Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.4/10 từ 73 lượt [Phần Nữ Chính] Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại. Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu. Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”. A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.” Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa. Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương. Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa. Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng. Hồi lâu. Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”. A Lê: “Còn, còn chứ.” A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác. Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi… Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng. A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi. [Phần Nam Chính]: Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu. Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận. Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn. Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi. Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn. Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói. Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.” Hắn chưa từng dám mơ. Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về… [Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 18

Chương 18: Sau kỳ thi Hương, ta muốn cưới nàng làm vợ

Kiếp trước, Hoắc Giác gặp Thẩm Thính mới hay tin Vệ Xuân được Tiết Vô Vấn bí mật cứu sống, nuôi dưỡng tại phủ Định Quốc Công.

Khi tỷ đệ gặp nhau, một người đã thành hoạn quan, ẩn nhẫn trong cung bốn năm, trở thành Hoắc công công quyền khuynh triều dã. Một người là thiếp của Tiết Vô Vấn, ngay cả họ của mình cũng phải từ bỏ, trở thành “Ngụy” di nương của phủ Định Quốc Công.

Lúc ấy, Vệ Xuân vì bệnh trong lòng, thân thể tiều tụy, kéo dài hơi tàn như đèn sắp tắt.

Năm xưa gặp hắn, tỷ ấy cũng từng khóc thảm thiết như vậy.

Tỷ ấy như thuở nhỏ ôm lấy hắn, bàn tay gầy yếu vỗ về lưng hắn, nghẹn ngào nói: “Không nên để đệ gánh chịu những điều này! A Giác, là tỷ tỷ vô dụng! Tỷ tỷ không bảo vệ được đệ!”

Khuôn mặt đầy nước mắt trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt tiều tụy trong ký ức.

Hoắc Giác cụp mắt, khom lưng, vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh mai của Vệ Xuân như an ủi, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, ai nói tỷ đến muộn? Tỷ đến vừa đúng lúc.”

Vệ Xuân khóc lắc đầu.

Tiết Vô Vấn ngồi trên giường, sắc mặt đã sa sầm từ khi Vệ Xuân ôm Hoắc Giác, lúc này thấy Vệ Xuân vẫn ôm chặt Hoắc Giác không chịu buông tay, sát khí trong mắt không giấu nổi.

Vệ Xuân chưa từng ôm hắn ta như vậy.

Che giấu cảm giác chua xót trong lòng, Tiết Vô Vấn bước tới, cánh tay dài ôm lấy eo Vệ Xuân, nhẹ giọng nói: “Vệ Xuân, đừng quá kích động, nếu không lát nữa lại ngất đi.”

Thấy Vệ Xuân cuối cùng cũng buông tay không ôm nam nhân khác nữa, Tiết Vô Vấn đưa mắt ra hiệu cho Đồng ma ma, mỉm cười nói: “Khóc như mèo con vậy, nàng hãy đi rửa mặt, ăn chút gì đó đi. Ta cùng A Giác sang phòng bên cạnh nói chuyện.”

Sắc mặt Vệ Xuân biến đổi: “Tiết Vô Vấn—”

“Tỷ tỷ đường xa mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Hoắc Giác cắt ngang lời Vệ Xuân: “Ta cũng có vài lời muốn nói với Thế tử.”

Vệ Xuân cau mày nhìn Hoắc Giác, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến người ta không thể cự tuyệt.

Hoắc Giác hơi nghiêng người, nói với Tiết Vô Vấn: “Thế tử, mời.”

Tiết Vô Vấn nhướn mày, nhìn Hoắc Giác một cách đầy ẩn ý, rồi bước ra ngoài.

***

Thời gian đã gần giữa trưa, khách trọ ngày càng đông.

Tiểu nhị vừa lên lầu hai, liền thấy hai vị lang quân tuấn mỹ, dáng người tương đương, khí chất khác biệt, một trước một sau bước vào phòng chữ Thiên, không khỏi “Ồ” lên một tiếng, cảm thấy một trong hai vị lang quân kia rất quen mặt.

Nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra, vị đi phía sau chính là con nuôi của Tô đại phu cuối phố.

Nghe nói là người đọc sách, rất được các cô nương yêu thích.

Nhưng người này không phải không cha không mẹ sao? Sao lại quen biết những vị khách quý hôm nay?

Nghĩ đến ánh mắt của vị lang quân mặt mày tươi cười nhìn mình lúc nãy, tiểu nhị rùng mình một cái, vội vàng thu lại lòng hiếu kỳ, xoay người xuống lầu.

Tại phòng chữ Thiên.

Hoắc Giác vừa đóng cửa, phía sau đã ập đến một luồng gió mạnh sắc bén.

Hắn nghiêng người né tránh, tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tiết Vô Vấn, ngay sau đó thấy tay còn lại của Tiết Vô Vấn đánh tới, thẳng vào chỗ hiểm. Hoắc Giác mặt không đổi sắc, khom lưng ngửa ra sau, thân hình thẳng tắp như cây trúc bị tuyết lớn đè đến cực hạn, hiểm hóc tránh được đao thủ của Tiết Vô Vấn.

Hai người tấn công qua lại trong phòng.

Có lẽ sợ gây ra động tĩnh, bọn họ cố ý tránh các đồ vật trong phòng.

Trên bàn gần cửa sổ có một bình hoa thon dài, bên trong cắm một đóa sen.

Hai bóng người cuốn vào nhau giao đấu, sức mạnh từ những cú ra đòn làm chiếc bình lung lay, chỉ vài giây sau liền đổ xuống, lăn qua lại trên bàn rồi rơi xuống đất. 

Tiết Vô Vấn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bình hoa, nhưng cũng vì vậy mà trúng một quyền của Hoắc Giác.

Hắn ta khẽ rên một tiếng, lùi lại một bước, nhưng bình hoa trong tay vẫn nắm chắc.

Cả hai đều dừng tay.

Nước trong bình đã đổ lênh láng, Tiết Vô Vấn đặt bình hoa trở lại bàn, mặc kệ vết thương đau nhức, khóe môi nhếch lên một nụ cười, tán thưởng: “Quyền pháp Hoắc gia quân, luyện khá lắm.”

Hoắc Giác không bất ngờ khi Tiết Vô Vấn nhận ra quyền pháp của mình, năm xưa Hoắc gia quân dựa vào bộ quyền pháp và thương pháp này của ông ngoại mà bách chiến bách thắng trên sa trường, lập được nhiều công lao.

Ở Đại Chu, người biết bộ quyền pháp này không ít, nhưng người luyện được đến mức tinh túy lại rất ít.

Hoắc Giác nhìn thoáng qua ngực Tiết Vô Vấn, y phục màu đen ở đó đã bị máu nhuộm đỏ một mảng nhỏ.

Hắn thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nói: “Thế tử chẳng qua là muốn xem ta có đeo mặt nạ da người hay không, nói một tiếng là được, cần gì phải động thủ? Thế tử cứ việc điều tra, tại hạ tuyệt không ngăn cản.”

Thiếu niên thần sắc ngay thẳng chính đáng, nhìn vào mắt Tiết Vô Vấn không chút sợ hãi, thậm chí còn sâu thẳm đến mức khiến người ta run sợ.

Tiết Vô Vấn đã thẩm vấn không dưới tám trăm người.

Chưa từng thấy ai có thể bình tĩnh như thiếu niên này, hắn ta lau sạch nước trên tay, bước tới, ngón tay không khách khí lướt dọc theo cằm Hoắc Giác một vòng.

Không có mặt nạ, khuôn mặt này là thật.

Quyền pháp Hoắc gia cũng sử dụng thành thạo, không luyện mười mấy năm thì không thể đến được trình độ này.

Nghe nói Hoắc lão tướng quân từ khi Vệ Cẩn ba tuổi đã bắt đầu dạy hắn quyền pháp, nay hắn mười sáu tuổi, cũng coi như hợp lý.

“Mạo phạm rồi, nếu ngươi thật sự là Vệ Cẩn, hẳn là có thể hiểu tại sao ta lại thận trọng như vậy.” Tiết Vô Vấn cười nhạt, ánh mắt lại sắc bén như tên, không bỏ qua bất kỳ một tia biến đổi nào trên mặt Hoắc Giác.

Nhưng lại không thu hoạch được gì.

Thiếu niên này từ lúc đầu đã khiến người khác không thể đoán biết sâu cạn, thần thái luôn nhất quán, lạnh lùng, điềm tĩnh, không màng danh lợi.

Người như vậy, hoặc là trời sinh là cao thủ lừa gạt, hoặc là… thật sự là Vệ Nhị công tử được hai nhà Hoắc, Vệ dốc lòng bồi dưỡng.

Hoắc Giác gật đầu nói: “Năm xưa Vệ gia và Hoắc gia vì mưu nghịch mà bị tru di cửu tộc, nếu thân phận tỷ tỷ bại lộ, phủ Định Quốc Công chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, Thế tử hành sự cẩn thận cũng là lẽ thường.”

Tiết Vô Vấn thu tay lại, chân dài móc lấy chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống, cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, vừa rồi không phải nói có chuyện muốn nói với ta sao?”

Hoắc Giác liếc nhìn hắn ta, biết hắn ta không hoàn toàn tin tưởng mình.

Tiết Vô Vấn trước đây chỉ gặp hắn một lần, đó là chuyện của tám năm về trước, nay hắn đột ngột xuất hiện, vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này đề phòng mình cũng không có gì lạ.

Hoắc Giác cùng Tiết Vô Vấn lặng lẽ nhìn nhau, khom người thi lễ, nói: “Ngày ấy, Vệ gia gặp đại nạn, đa tạ Tiết thế tử ra tay cứu tỷ tỷ một mạng, Vệ Cẩn ở đây tạ ơn.”

“Ngươi không cần tạ ơn ta.” Tiết Vô Vấn thẳng thắn nói: “Ta cứu Vệ Xuân là vì bản thân ta.”

“Dù sao, Thế tử cứu tỷ tỷ chính là có ân với Vệ gia. Chỉ là, thế tử hẳn biết.” Hoắc Giác thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Tiết Vô Vấn, nói: “Nữ nhi Vệ gia không làm thiếp.”

“Tiểu tử này gan cũng thật lớn, chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu cũng dám quản?” Nụ cười trên mặt Tiết Vô Vấn nhạt đi: “Chẳng qua là tình thế bắt buộc, nếu không làm như vậy, ta làm sao bảo vệ tỷ tỷ ngươi chu toàn.”

“Thế tử nói chí phải. Nay ta đã trở về, sự chu toàn của tỷ tỷ sẽ do ta bảo vệ. Ngày sau Thế tử cũng sẽ cưới vợ sinh con, tỷ tỷ rời khỏi Thế tử cũng là một sự thành toàn cho Thế tử.”

Thành toàn?

Thành toàn cái gì!

Nhớ tới câu nói kiên quyết của Vệ Xuân “A Giác ở đâu, ta ở đó”, Tiết Vô Vấn nhất thời nghẹn lời.

Hai tỷ đệ này, người này còn khó đối phó hơn người kia!

Tiết Vô Vấn nhìn Hoắc Giác, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, đáy mắt lại không có chút ý cười: “Nếu ta không để nàng đi thì sao?”

“Vậy thì cưới tỷ ấy, để tỷ ấy đường đường chính chính gả cho ngài, lấy danh nghĩa Vệ Xuân cùng sống cùng chết với ngài.”

“Cưới nàng?” Tiết Vô Vấn cười, cúi đầu phủi bụi trên tay áo, thản nhiên nói: “Ngươi muốn ta cưới nàng, để cả thiên hạ đều biết nàng là Đại cô nương của Vệ gia Thanh Châu, là tiền Thái Tôn phi, rồi đưa nàng vào chỗ chết sao?”

Hoắc Giác không hề tức giận vì thái độ khinh mạn của hắn ta, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng: “Chỉ cần Vệ gia và Hoắc gia có thể tẩy sạch tội danh mưu phản, tỷ tỷ có thể đường hoàng sống, đến lúc đó, tỷ ấy là Đại cô nương của Vệ gia Thanh Châu thì đã sao?”

***

Vệ Xuân lơ đãng uống một chén canh gà ác, trong lòng vẫn luôn lo lắng, sợ Tiết Vô Vấn sẽ làm khó đệ đệ.

Đồng ma ma bên cạnh thấy Vệ Xuân âu sầu, vội lấy khăn lau đi vết canh trên khóe môi nàng ấy, an ủi: “Tiểu thư yên tâm, phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, Thế tử và tiểu công tử chắc là đang trò chuyện vui vẻ. Thế tử yêu ai yêu cả đường đi, nể mặt tiểu thư, cũng sẽ khách khí với tiểu công tử.”

Vệ Xuân đặt chén xuống, im lặng không nói.

Tiết Vô Vấn có yêu nàng ấy hay không, nàng ấy không biết, nhưng hắn ta gian xảo quỷ quyệt thế nào thì nàng ấy lại rõ như lòng bàn tay. Nàng ấy chỉ lo, A Giác sẽ bị hắn ta lợi dụng.

Đang suy nghĩ, cửa gỗ vang lên tiếng “cốc cốc cốc”.

Đồng ma ma vội chạy ra mở cửa liền thấy Tiết Vô Vấn và Hoắc Giác bước vào, sắc mặt hai người như thường, một người bình thản, một người mỉm cười, khiến người ta không nhìn ra chút manh mối nào.

Vệ Xuân đứng dậy đi tới, khi đi ngang qua Tiết Vô Vấn, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Nàng ấy theo bản năng nhìn về phía Tiết Vô Vấn, sắc mặt hắn ta so với lúc ra ngoài lại trắng hơn vài phần.

Vệ Xuân thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát Hoắc Giác, thấy thần sắc hắn như thường, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Vô Vấn nhìn Vệ Xuân, khẽ cười nói: “Hai tỷ đệ các nàng xa cách sáu năm, nay khó khăn lắm mới gặp nhau, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho A Giác ở Thịnh Kinh. Sau này nàng muốn gặp hắn thì bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi phủ. Qua hai ngày nữa, Triệu Khiển đến, chúng ta liền khởi hành về Thịnh Kinh.”

Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Vệ Xuân và Hoắc Giác đều bình thản, Đồng ma ma đứng bên cạnh bàn lại mừng rỡ.

Trong mắt Đồng ma ma, lời này của Tiết Vô Vấn không nghi ngờ gì chính là đồng ý sẽ che chở cho tiểu công tử. Có hắn ta bảo hộ, tiểu công tử ít nhất cũng có thể an ổn sống ở Thịnh Kinh với một thân phận khác.

Đồng ma ma không cầu gì khác, chỉ cầu tiểu thư và tiểu công tử bình an sống sót là tốt rồi.

Bà ấy tha thiết nhìn Vệ Xuân.

Lại thấy Vệ Xuân hơi do dự, ngước mắt hỏi Hoắc Giác: “A Giác có nguyện ý cùng ta về Thịnh Kinh không?”

“Không đồng ý.” Hoắc Giác khẽ lắc đầu, không biết nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ta có người trong lòng rồi, sau khi thi Hương xong, ta muốn cưới nàng làm vợ.”