Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.4/10 từ 73 lượt [Phần Nữ Chính] Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại. Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu. Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”. A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.” Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa. Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương. Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa. Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng. Hồi lâu. Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”. A Lê: “Còn, còn chứ.” A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác. Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi… Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng. A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi. [Phần Nam Chính]: Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu. Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận. Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn. Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi. Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn. Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói. Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.” Hắn chưa từng dám mơ. Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về… [Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 26

Chương 26: Thành thân (Phần 1)

Việc Hoắc Giác đạt Giải nguyên là chuyện lớn ở thành Đồng An, bậc cửa tiệm thuốc Tô gia gần như sắp bị người ta giẫm nát.

Sức khỏe của Tô Thế Thanh hiện giờ đã khá hơn nhiều, lại gặp chuyện vui nên tinh thần phấn chấn, cũng vui vẻ ra ngoài đón nhận lời chúc mừng liên tiếp từ mọi người.

Ngay cả Dương Huệ Nương cũng trở thành bà mẹ vợ được người đời ngưỡng mộ nhất phố Chu Phúc, người đến chúc mừng cũng không ít.

Khương Lê hoàn toàn không hay biết không khí vui mừng bên ngoài, thật thà vùi đầu trong phòng thêu áo cưới, đến cuối tháng chín mới thêu xong hết áo cưới.

Tuy công thêu không hoàn hảo mười phân vẹn mười, nhưng dù sao cũng là tự tay mình khâu nên từng mũi kim, nàng càng nhìn càng thấy thích.

Ngày mùng một tháng mười, nửa đêm Khương Lê bị Dương Huệ Nương đánh thức.

Cả phòng sau quán rượu đều sáng trưng, mấy bà chưởng quỹ ở phố Chu Phúc từng nhìn Khương Lê lớn lên cũng đến.

Khương Lê cố nén cơn buồn ngủ, mí mắt díu lại, ngồi trước bàn trang điểm, mặc họ sắp xếp.

Người trang điểm trên mặt, người búi tóc, người tô son, bận rộn một hồi lâu. Cuối cùng đến khi trời hửng sáng mới trang điểm xong.

Chủ tiệm vải Trần Nhị Nương nhìn ngắm Khương Lê, cười nói: “Người ta đều bảo A Lê của chúng ta lấy phu quân lấy đúng người, theo ta nói thì tiểu tử Hoắc Giác kia lấy thê tử cũng lấy đúng người! Gương mặt A Lê của chúng ta, e rằng cả Công chúa trong cung cũng không sánh nổi, Hoắc Giác biết tìm đâu ra cô nương xinh đẹp thế này?”

Các vị nương tử đều thi nhau đồng tình.

Khương Lê nghe vậy cũng mở mắt ra, soi gương đồng nhìn hồi lâu. Chỉ thấy cô nương trong gương mắt ngọc mày ngài, da trắng như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mềm mại tươi tắn, ánh lên vẻ ướt át lấp lánh.

Quả thực là cực kỳ xinh đẹp.

Khương Lê nhìn một cái đã hết buồn ngủ, tim đập thình thịch. Nàng không khỏi nghĩ, mọi người đều nói nàng đẹp, không biết Hoắc Giác có thấy nàng đẹp không…

Trang điểm xong phải bắt đầu mặc áo cưới, lúc này Trương Oanh Oanh và Lưu Yên cũng đến.

Hai người ở trong phòng giúp Khương Lê thay áo cưới, viền mắt Trương Oanh Oanh đỏ hoe, nói: “Hồi nhỏ chúng ta còn đoán xem ai sẽ xuất giá sớm nhất, ta nói là A Yên, A Yên nói là ta, ai ngờ người xuất giá sớm nhất lại là A Lê.”

Lưu Yên vỗ nhẹ lên lưng Trương Oanh Oanh, cười nói: “Oanh Oanh à, ngày vui A Lê xuất giá không được khóc, kẻo khiến A Lê cũng khóc theo làm hỏng trang điểm.”

Trương Oanh Oanh vội ngẩng đầu lên: “Xem ta kìa, xúc động cái gì chứ! A Lê, cô phải giữ kỹ nước mắt, đừng làm hỏng lớp trang điểm nhé!”

Mắt Khương Lê cũng hơi ươn ướt, nhưng đã nén lại được, mỉm cười nói vài câu rồi im lặng thay áo cưới.

Thay áo cưới xong, vừa đến giờ lành, Khương Lệnh bèn vào phòng cõng nàng. Cậu là nam nhân duy nhất trong nhà, tuy là đệ đệ nhưng cũng phải là do cậu cõng Khương Lê lên kiệu hoa.

Khương Lệnh vừa đi vừa nói với Khương Lê: “A Lê, tuy ta không bằng Hoắc Giác ca về mọi mặt, nhưng nếu có ngày huynh ấy bắt nạt tỷ, tỷ vẫn phải nói với ta, ta sẽ đòi công bằng cho tỷ.”

Khương Lê vừa nghe thế, viền mắt lại sắp ướt, A Lệnh bằng tuổi nàng, giờ đã cao hơn nàng nửa cái đầu, đã là người có thể nương tựa rồi.

Nàng chớp chớp mắt, “ừm” một tiếng thật khẽ đến không thể nghe rõ.

Kiệu hoa dừng trước cửa quán rượu, Hoắc Giác cưỡi một con tuấn mã, một thân áo hỉ đỏ thẫm khiến dung mạo hắn càng thêm chói lọi.

Xung quanh người xem náo nhiệt chen chúc đông nghịt, người nói người cười ồn ào không dứt.

Trong tiếng ồn ào, không biết ai hô một tiếng “Tân nương tử ra kìa”, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa quán rượu, đã thấy mấy bóng người bước qua ngưỡng cửa.

Hoắc Giác xuống ngựa, bước nhanh đến đón.

Khương Lệnh đặt Khương Lê xuống, nghiêm túc nói với Hoắc Giác: “Hoắc Giác ca, ta và mẹ giao A Lê cho huynh. Huynh… huynh phải đối xử tốt với tỷ ấy!”

Hoắc Giác khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Ta biết rồi.”

Nói xong bèn giơ tay về phía Khương Lê: “A Lê, đưa tay cho ta.”

Khương Lê chậm rãi đưa tay qua, khoảnh khắc tiếp theo, đã bị nắm chặt lấy.

Đến khi lên kiệu hoa, bàn tay ấy mới buông ra.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng pháo nổ vang, còn có tiếng chiêng trống vui mừng, tiếng nhạc, kiệu hoa được nhấc lên thật vững vàng.

Khương Lê ngồi trong kiệu hoa, lòng bàn tay còn vương hơi ấm Hoắc Giác để lại.

Nàng cụp mắt xuống, mỉm cười rất nhẹ nhàng và mãn nguyện.

Nàng thật sự sắp gả cho Hoắc Giác rồi.

***

Bên kia ở Như Ý viên, đèn lồng đỏ treo từ mái hiên cổng chính kéo dài đến chính sảnh, khắp nơi đều là cảnh tượng vui mừng đèn hoa rực rỡ.

Đổng ma ma đã phân phó cho gia đinh nha hoàn trải thảm đỏ, đặt chậu than đâu vào đấy, đến canh ba giờ Ngọ, có nha hoàn hớn hở chạy đến báo: “Ma ma, kiệu hoa tới rồi!”

Đổng ma ma vội vứt miếng vải đỏ trong tay xuống, ra cổng đón.

Lại nói, yến tiệc hôm nay chắc chắn sẽ có rất đông khách quý, Vệ Xuân không tiện xuất hiện, đành phải để Đổng ma ma lo liệu mọi việc, may mà bà ấy từng là quản sự ở Vệ gia, làm những việc này rất quen tay thành thạo.

Đứng ở cổng chưa được bao lâu, đã thấy Hoắc Giác ngồi trên lưng ngựa, thong dong đi đến.

Viền mắt Đổng ma ma nóng lên, vội sai nha hoàn lấy dải lụa đỏ, tự mình đến đưa cho Hoắc Giác, nói: “Tân lang tân nương cùng nắm dải lụa đỏ, đi qua thảm đỏ bước qua chậu than là vào cửa!”

Từ dưới khăn voan, Khương Lê nắm lấy dải lụa đỏ Hoắc Giác đưa qua, cùng hắn bước lên thảm đỏ, bước qua chậu than, bước vào cổng chính.

Lúc này trong chính sảnh đã đốt hương thắp nến từ lâu, Tô Thế Thanh ngồi ngay ngắn trên cao đường, phía sau ông ấy đặt một bình phong gỗ xếp nan, sau bình phong có một chiếc bàn kín đáo bày kín đặc bài vị, họ ghi trên đó không phải họ Vệ thì chính là họ Hoắc, đều là tổ tiên hai họ Hoắc, Vệ ở Thanh Châu.

Khương Lê và Hoắc Giác cùng bước vào chính sảnh, trong tiếng đàn sáo tấu nhạc, hành lễ bái đường.

Lễ bái xong, Khương Lê được Hoắc Giác đưa vào phòng tân hôn ở Đông viện, im lặng ngồi xuống trên giường phủ chăn đỏ thẫm.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Giác bị Đổng ma ma đuổi ra tiền sảnh tiếp khách.

Người đến dự tiệc phần lớn là láng giềng cũ ở phố Chu Phúc và bạn học của Hoắc Giác, yến tiệc phải đến tối mới kết thúc.

Khương Lê ngồi ngay ngắn trên giường, không biết đã qua bao lâu, cửa bỗng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, tiếp theo là một đôi ủng đỏ xuất hiện trong tầm mắt hạ xuống của Khương Lê.

Hoắc Giác ngồi xuống, khẽ gọi: “A Lê, cổ có khó chịu không?”

Nói rồi tay định luồn vào trong khăn che mặt.

Khương Lê vội nắm lấy tay hắn, nói: “Chưa đến giờ, không thể vén khăn che mặt! Chẳng phải chàng còn phải ở tiền sảnh tiếp khách sao?”

Hoắc Giác cười nói: “Ta không vén khăn che mặt, chỉ xoa cổ cho nàng. Yên tâm, lúc này không ai vào đâu.”

Mũ phượng trên đầu Khương Lê thật sự không nhẹ, đội mấy canh giờ, cổ đã đau nhức từ lâu.

Nghe Hoắc Giác nói vậy thì ngoan ngoãn buông tay ra, để mặc hắn xoa bóp gáy nàng.

Lực ấn của hắn vừa phải, cũng tìm huyệt đạo rất chuẩn, chỗ nào ngón tay xoa qua đều thấy dễ chịu.

Khương Lê thoải mái đến nheo mắt lại, qua khoảng thời gian hai tuần trà, nàng mới không nỡ mở mắt ra, dịu dàng nói: “Ta không khó chịu nữa, chàng mau về đi, kẻo có người tìm đến.”

Hoắc Giác “ừm” một tiếng, tay rời khỏi gáy trắng mịn của nàng, nhưng không rút ra khỏi khăn che mặt, chuyển sang dịu dàng nắm lấy cằm nàng.

Khương Lê hơi giật mình, chưa kịp hiểu ý định của hắn, đầu đã bị nhẹ nhàng nâng lên, khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống qua lớp khăn mỏng.