đúng là như vậy.

Khi hai con rồng tranh đấu, tất có một con bị thương, vậy thì ông ta chỉ đành hướng về Thẩm Tư Nguyên.

Ông ta từ con của vợ lẻ không có tư chất, không có bối cảnh trèo lên vị trí Tông chủ Ngọc Hoành Tông như ngày hôm nay, đều là nhờ vào kỹ năng thuật số biến hóa khôn lường của mình.

Vậy nên ông ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ thứ gì có thể làm lung lay vị thế của ông ta.

·

Ma Vực, trong phủ đệ của Mạnh Tinh Diễn.

Đây cũng là lần đầu tiên Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc được nhìn thấy một phủ đệ bài trí lộng lẫy đến vậy.

Trong phủ đệ của Mạnh Tinh Diễn không có cây cối, lan can lát đá và các tòa kiến trúc đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng, rất cao quý và trang nhã.

Ở giữa phủ đệ có một đài phun nước, bên trong dựng một Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cao bằng mấy người, hình thái cực, chính giữa có hai viên minh châu một âm một dương giao thoa với nhau, tỏa ra linh quang lấp lánh, mô phỏng chu kỳ của mặt trời và mặt trăng.

Sau khi Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc xuống xe, ma tướng đưa họ vào phòng khách.

Ở giữa phòng có một chiếc bàn dài bằng bạch ngọc, mỗi bên có hai chiếc bàn con được trang trí bằng hoa tươi và trái cây.

Ngoài ra còn có một số đồ vật trang trí tinh xảo tuyệt đẹp, ngay cả những chiếc đệm ngồi cũng được thêu bằng thiên tằm, sự phô trương không hề kém cạnh các đại môn phái của Nhân tộc.

Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc được dẫn đến ngồi xuống bên trái bàn chủ tọa, ma tướng bảo họ đợi một lát.

Mạnh Tinh Diễn vào trong thay một bộ thường phục, rồi đi ra, lúc đến dẫn theo một nhóm ma nương có vẻ ngoài quyến rũ hoặc thanh tú, đám oanh oanh yến yến ngồi xung quanh, hương thơm phả vào mặt họ.

Lúc này, Mạnh Tinh Diễn liếc mắt một cái, vài ma nương lập tức mỉm cười, dời gót sen bước về phía Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.

Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, lập tức nghiêm mặt từ chối: "Đa tạ ý tốt của Hầu gia, có điều Văn mỗ không thích chuyện này, vô phúc hưởng thụ."

Mạnh Tinh Diễn nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, cậu ta nhíu mày định nói Thẩm Quân Ngọc không nể mặt mình, nhưng đúng lúc này, một ma nương yêu kiều mặc lục y ngồi bên cạnh cậu ta đột nhiên nhìn hai người kia rồi cười cười, ghé vào tai cậu ta thì thầm mấy câu.

Mạnh Tinh Diễn được ma nương nhắc nhở, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt như vô tình lại như cố ý quét qua hai người Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc ở đối diện.

Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.

Hóa ra là vậy?

Mạnh Tinh Diễn trong lòng sáng tỏ, không nghi ngờ gì nữa, cậu ta vỗ vỗ tay yêu cầu các ma nương quay về bên cạnh mình, người rót rượu, người quạt mát, người đấm chân cho cậu ta.

Rất là tự nhiên.

Sau đó, Mạnh Tinh Diễn bắt đầu trò chuyện với Thẩm Quân Ngọc, nhưng chỉ là mấy chuyện sáo rỗng, không liên quan gì đến thuật bói toán.

Thẩm Quân Ngọc biết đối phương vẫn đang quan sát, thăm dò mình nên vẫn giữ bình tĩnh, xử lý một cách thản nhiên.

Hai người âm thầm dò xét nhau một lúc, Mạnh Tinh Diễn chợt giống như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lúc đến đây Văn công tử có nhìn thấy Chu Thiên Tinh Đấu Nghi trong phủ ta không?"

Thẩm Quân Ngọc không biết Mạnh Tinh Diễn có ý gì, chỉ gật đầu nói: "Nhìn thấy, rất tinh xảo và khéo léo."

Mạnh Tinh Diễn khẽ cười nói: "Thật ra Chu Thiên Tinh Đấu Nghi đều na ná nhau, thoạt nhìn cũng không có gì thú vị. Nhưng Chu Thiên Tinh Đấu Nghi trong phủ ta có một chỗ kỳ diệu mà người thường không biết được."

Dứt lời, cậu ta đứng dậy nói: "Văn công tử đi theo ta, để ta biểu diễn cho ngươi xem."

Thẩm Quân Ngọc nghe vậy liền biết ở đó chắc hẳn có thứ gì đó đang đợi mình.

Có điều y suy nghĩ một chốc rồi cũng đi theo — Động thái này của Mạnh Tinh Diễn có lẽ là để kiểm tra trình độ của y, nếu vậy thì y cần gì phải rụt rè?

Mấy người cùng nhau đi tới Chu Thiên Tinh Đấu Nghi, Mạnh Tinh Diễn vung tay một cái, đài phun nước dần dần biến mất.

Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cũng lộ ra hoàn toàn trước mặt mọi người.

Chu Thiên Tinh Đấu Nghi này lớn hơn bình thường gấp hai ba lần, đá được dùng đều là mảnh thiên thạch, trên đó tỏa ra ánh sáng linh lực nhàn nhạt, phong cách cổ xưa mang theo dấu vết của thời gian.

Bấy giờ Mạnh Tinh Diễn khẽ mỉm cười, đi tới Chu Thiên Tinh Đấu Nghi, đưa tay ra, ấn vào một cái nút ngọc phía trước Chu Thiên Tinh Đấu Nghi.

"Văn công tử, nhìn cho kỹ –"

Một tiếng "cành cạch cành cạch " trầm đục vang lên, nguyên thạch Âm Dương trên Chu Thiên Tinh Đấu Nghi chậm rãi xoay chuyển, phiến đá hình Thái cực Âm Dương ở trung tâm vậy mà từ từ tách ra xung quanh.

Lông mày của Thẩm Quân Ngọc khẽ động.

Bất thình lình, sau phiến đá đột nhiên xuất hiện một con mắt khổng lồ sâu thẳm tựa trời sao mênh mông!

Lúc này con ngươi đang nhìn thẳng vào Thẩm Quân Ngọc, trong nháy mắt, một luồng khí tràng cực kỳ dày đặc bổ nhào tới–

Thẩm Quân Ngọc vừa nhìn thấy con mắt đó liền đoán ra nó nhất định là bí pháp của Thiên Đồng Ma Quân, muốn thông qua Chu Thiên Tinh Đấu Nghi dò xét y.

Đáng tiếc, y là người đã tái sinh một lần, tử vi đã thay đổi.

Ngay cả Thiên Đồng Ma Quân cũng chưa chắc nhìn thấu được.

Vì vậy, Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh, cứ để khí tức của con mắt đó đổ dồn vào người mình.

Ai ngờ, khoảnh khắc khí tức đó tiếp xúc với cơ thể của y, ấn ký đã lâu không động đậy trên ngực y bỗng trở nên nóng rẫy!

Dường như còn mang theo ý tức giận không thể giải thích được.

Thẩm Quân Ngọc: ?

Giây tiếp theo, ngay trước mặt mọi người, một luồng sáng cực lớn đỏ như máu nở rộ giữa Thẩm Quân Ngọc và Chu Thiên Tinh Đấu Nghi.

Không ai có thể nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ biết là sau khi ánh sáng biến mất, con mắt phía sau phiến đá của Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cũng biến mất, Chu Thiên Tinh Đấu Nghi vốn linh quang b*n r* tứ phía vào lúc này cũng trở nên ảm đạm mất hết linh khí.

Riêng Thẩm Quân Ngọc vẫn lặng im đứng tại chỗ, không hề hấn gì, thậm chí bộ bạch y trên người còn không dính một hạt bụi.

Nhìn Chu Thiên Tinh Đấu Nghi đã mất hết linh khí và phiến đá trống rỗng trước mặt, khóe mắt Mạnh Tinh Diễn co giật kịch liệt, vẫn tiếp tục co giật.

Cuối cùng, ngay cả một lời khách sáo cậu ta cũng chẳng kịp nói, sắc mặt trắng bệch vội vàng biến mất trong sân.

Tác giả:

– Thiên Đồng Ma Quân: Con à, chuyện hố cha như vậy lần sau đừng có tìm ta nữa, cha già rồi, còn muốn dưỡng lão.

– Mạnh Tinh Diễn:I&¥#…%……%()