Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.4/10 từ 73 lượt [Phần Nữ Chính] Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại. Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu. Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”. A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.” Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa. Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương. Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa. Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng. Hồi lâu. Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”. A Lê: “Còn, còn chứ.” A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác. Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi… Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng. A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi. [Phần Nam Chính]: Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu. Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận. Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn. Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi. Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn. Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói. Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.” Hắn chưa từng dám mơ. Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về… [Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 40

Chương 40: Nàng không nên gả cho người khác

Cảnh đêm ở Phi Tiên lâu quả thực là danh bất hư truyền.

Thịnh Kinh vào đêm, tuyết lại rơi lả tả phủ một màu bạc trắng xóa, hàng ngàn vạn ánh đèn lấp lánh rực rỡ, trông giống hệt như những con đom đóm ẩn mình trong rừng cây vào đầu hè.

Khương Lê được thưởng ngoạn no nê, lúc rời đi vẫn còn có chút lưu luyến. 

Nhưng khi ra khỏi Phi Tiên lâu, thấy hạt dẻ rang ở quán ăn đối diện, nỗi lưu luyến đó lập tức tan thành mây khói.

Chỉ thấy những hạt dẻ đỏ au đang được đảo trong chảo sắt lớn, khói trắng nghi ngút, hương thơm ngọt cháy lan tỏa đến mức cách một dãy phố vẫn nghe được mùi.

Khương Lê liếc nhìn Hoắc Giác một cái.

Hầu hết tâm trí của Hoắc Giác đều đặt lên người nàng, làm sao không biết nàng đang thèm. Hắn đưa cây dù trong tay cho Đào Chu rồi nói: “Ta đi mua cho nàng, nàng đứng đây đợi.”

Xe ngựa đang đỗ bên ngoài Phi Tiên lâu, Khương Lê đứng bên cạnh xe, chăm chú nhìn theo Hoắc Giác từ từ bước vào quán ăn, không để ý có một cỗ xe ngựa sang trọng tinh xảo từ đầu phố chạy đến, chầm chậm dừng lại, có hai vị lang quân cao lớn mặc y phục sang trọng bước xuống.

Một trong hai người mặc áo gấm màu tím đỏ, sau khi thoáng thấy góc mặt nghiêng của Khương Lê, ánh mắt khựng lại, đột nhiên bước nhanh tới, bất ngờ giật chiếc mũ trùm đầu của nàng xuống.

Khương Lê giật mình, theo phản xạ nhìn về phía đó, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn xa lạ.

Sau khi nhìn rõ mặt Khương Lê, con người của nam tử kia co lại, ngay lập tức định đưa tay bắt lấy nàng, nói: “Là nàng!”

Hà Chu vội buông dây cương ngựa, bước nhanh lên phía trước, muốn ngăn cản động tác của nam tử. Ai ngờ người còn chưa tới gần đã bị vị lang quân áo trắng đứng bên cạnh xem kịch ngăn lại, hai người lập tức lao vào đánh nhau.

“Các ngươi là ai?”

Đào Chu vừa hoảng vừa giận, che chắn trước mặt Khương Lê, dùng dù đánh vào tay nam tử áo tím. Nhưng nàng ấy sức yếu, cây dù chưa kịp đánh trúng cánh tay nam tử đã bị hắn ta dùng sức hất văng, cả người lẫn dù cùng ngã mạnh xuống tuyết.

“Cút đi!”

“Đào Chu!”

Khương Lê kinh hoàng kêu lên, vội chạy về phía Đào Chu, mới chạy được hai bước, cổ đột nhiên bị thắt chặt, một góc áo choàng bị nam tử áo tím nắm chặt, thuận thế định khóa vai nàng lại.

Trong tích tắc, hai hạt dẻ bay vút qua không trung, một hạt đánh trúng cổ tay nam tử áo tím, một hạt đánh trúng ngực nam tử áo trắng.

***

Cảm nhận được nam tử phía sau nới lỏng tay, Khương Lê ngước mắt nhìn Hoắc Giác vừa chạy đến từ quán ăn, trái tim đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.

Nàng nhanh nhẹn cởi dây buộc áo choàng, quay người kéo Đào Chu dậy, nhanh chóng núp sau lưng Hoắc Giác.

Hoắc Giác nhíu mày, nhìn kỹ Khương Lê một lượt, xác nhận nàng không sao mới chuyển ánh mắt sang nam tử áo tím, đôi mắt đen thẫm sâu thẳm.

Dường như lúc này nam tử áo tím mới để ý đến búi tóc kiểu phu nhân của Khương Lê cùng với cử chỉ thân mật hoàn toàn tin tưởng của nàng khi dựa vào Hoắc Giác.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, ngước đôi mắt hung dữ lên, nghiến răng nghiến lợi nói với Khương Lê: “Nàng đã có phu quân rồi sao?”

Hoắc Giác lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, trong đáy mắt như có một đám mực đen đang khuấy động.

“Đúng vậy thì sao?” Hắn lạnh lùng đáp.

Thái dương của Tuyên Nghị giật giật, trong lòng bùng lên một ngọn lửa, giận đến bật cười: “Không sao cả, nàng đã có phu quân, vậy ta sẽ cho nàng thành quả phụ trước!”

Vừa dứt lời, không màng cánh tay vừa tê vừa đau, hắn ta đã xoay người tiến lên, năm ngón tay móc vào trong, nhắm thẳng vào yết hầu của Hoắc Giác.

Hoắc Giác che chắn cả người Khương Lê phía sau, hơi nghiêng người, vừa định giơ tay thì một giọng nói lười biếng đột nhiên xen vào.

“Ồ, đêm nay Phi Tiên lâu khá là náo nhiệt nhỉ.”

Người đến mặc một bộ Phi Ngư phục màu đen, tuy giọng nói thờ ơ nhưng động tác lại nhanh như điện chớp, chặn tay Tuyên Nghị trước cả Hoắc Giác, tiếp theo đó là trở tay khóa ngược lại, cười híp mắt nói: “Tuyên đại nhân muốn tìm người luận võ, có phải nên đổi chỗ khác không? Đánh nhau trước cửa Phi Tiên lâu, không sợ vô tình làm người khác bị thương sao?”

Tiết Vô Vấn có nội lực hùng hậu, động tác nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng chỉ có Tuyên Nghị bị khóa tay mới biết con hổ cười này dùng sức mạnh đến mức nào.

Tuyên Nghị xuất thân từ phủ Định Viễn Hầu, là nhi tử duy nhất của Định Viễn Hầu, cũng là người có thân phận tôn quý ở Thịnh Kinh. Nhưng dù tôn quý đến đâu, cũng không thể thật sự không kiêng nể gì trên đất Thịnh Kinh. 

Ít nhất cũng có một số người không thể trêu chọc, tên khẩu Phật tâm xà này chính là một trong số đó.

Thấy không thể hành sự được, Tuyên Nghị nghiến răng liếc nhìn Tiết Vô Vấn một cái, mặt tối sầm, bất đắc dĩ hạ tay xuống.

Từ lúc Tiết Vô Vấn xuất hiện, nam tử áo trắng đứng sau lưng hắn ta đã cười cười đi tới, chắp tay thi lễ nói: “Tiết đại nhân.”

Tiết Vô Vấn nhìn nam tử áo trắng, gật đầu đáp một tiếng: “Chu đại nhân.”

Chu Diệp liếc nhìn Tuyên Nghị đang bày ra sắc mặt âm trầm, chắp tay sau lưng nói chuyện phiếm với Tiết Vô Vấn vài câu, rồi mới nói: “Đều tại ta, không biết hôm nay Tiết đại nhân trực, nếu không tuyệt đối sẽ không chọn ngày hôm nay để luận võ với người ta. Đã làm phiền Tiết đại nhân, một lát nữa ta mời đại nhân đến Ngọc Kinh lâu uống rượu, trước tiên sẽ tự phạt ba chén.”

Tiết Vô Vấn nửa cười nửa không liếc nhìn Chu Diệp một cái, nói: “Uống rượu thì không cần. Còn về chuyện luận võ, các ngài nói cho ta biết trước, tại sao nhất định phải ép phu quân của nghĩa muội ta luận võ với hai người các ngài trước mặt nghĩa muội ta? Vừa rồi có phải các ngài còn hăm dọa nghĩa muội ta không?”

Chu Diệp thầm kêu không hay rồi.

Tạm không nói cô nương mà Nghị đệ vừa nhìn trúng có phải là nghĩa muội của Tiết Vô Vấn hay không, nhưng chỉ nhìn thái độ hỏi của hắn ta lúc này thì đã biết, rõ ràng tên Tiết Vô Vấn này không muốn cho qua chuyện.

Còn đội cho bọn họ một cái mũ to, mỉa mai bọn họ bức ép người khác, lấy nhiều h**p ít.

Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào để vị gia này bỏ qua cho bọn họ, Tuyên Nghị bên cạnh đã đột nhiên lên tiếng: “Nàng ấy là nghĩa muội của ngài?”

Tiết Vô Vấn theo ánh mắt của Tuyên Nghị, nhẹ nhàng quét qua Khương Lê không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Hoắc Giác.

Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp Khương Lê, nhưng không phải lần đầu biết đến người này.

Trước đây khi Vệ Xuân còn ở thành Đồng An, ám vệ thường báo cáo với hắn ta về chuyện của Vệ Xuân, trong thư đã nhắc đến vị Khương nương tử này không ít lần.

Nghe nói Vệ Xuân rất thích nàng, còn tự mình dạy nàng cầm kỳ thi họa.

Tính cách của Vệ Xuân, Tiết Vô Vấn rất rõ, người không thích thì dù người đó là em dâu của mình, nàng ấy cũng sẽ không thân thiết. Có thể được nàng ấy đích thân dạy cho tứ nghệ, ắt hẳn là người nàng ấy rất thích.

Người nàng ấy thích bị người khác bắt nạt ngay trước mắt hắn ta, không ra tay thì sau này Vệ Xuân chắc chắn sẽ trút giận lên người hắn ta.

Tiết Vô Vấn cười không tỏ rõ ý, nói: “Vừa rồi ta nghe Tuyên đại nhân nói muốn cho nghĩa muội ta của ta thành quả phụ, sao vậy? Không lẽ Tuyên đại nhân còn muốn cưỡng đoạt phu nhân đã xuất giá? Mà còn là nghĩa muội của Tiết mỗ ta?”

Sắc mặt Tuyên Nghị lạnh đi.

Năm chữ “phu nhân đã xuất giá” như lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào tim hắn ta, đau đớn tột cùng.

Không nên là như vậy, nàng không nên gả cho người khác.

***

Tuyên Nghị lạnh mặt không nói gì.

Chu Diệp thở dài trong lòng, biết hôm nay không tránh được, chỉ cần tên Tiết Vô Vấn này đã không muốn tha cho ngươi thì thật sự sẽ không để ngươi có đường thoát.

Nghị đệ tính tình cứng cỏi, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, muốn bắt hắn ta cúi đầu nhận lỗi e là không thể, chỉ còn cách tự mình nhún nhường thôi.

Vừa rồi hắn ta không nên đứng xem kịch, bây giờ thì hay rồi, dính tanh cả người, còn bị tên hổ đội lốt cừu Tiết Vô Vấn này nhắm trúng!

“Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi! Biểu đệ chỉ đùa giỡn với nghĩa muội của Tiết đại nhân thôi!”

“Thì ra tiểu nương tử là nghĩa muội của Tiết đại nhân, khó trách có khuôn mặt như Bồ Tát!” Chu Diệp mặt mày tươi tỉnh, cung kính hành lễ với Khương Lê, cười nói: “Vừa rồi là Chu mỗ và biểu đệ đường đột, xin tiểu nương tử đừng để tâm. Chu mỗ ở đây, xin nghiêm túc tạ lỗi với tiểu nương tử, mong tiểu nương tử đại nhân không chấp tiểu nhân.”

Thái độ của Chu Diệp không thể nói là không chân thành, thậm chí còn chân thành đến mức có chút nịnh bợ.

Người ta nói không ai nỡ đánh kẻ đang cười.

Tuy không biết vị “Tuyên đại nhân” kia vì sao vừa gặp mặt đã có thái độ ác liệt như vậy, nhưng qua lời nói của Tiết Vô Vấn, Khương Lê nghe ra hai người này đều có chức quan, nhìn thái độ của Tiết Vô Vấn, gia thế của họ e là không tầm thường.

Hiện tại tuy Hoắc Giác đã thi đỗ, nhưng dù sao vẫn chưa làm quan, sắp tới còn phải tham gia thi Hội, lúc này tất nhiên là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Khương Lê cố tình lờ đi ánh mắt như lang sói của Tuyên Nghị đang dán vào người nàng, khẽ mím môi, định mở miệng, nhưng không ngờ Hoắc Giác bên cạnh đột nhiên cử động.

Nàng ngẩn ra, đã thấy hắn nghiêng người, chặn ánh mắt chăm chú của Tuyên Nghị đang nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Lời xin lỗi của Chu đại nhân, ta nhận thay nội tử, nhưng Tuyên đại nhân nợ nội tử lời xin lỗi khi nào mới trả? Nội tử chưa từng đắc tội với đại nhân, cũng chưa từng gặp đại nhân, không biết tại sao đại nhân vừa gặp mặt đã không nói hai lời đã muốn bắt nàng đi?”

Lời này vừa ra, đừng nói Chu Diệp và Tuyên Nghị, ngay cả Tiết Vô Vấn cũng quay đầu nhìn Hoắc Giác một cái.

Hôm nay hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh nhạt thêu hoa văn như ý, thân thể như ngọc, dung mạo tuấn nhã, thái độ luôn ung dung lạnh nhạt, không hề vì thân phận của hai người Tuyên, Chu mà có chút sợ hãi nào.

Thậm chí, Chu Diệp không khỏi nghĩ, ánh mắt người này nhìn mình và Nghị đệ còn mang chút khinh thường.

Lúc này, Chu Diệp đã thật sự hối hận đến mức tím cả ruột rồi, tên Tiết Vô Vấn kia vốn đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một kẻ cứng đầu, nhìn khí thế đó, e rằng cũng là kẻ không dễ trêu chọc.

Vừa rồi bị hạt dẻ đánh trúng ngực vẫn còn đau, thật là xui xẻo!

Từ khi Tuyên Nghị bắt người, bên ngoài Phi Tiên lâu đã sớm tụ tập không ít người đến hóng chuyện, còn có người cố tình thò đầu ra từ cửa sổ phòng trên lầu, xem kịch vui đang lúc gay cấn.

Dưới vô số ánh mắt hoặc tám chuyện hoặc tò mò hoặc xem kịch vui, Tuyên Nghị chậm rãi dời ánh mắt, đối mặt với Hoắc Giác một lúc, gân cổ nổi lên rõ ràng, siết chặt nắm đấm.

Chu Diệp biết hắn ta đang nén giận, sợ trong chốc lát hắn ta lại không nhịn được mà gây chuyện, vội bước lên vỗ nhẹ vai hắn ta, cười nói: “Nghị đệ, đệ xem đệ đã làm nghĩa muội của Tiết đại nhân sợ thành thế nào rồi? Tiểu thư sợ đến mặt trắng bệch cả, đúng là lỗi của đệ, nên xin lỗi đi.”

Lúc này Tuyên Nghị mới buông nắm đấm ra, ánh mắt nhìn về phía sau Hoắc Giác, nhưng chỉ thấy nửa vạt váy của Khương Lê.

Hắn ta dừng lại một chút, nhìn chằm chằm nửa vạt váy đó, trầm giọng nói: “Là ta đường đột, xin lỗi.”